Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 10




Hướng Viên đang vắt hết óc suy nghĩ thì cánh cửa sắt sau lưng kêu cái *kẹt* rồi nặng nề đóng lại. Ngay sau đó, đèn cảm ứng vụt tắt theo tiếng động. Bốn phía chìm vào màn đêm, chỉ có ngọn đèn cũ kỹ là vẫn sáng mờ mờ, hắt lên mặt anh làm đường nét trở nên mơ hồ không rõ, đôi mắt kia lại sáng rực như trăng khuyết sau lưng.

Chợt Hướng Viên nhận ra, thật ra anh điều biết hết, chỉ là nhất thời không biết phải nói dối thế nào.

Đúng lúc này, bất chợt sau lưng vang lên giọng nữ lanh lảnh: “Từ Yến Thời?”

Cả hai đồng thời sửng sốt, Từ Yến Thời ngoái đầu lại, Hướng Viên cũng ló đầu ra nhìn theo. Chỉ thấy đứng trên bậc thềm ở khu nhà là một người phụ nữ thân hình chữ “S”, tóc vuốt sang một bên, mặc áo len ôm sát trễ cổ cùng váy bó sát. Áo khoác lông cừu vắt trên tay, trông như mới bước từ trên xe xuống, dẫu có vẻ đi đường vất vả song vẫn không che lấp được khí chất.

Hướng Viên chưa gặp cô ấy bao giờ, tưởng là người ở khu này, kết quả cô gái kia lại gõ giày cao gót đi tới trước mặt hai người, không có ý tốt quét mắt nhìn Hướng Viên, trong ánh mắt ngả ngớn “tốt bụng” nhắc nhở: “Em gái này, tôi nói cho em biết, người đàn ông này đã ly hôn rồi. Còn nuôi một đứa con bảy tám tuổi, đã sắp ba mươi rồi mà vẫn còn ở khu nhà nát này. Thật, anh ta không có tiền đâu, nếu em có ý với anh ta thì thà đi tìm cậu Lý gác cửa còn hơn, người ta còn có hai căn nhà ở trong thành phố đấy.”

“…”

Hướng Viên bối rối, cái quái gì vậy? Từ Yến Thời ly hôn rồi? Con bảy tám tuổi? Không phải là nói Từ Thành Lễ đấy chứ?

Cô đang định nói lại, không phải đó là em trai anh ta sao? Thì bất chợt trong quả đầu hình trái dưa nảy lên một suy nghĩ to gan, cũng không phải có người cho con trai đóng giả làm em trai, vì như vậy dễ tìm được người mới.

Hướng Viên nửa tin nửa ngờ quét mắt nhìn Từ Yến Thời, có phần thông cảm lại có chút khó chịu không nói ra được, một người tốt như thế, sao nói ly hôn là ly hôn chứ?

Kết quả là Từ Yến Thời lạnh lùng lườm cô, “Cô bị ngốc à?”

Hở?

“Trần Thư, phó giám đốc phòng thiết bị điện tử*.”

(*Từ gốc là 前装 để chỉ những thiết bị điện tử trên xe hơi được sản xuất cùng lúc với xe.)

Từ Yến Thời giới thiệu rất đơn giản, lại hất cằm với Hướng Viên, nói với Trần Thư: “Hướng Viên.”

Đến cả phòng nào cũng không giới thiệu. Nhưng rõ ràng là Trần Thư biết cô, thoải mái đưa tay ra mỉm cười: “Thì ra là cô, thời gian trước tôi đang công tác ở Bắc Kinh, hôm nay vừa mới về. Tôi nghe bọn họ nhắc đến cô rồi, cô gái ghê gớm quá nha, mới đến mà đã thu phục đám đàn ông này biết vâng lời rồi.”

“Cũng bình thường.” Hướng Viên rất khiêm tốn đưa tay ra, hai người cao bằng nhau, chẳng qua vì Trần Thư đi giày cao gót nên trông cao hơn Hướng Viên một chút, song khí chất của Hướng Viên không hề kém cạnh tí nào, cô cười đáp: “Chị cũng rất đẹp.”

Ba người cùng đi lên lầu.

Trần Thư và Từ Yến Thời đi đằng trước, Hướng Viên đi theo sau nghe bọn họ nói chuyện. Thái độ của Từ Yến Thời với Trần Thư không có vẻ lạnh lùng xa cách, dường như cả hai rất thân quen.

Tiếng giày cao gót cộp cộp của Trần Thư trở nên thanh thuý trong hành lang dài đằng đẵng, bọn họ liên thiên về những việc vặt trong cuộc sống mà cô chưa từng nghe qua: “Cuối năm căn hộ ở bên vành đai sẽ khánh thành, có thang máy, tôi có người quen đây, có muốn nhờ người giúp cậu tìm quan hệ để nhận được giá nội bộ không?”

“Để sau hẵng nói.” Từ Yến Thời đút một tay vào túi rồi đi lên lầu.

Cũng là cùng nhờ  cậy quan hệ, nhưng vì sao đến lượt cô lại như giẫm mìn vậy, Từ Yến Thời anh là chó hả?

Trần Thư gật đầu đi theo sau, “Sao, còn muốn về Bắc Kinh nữa không? Có điều tôi nghe ngóng giúp cậu rồi, ý bên Trần San, chậm nhất là sang năm chắc chắn sẽ đưa cậu về, hơn nữa, tôi nghe nói bên tổng công ty cũng có ý vậy, bên này không chống nổi qua cuối năm sau đâu. Đóng cửa một chi nhánh, nhất định Trần San có lý do đưa cậu về, nhưng cá nhân tôi cảm thấy, dù cậu có đến tổng công ty thật thì cũng không khá hơn bây giờ bao nhiêu. Tôi nghe phong thanh…”

Nói đến đây, Từ Yến Thời liếc nhìn cô ta, bỗng quan tâm hỏi: “Cô có khát không?”

Hướng Viên đi theo sau oán thầm trong bụng, sao anh không hỏi tôi có khát không hả?

Nhưng Trần Thư hiểu được, Từ Yến Thời có vẻ đang cảnh cáo cô không được nói nhiều trước mặt Hướng Viên, dẫu gì người ta cũng là người mới vào công ty đang muốn chăm chỉ làm việc.

Trần Thư ho khan, “Có hơi khát thật, thôi, lên rồi nói sau.”

***

Kết quả vừa vào nơi, Hướng Viên bị Cao Lãnh đột ngột nhào đến làm cho giật mình, anh ta hét một tiếng như rung lắc cả tòa nhà ——

“Vợ ơi!!!! Em đã về rồi!!”

Hướng Viên sửng sốt, Từ Yến Thời xách đồ thay dép, thong thả từ sau lưng cô đi tới, như chợt nhớ ra: “À quên nói, Trần Thư là bạn gái của Cao Lãnh.”

Hướng Viên rất bình thản đáp “ờ” một tiếng, liên quan gì tới tôi.

Cao Lãnh kích động tới nỗi như chú chó lông vàng, bám dính lấy người Trần Thư sống chết không chịu buông, Trần Thư bị anh siết chặt cổ không thở nổi, lập tức đập mạnh vào trán anh: “Anh muốn siết chết em để thay người mới đúng không? Từ lâu em đã biết anh có ý đồ với Ứng Nhân Nhân rồi.”

Cao Lãnh ấm ức dẩu môi nhìn cô: “Mẹ kiếp, em là quỷ hả? Anh mà thích Ứng Nhân Nhân thì anh sẽ bị thiên lôi đánh! Hơn nữa tối nay Ứng Nhân Nhân và Lý Trì đi thuê phòng rồi… Sao anh có thể nhặt đồ ăn thừa của Lý Trì được?”

“Cũng không phải anh chưa nhặt đồ ăn thừa của người khác.” Trần Thư đảo mắt, “Vậy nữ thần Ashers của anh đâu?”

Cao Lãnh: “Ashers là con chó.”

Hướng Viên:??? Đàn ông quả nhiên là đồ dễ thay đổi.

Trần Thư không để ý đến anh, híp mắt hỏi: “Lý Trì và Ứng Nhân Nhân đi thuê phòng thật à?”

“Chứ còn gì nữa, có thể buổi họp mặt tối nay thiếu cậu ta đấy, bọn anh nói lão đại đích thân xuống bếp nhưng cậu ta vẫn kiên quyết không đến.”

“Xem ra em bỏ lỡ nhiều kịch hay rồi.” Trần Thư vừa dứt lời thì trông thấy Vưu Trí cùng mấy đồng nghiệp ra ban công hút thuốc đi vào, mấy người họ thấy cô về thì cũng hưng phấn hẳn lên, cầm điện thoại xếp một hàng ngay ngắn trên sofa, mấy đôi mắt loé lên ánh sáng khát vọng đồng loạt nhìn Trần Thư, “Chị Thư đến làm một ván Vương Giả đi.”

Trần Thư có có thứ hạng rất cao trong Vương Giả, là Vương Giả tám mươi sao, trong phòng kỹ thuật ngoài Vưu Trí ra thì cũng chỉ có Lý Trì mới miễn cưỡng phân cao thấp được với cô, thao tác thuần thục tới nỗi nghiền ép được cả đám nam kỹ thuật.

Từ Yến Thời thì không biết, vì căn bản anh không chơi.

Cao Lãnh là một người chơi rất dở, trước đây có hứng thú với Trần Thư cũng là vì phát hiện cô chơi Vương Giả rất giỏi, sau khi bị ngược năm trăm lần thì cuối cùng cũng cúi đầu xưng thần.

Trần Thư cũng đang rảnh rỗi nên OK ngay, lại buột miệng hỏi Hướng Viên: “Em có đánh không?”

Hướng Viên đáp ừm, “Lâu rồi chưa chơi.”

Trần Thư lộ vẻ ngạc nhiên, “Vậy rốt cuộc là có chơi không?”

“Không chơi, mọi người chơi đi, tôi xoá trò đó lâu lắm rồi.”

Trần Thư gật đầu. Thật ra mấy người Vưu Trí đã mời một lần trước đó rồi, nhưng Hướng Viên đã từ chối, bởi vì nick lớn nick nhỏ của cô người khác đều biết, nếu đăng nhập nick Ashers vào thì đoán chừng doạ bọn họ mất.

Mấy người Cao Lãnh cảm thấy có lẽ kỹ thuật của Hướng Viên rất kém, nếu không đã không từ chối chơi chung rồi. Cao Lãnh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hài lòng nhìn toạ độ Trần Thư di chuyển, lại vừa cảm động an ủi Hướng Viên đôi câu: “Thật ra thì chị Viên này, đánh không được cũng không sao đâu, chơi game mọi người vui vẻ là chính mà, đúng không?”

Mọi người: “Cút!”

***

Nửa tiếng sau, cơm dọn lên bàn.

Đám Vưu Trí tắt điện thoại, chưa thoả mãn đi về phía bàn ăn, kêu Trần Thư đợi lát nữa cơm nước xong xuôi thì chơi tiếp. Trần Thư cười đáp được rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

Tất cả mọi người đồng loạt: “Mẹ nó, ai chọn tôm hùm đấy?”

Cao Lãnh biết nhưng anh ta không dám nói ra, hơn nữa trong số tất cả mọi người, cũng chỉ mình anh ta biết được lão đại và Hướng Viên từng là bạn học, anh sợ lão đại đánh anh nên chỉ im lặng ngồi xuống, và mấy thìa cơm vào miệng.

Hướng Viên run run giơ tay lên, “Tôi… gọi đấy.”

Tất cả đều lộ ra vẻ mặt cũng không ngoài suy đoán nhưng lại cảm thấy mới mẻ.

Vưu Trí trưng ra nét mặt nghiêm túc mà trước đó chưa từng có: “Có thể hiểu. Mặc dù xưa giờ lão đại chưa từng mua đồ trái mùa.”

“Vì sao?”

Vưu Trí đáp: “Để tôi phổ cập kiến thức cho cô biết, người bình thường cũng không mua thực phẩm trái mùa đâu vì phần lớn đều là thức ăn nuôi cả, là dạng sinh trưởng giả tự nhiên, chúng ta hẳn phải ăn nhiều rau theo mùa mới đúng, như thế mới tốt cho cơ thể. Để thúc đẩy việc bán thực phẩm, cô không biết đám gian thương bất lương kia phun bao nhiêu thuốc trừ sâu vào thực phẩm trái mùa đâu. Dĩ nhiên, tôi cảm thấy lão đại không mua chủ yếu là vì nó đắt.”

Thi Thiên Hữu thở dài, lựa thơm trong bát ra: “Thực ra mỗi một loại đồ ăn đâu cần để ý đến trái mùa hay không, cứ là đồ ăn thì chúng ta đều phải tôn trọng. Nhưng cái món như thơm đây, cả đời này cũng đừng hòng có được tôn trọng của tôi.”

Trong lúc nói chuyện thì lẩu cũng đã sôi, nước lẩu sôi ùng ục khói lượn lờ bốc lên.

Kết quả trong căn phòng ngập tràn hơi nước, Hướng Viên trông thấy Từ Yến Thời cầm một chai nhỏ đi ra khỏi phòng bếp.

Anh cởi áo lông vũ ra, không kéo khóa áo thể thao, bên trong là áo sơ mi màu trắng, nhìn qua rất nhẹ nhàng thoải mái. Lúc đi qua người Thi Thiên Hữu, anh đập tay xuống gáy anh ta, bỏ lại một câu: “Không sao, cậu đã làm được một nửa rồi.”

Vừa dứt lời lập tức đặt đồ trong tay xuống trước mặt cô.

Hướng Viên nhìn chằm chằm mới thấy rõ, là chai sốt Hoisin* đã mở, còn lại loại cô thường hay ăn.

(*Sốt Hoisin là loại sốt sánh đặc, có màu tối sẫm, có vị mặn và ngọt, thường dùng trong ẩm thực Trung Hoa. Thành phần chủ yếu của sốt là đậu nành, ớt, tỏi.)

Vậy là ban nãy anh vào siêu thị để mua thứ này sao?

Vưu Trí ném đũa, “Tôm hùm, sốt Hoisin… Được lắm.”

Từ Yến Thời lại trở ra khỏi phòng bếp, cầm theo bát đũa của mình. Quanh bàn đã đầy người, Vưu Trí đang định đổi chỗ cho anh thì anh đã trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó nghiêng người cầm lấy chai tương ớt ở trước mặt Cao Lãnh.

Vưu Trí bình tĩnh quay lại, “Được, lại khoe chân dài nữa rồi.”

Được lắm, tôi cứ giả vờ như không biết cậu đang trêu vậy.

Lúc Hướng Viên vươn đũa về phía tôm hùm, bỗng Vưu Trí nói với cô: “Cho dù nói thế nào, thì chúng tôi rất hoan nghênh cô gia nhập, dù sau khi cô đến lão đại có vẻ điên điên tàng tàng, nhưng chúng tôi cũng không ngại để cô khiến cậu ấy điên thêm đâu.” Nói tới đây, Vưu Trí đưa mắt nhìn các anh em khác, “Mà kể ra hình như chúng ta cũng chưa thấy anh ấy hẹn hò yêu đương lần nào, cho nên, rất mong đợi không biết anh ấy mắng bạn gái mình thế nào.”

Hướng Viên: “Vưu Trí, anh hiểu lầm rồi… Tôi với lão đại của các anh…”

Từ Yến Thời vừa và hai đũa cơm thì chợt ngẩng đầu lên, đũa cắm trong bát, lạnh lùng nói: “Tôi và Hướng Viên là bạn học cấp ba, không phải có quan hệ lung tung như các cậu nghĩ, cho nên ngậm mồm vào ăn cơm cho tôi.”

Vưu Trí lập tức bưng bát lên, vùi đầu càn quét như hổ đói: “Được, coi như tôi chưa nói gì.”

Thi Thiên Hữu cũng giơ bát lên, gắp thịt bò nhúng vào nồi lẩu: “Hèn gì tôi thấy hai người không có vẻ gì là mới quen, thì ra là bạn học cấp ba, khó trách lão đại mắng Ứng Nhân Nhân trong nhóm giúp cô.”

Hướng Viên dừng đũa, mặt mù mờ: “Mắng Ứng Nhân Nhân?”

Mọi người ngạc nhiên cùng đặt bát xuống kêu cái *cộp*.

“Cô không biết hả?”

“Không biết, tôi chưa vào nhóm mà.”

“Cao Lãnh và Lâm Khanh Khanh thì sao? Hai người họ có trong nhóm mà.”

Cao Lãnh: “Ai rảnh đâu mà vào nhóm đọc tin nhắn, mấy cậu cũng không tag tôi.”

Lâm Khanh Khanh cũng cùng lý do.

Cơm nước tươm tất, Vưu Trí kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Hướng Viên. Hướng Viên nghe xong, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, cũng thấy được đoạn hội thoại ấy trên điện thoại Vưu Trí, có điều cô còn có chút nghi ngờ, “Thu hồi tin nhắn gì vậy?”

Vưu Trí: “Tin nhắn chuyển 200 đồng ấy mà, có chụp màn hình đây, đảm bảo chất lượng cao không bị làm mờ.”

Gần đây tình hình kinh tế của Hướng Viên eo hẹp đến mức vắt chày ra nước, cô bèn đáp “vậy không xem nữa” rồi quay đầu rời đi.

Vưu Trí không biết làm sao lắc đầu, haiz, cũng là con ma nghèo đây mà, nghèo y chang lão đại, đụng phải thêm con ma nghèo thế này thì sau này biết sống thế nào được.

***

Ngoài bàn công, Trần Thư mặc áo lông dựa vào lan can nhả khói ra, Từ Yến Thời cúi đầu khoanh tay dựa vào khung cửa kéo.

Hướng Viên vẫn còn nhớ, rất nhiều năm về trước, cô và Từ Yến Thời cũng có quan hệ như vậy. Trong số anh em của Phong Tuấn thì anh là người khó nói chuyện nhất, với ai anh cũng luôn một dáng vẻ lạnh như băng, nhưng có lúc Hướng Viên đến tìm anh nhờ giúp, anh vẫn sẽ đồng ý, mặc dù trông khá miễn cưỡng. Lúc đó quan hệ của Từ Yến Thời và Phong Tuấn rất tốt, mọi người trong trường đều biết cả.

Hướng Viên chợt nhớ đến biểu cảm của anh lúc nói đã rất lâu rồi chưa liên lạc với Phong Tuấn.

Cô không biết những năm qua anh đã gặp phải chuyện gì, cứ tưởng chỉ là anh không liên lạc với người ở lớp chín, nào ngờ đến Phong Tuấn anh cũng cắt đứt liên lạc.

Ngoài ban công có tiếng nói chuyện rầm rì truyền đến.

Trần Thư hít một hơi thuốc lá, ngẩng đầu từ từ nhả khói: “Trong tay tôi có một công ty muốn đào cậu đấy, dù không bằng được Vi Đức, là một công ty vừa khởi nghiệp. Ông chủ rất tán thưởng cậu, nhắc đến cậu với tôi rất nhiều lần, lần này tôi đi Bắc Kinh, ông ta lại tìm tôi nói chuyện một đêm, đưa ra điều kiện rất khá. Nếu có thể cậu thử cân nhắc xem sao.”

“Điều kiện gì?” Từ Yến Thời cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, trong đêm tối giọng nói trở nên lạnh lùng.

“Bảo hiểm xã hội thì khỏi cần nói rồi, chức vị tổng thanh tra kỹ thuật, lương cuối năm sáu trăm ngàn, thêm tiền hoa hồng của các hạng mục nữa, cộng cả một căn hộ ở vành đai Bắc Kinh.”

Trần Thư lại nghĩ tới gì đó, bổ sung thêm một câu: “À, nếu cậu đồng ý, con gái ông chủ cũng nói có thể gả cho cậu, để cậu đỡ đi được hai mươi năm phấn đấu.”

______

Câu chuyện bên lề không nằm trong chính truyện:

Hướng Viên gọi điện thoại cho Lại Phi Bạch: Tiểu Bạch, một căn hộ ở vành đai 4 Bắc Kinh bao nhiêu tiền? Ngay mai mua cho em hai mươi căn. Tặng phòng kỹ thuật mỗi người một căn.

Lại Phi Bạch: Vì sao? Gần đây phòng kỹ thuật đạt được giải Nobel gì à?

Hướng Viên: Không có. Anh đã từng nghe qua câu chuyện này chưa?

Câu chuyện về chàng trai trong buổi lễ tốt nghiệp, vì muốn ôm nữ thần mình thầm thương mà ôm tất cả nữ sinh trong lớp.