Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, hơn nữa, vừa vào sáng sớm, ánh nắng đã rất rực rỡ.
Hiếm khi Lục Chẩm Tuyết thức dậy sớm, nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong
phòng, tâm trạng sáng sớm của cô cũng rất tốt.
Cô nghe tiếng nói chuyện điện thoại của Lâm Cảnh ở ngoài ban công, cô xuống giường, đi chân trần
đến trước cửa sổ, mở hết rèm cửa sổ ra.
Thời điểm rèm cửa sổ được mở ra, Lâm Cảnh cũng ngẩng đầu lên đúng lúc đó, nhìn về hướng của cô.
Trên người anh vẫn còn mặc áo phông trắng và quần sooc đen rất thoải mái, tóc hơi rối, giống như
vừa mới tỉnh dậy là lập tức ra ban công để nhận điện
thoại.
Lục Chẩm Tuyết mở cửa sổ ra, hai cánh tay mảnh khảnh đặt lên bệ cửa sổ, một tay chống cằm, cười tủm
tỉm nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh vừa nói chuyện điện thoại, vừa đi đến gần cửa sổ, giơ tay lên xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, vẫn cứ chống cằm nhìn Lâm Cảnh.
Chính cô cũng không hề phát hiện, khi nhìn Lâm Cảnh, ánh mắt cô luôn sáng rực, cũng chỉ khi nhìn
thấy Lâm Cảnh, ánh mắt cô mới phát ra ánh sáng vui vẻ như vậy mà thôi.
Thích một người, ngay cả ánh mắt và nụ cười cũng không giấu được.
Lâm Cảnh nhìn hình bóng mình trong mắt Lục Chẩm Tuyết, còn mang theo ý cười ngọt ngào, lòng anh trở
nên mềm mại đến rối tinh rối mù.
Bàn tay anh chạm lên gò má của Lục Chẩm Tuyết, ngón cái dịu dàng vuốt ve khóe mắt cô.
Ánh mắt anh nhìn Lục Chẩm Tuyết cũng vô cùng dịu dàng.
Trong điện thoại vẫn còn tiếng báo cáo công việc của người bên kia, Lâm Cảnh lắng nghe, nhưng ánh
mắt lại chỉ chăm chú nhìn Lục Chẩm Tuyết, không dời đi dù chỉ nửa giây.
Lục Chẩm Tuyết chỉ nhoài người dựa trên bệ cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn Lâm Cảnh, chờ anh nghe điện
thoại xong.
Người bên kia báo cáo công việc trong một hồi lâu, cuối cùng đến khi Lâm Cảnh cúp điện thoại, Lục
Chẩm Tuyết mới mỉm cười, nói: “Lâm tổng thật đáng thương, đã cuối tuần rồi mà còn phải làm việc.”
Lâm Cảnh bật cười, giơ tay lên xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, “Em mau đi rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài
ăn sáng.”
“Được ạ!”
Hiếm khi Lục Chẩm Tuyết mới dậy sớm như vậy, nên cô và Lâm Cảnh cùng đi xuống lầu tìm một quán điểm
tâm để ăn bữa sáng.
Có lẽ là bởi vì cuối tuần, đại đa số mọi người sẽ ở nhà ngủ nướng, cộng thêm bây giờ cũng còn khá
sớm, trên đường không có quá đông người. Ánh nắng sáng sớm đi kèm theo gió nhẹ, vô cùng thoải mái
mát mẻ.
Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi đến quán điểm tâm ở bên cạnh tiểu khu để ăn sáng. Lâm Cảnh vừa bóc
trứng gà giúp cô vừa nói: “Ăn bữa sáng xong rồi anh giúp em chuyển nhà.”
Lục Chẩm Tuyết đang cầm một chiếc muỗng ăn cháo bát bảo đường đen, nghe vậy thì cô ngẩng đầu lên
cười tủm tỉm, cố ý giả vờ quên mất: “Em có nói là muốn chuyển nhà hả?”
Lâm Cảnh lười phản ứng với cô, đút cho cô một miếng trứng gà đã được bóc vỏ cẩn thận, thuận tiện
nói: “Thứ ba tuần sau anh phải đi công tác, cuối cùng có thể không quay về được. Em phải nhớ dậy
sớm ăn bữa sáng đầy đủ, anh mà không ở đây, thể nào em cũng không ăn cơm đúng giờ.”
Cuộc sống sinh hoạt của Lục Chẩm Tuyết trước kia khi cô còn độc thân, làm việc và nghỉ ngơi như một
con cú đêm. Buổi tối thường xuyên thức khuya để làm việc, ngày hôm sau lại ngủ một giấc thẳng đến
trưa, không đếm xỉa đến bữa sáng, có lúc mệt mỏi, cũng lười đi ăn trưa nốt, chỉ tùy tiện ăn mấy đồ
ăn vặt có sẵn trong nhà để lót dạ mà thôi.
Sau khi cô và Lâm Cảnh ở bên nhau, Lâm Cảnh không cho cô làm việc quá muộn, mỗi sáng sớm cũng sẽ
mua bữa sáng về sẵn giúp cô, một ngày ba bữa đều có anh nhắc nhở cô ăn đúng giờ. Thỉnh thoảng khi
cô thức dậy sớm, thì sẽ cùng Lâm Cảnh đi ra ngoài ăn sáng, giống như bây giờ vậy. Rất bình thản,
nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Lục Chẩm Tuyết đã quen thuộc với cuộc sống có Lâm Cảnh, nghĩ đến việc anh phải đi công tác lâu như
vậy, cũng thấy hơi luyến tiếc.
Ăn bữa sáng no nê xong, hai người đi về nhà cô để chuẩn bị chuyển nhà. Đồ đạc của Lục Chẩm Tuyết
quá nhiều, nếu muốn dời hết toàn bộ sang nhà anh, không thể mang hết trong một lần được.
Hai người dọn dẹp đủ thứ đến hơn một giờ chiều, Lâm Cảnh đi lên đi xuống lầu rất nhiều lần, mới có
thể để hết tất cả đồ đạc của Lục Chẩm Tuyết lên xe.
Dọn dẹp đồ xong xuôi, hai người ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi một lúc.
Lục Chẩm Tuyết ngồi khoanh chân trên ghế sofa đấm bóp vai giúp Lâm Cảnh, vừa đấm bóp vừa nhiệt tình
hỏi: “Có thấy thoải mái không Lâm tổng? Em phục vụ quá đúng lúc đúng chỗ luôn đó.”
Lâm Cảnh uống nước, khóe môi cong lên, nói: “Cũng tạm được.”
Lục Chẩm Tuyết hừ một tiếng, “Anh yêu cầu cao quá vậy, không bóp nữa.”
Cô buông tay ra, nhoài người nằm lên lưng Lâm Cảnh, ôm cổ anh, nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái.
Nghĩ đến chuyện anh đi công tác mấy ngày không về nhà, cô lại tiếc nuối, không nhịn được nhỏ giọng
hỏi anh: “Lần này anh đi công tác mấy ngày vậy ạ? Cuối tuần thật sự không thể về được sao?”
Cô vẫn rất muốn đi dạo chơi du lịch với Lâm Cảnh.
Không có Lâm Cảnh ở đây, cô cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa. Cô nghĩ như vậy, bỗng nhiên
trong lòng có hơi kinh ngạc, từ lúc nào mà cô trở nên dính người như vậy nhỉ?
Lâm Cảnh ôm Lục Chẩm Tuyết đến trước mặt, để cô ngồi lên đùi mình, hai cánh tay đặt trên eo cô, ánh
mắt ẩn chứa ý cười, nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy? Không nỡ xa anh à?”
Lục Chẩm Tuyết ừ một tiếng, “Đúng vậy ạ.”
Lâm Cảnh cười, cúi đầu hôn Lục Chẩm Tuyết, dịu dàng nói: “Anh sẽ cố gắng về sớm với em mà.”
…
Vào ngày thứ ba, sau khi Lâm Cảnh đi công tác, trong nhà chỉ còn một mình Lục Chẩm Tuyết.
Rõ ràng thời điểm lúc trước, khi cô chưa bắt đầu yêu đương, cũng thường xuyên ở nhà một mình thế
này, cô cũng không vì ở một mình mà cảm thấy
nhàm chán, nhưng bây giờ Lâm Cảnh vừa mới đi, lần đầu tiên cô cảm thấy nhà trống rỗng đến như vậy.
Không lẽ là vì nhà Lâm Cảnh lớn hơn nhiều so với nhà cô sao???
Tần Hâm hẹn cô đi ăn cơm trưa, vùa nghe cô nói đến chuyện Lâm Cảnh đi công tác, trong nháy mắt đã
quá hiểu rõ, không nhịn được cười, nói: “Lục Chẩm Tuyết à, cậu xong rồi. Trước kia tớ luôn cảm thấy
Lâm Cảnh chịu thua dưới tay cậu, nhưng bây giờ mới phát hiện chỉ có cậu mới không thể rời bỏ Lâm
Cảnh được như vậy thôi.”
Lục Chẩm Tuyết chống cằm ngồi trước bàn ăn, thời điểm kể về chuyện Lâm Cảnh đi công tác cho Tần Hâm
nghe, nỗi nhớ càng hiện rõ lên trong ánh mắt cô. Chính cô cũng không nhịn được cười, nghiêm túc
thừa nhận: “Đúng vậy đó.”
Cô chợt nhớ đến lần đầu tiêm mình gặp Lâm Cảnh, là ở tiệc mừng thọ của ông nội.
Cô đứng ở cửa đón khách, người đàn ông này lạnh lùng như băng, ngay cả nhìn cô một cái cũng lười
nữa. Sau này khi đến tận cửa nhà cô để từ hôn, vẫn vô cùng lạnh lùng, lại một lần nữa không thèm
nhìn cô dù chỉ là nửa ánh mắt.
Khi ấy cô không cách nào ngờ được, sau đó cô và Lâm Cảnh thật sự ở bên nhau. Hơn nữa, bây giờ cô sẽ
thích anh đến như vậy.
Lại nghĩ đến những ngày anh đi công tác, cô đều không thể ngưng lưu luyến được, rất nhớ anh.
Tần Hâm hỏi cô: “Hai người định khi nào sẽ kết hôn vậy?” Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi ngược
lại: “Hả?”
“Kết hôn ấy. Hai người định khi nào sẽ kết hôn, đến lúc đó nhớ phải phát kẹo mừng cho tớ đó nha.”
Lục Chẩm Tuyết bật cười thành tiếng, “Không có nhanh như vậy đâu bà cô ơi.”
“Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải uống rượu mừng của hai cậu mà, tớ đặt chỗ trước rồi.”
…
Lâm Cảnh đi công tác mấy ngày, mặc dù bận rộn nhiều việc, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh anh sẽ
gọi điện thoại cho Lục Chẩm Tuyết ngay.
Cho nên mấy ngày đó, tuy trong nhà vẫn cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng tâm trạng của Lục Chẩm Tuyết
vẫn rất tốt.
Vào ngày thứ sáu, cô đã đồng ý với mẹ Lâm Cảnh sẽ đến nhà ăn cơm với mọi người, cho nên đã thức dậy
rất sớm, thời điểm lái xe đến nhà chỉ mới chín giờ sáng thôi, mà cô đã thấy ông nội Lâm cảnh đang
tập thể dục rèn luyên thân thể trong sân rồi.
Cô đậu xe vào bãi đỗ xe xong, xuống xe còn mỉm cười chào hỏi lễ phép với ông nội, “Ông nội ạ.”
Ông nội cầm lấy khăn lông trong tay của người quản gia để lưu khô mồ hôi, cũng rất vui vẻ khi thấy
cô, “A Tuyết đến rồi à, đã ăn sáng chưa cháu?” “Cháu ăn rồi ông nội ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười trả lời
ông.
Mẹ Lâm Cảnh nghe tiếng trò chuyện của Lục Chẩm Tuyết và ông nội ở bên ngoài sân, cũng vui vẻ đi ra
từ phòng khách, vừa nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết bà lập tức đi xuống cầm tay cô, “A Tuyết đến rồi à, dì
có để lại một vài món để ăn sáng cho cháu đây, hôm nay có sủi cảo trứng đó, cháu vào nếm thử mấy
miếng nhé.”
“Vâng dì.”
Lúc đi ra ngoài, Lục Chẩm Tuyết chỉ ăn bữa sáng đơn giản nhanh gọn, nhưng dì ấy đã có lòng để lại
bữa sáng cho cô, nếu từ chối thì hơi ngượng ngùng.
Cũng may hồi sáng cô ăn không quá no, món sủi cảo trứng do dì làm cũng rất ngon nên cô đã ăn một
hơi hết ba cái, còn nhiệt khen ngợi: “Ăn ngon lắm ạ, rất ngon luôn dì.”
Mẹ Lâm mỉm cười, đưa cốc nước đến cho cô, “Uống nước đi cháu.” Vừa nói vừa cười: “A Cảnh cũng thích
món sủi cảo trứng do dì làm, nhưng bình thường nó bận rộn nhiều công việc quá, trước kia còn ở nhà
cũng thỉnh thoảng mới ăn chung bữa cơm với gia đình, thường xuyên phải đến công ty vào sáng sớm.”
Lục Chẩm Tuyết nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Dì, dì có thể dạy cháu làm món này được không ạ?”
Cô nghe dì bảo Lâm Cảnh thích ăn món này, nên muốn học hỏi để nấu cho anh ăn theo bản năng, cô hỏi
rất nhanh, không nghĩ ngợi đắn đo chút nào. Nhưng đối diện với ánh mắt chứa ý cười của dì, bỗng
nhiên kịp thời phản ứng lại, mặt đỏ lên khó hiểu.
Ở trước mặt người lớn, ít nhiều cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng mẹ Lâm Cảnh lại cười rất vui vẻ, dịu dàng nói: “Dĩ nhiên là có thể rồi. Một lát nữa dì ra
ngoài mua nguyên liệu, buổi chiều sẽ dạy cháu làm nhé.”
Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại: “Vậy cháu đi mua thức ăn cùng dì luôn ạ.”
Dù sao hôm nay cô chỉ tới đây ăn cơm, cũng không có gì để làm, đúng lúc có thể đi dạo chợ mua
nguyên liệu nấu ăn cùng dì luôn.
Mẹ Lâm cười nói: “Được rồi, vậy cháu chờ dì một lát, dì lên lầu sửa soạn một ít đồ.”
“Vâng ạ.”
Cả ngày hôm nay, Lục Chẩm Tuyết đều ở trong nhà Lâm Cảnh, buổi sáng đi đến chợ mua thức ăn với dì,
buổi trưa dì lại nấu mấy món ăn mà cô thích, cơm nước xong xuôi, cô ngồi chơi cờ với ông nội Lâm.
Mãi đến hơn một giờ trưa, ông nội mới cảm thấy có hơi mệt mỏi, dặn dò A Tuyết cứ ở nhà chơi thoải
mái, ông lên lầu ngủ trưa một lúc.
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười đáp lời ông.
Sau khi ông nội lên lầu nghỉ ngơi, mẹ Lâm vừa gọt trái cây cho Lục Chẩm Tuyết, vừa cười nói: “A
Tuyết có thói quen ngủ trưa không cháu? Dì đã dọn dẹp phòng lại giúp cháu rồi, nếu không cũng lên
nghỉ ngơi một lúc đi.”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, lễ phép nói: “Không sao dì ạ, cháu không có thói quen ngủ trưa.”
Mẹ Lâm cười nói: “Vậy được, thế một hồi dì dạy cháu cách làm món sủi cảo trứng nhé.”
Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết sáng lên, vội vàng gật đầu, vui vẻ nói: “Cảm ơn dì.”
Lục Chẩm Tuyết và mẹ Lâm trò chuyện với nhau một hồi, ăn trái cây xong, dì dạy cô cách làm món sủi
cảo trứng, cô vội vàng đứng lên, hào hứng đi theo xuống phòng bếp.
Tài nấu nướng của Lục Chẩm Tuyết vốn không tệ, học được cách làm món sủi cảo trứng này cũng rất
nhanh. Hơn nữa cách nấu cũng rất đơn giản, cô nghĩ thầm sau này chắc chắn sẽ làm cho Lâm Cảnh ăn
thử.
Học nấu ăn xong, buổi chiều Lục Chẩm Tuyết và mẹ Lâm cùng ra sân để tưới nước cho hoa, làm cỏ.
Ở vườn sau nhà có rất nhiều cây lớn, ánh mặt trời xuyên qua các khe hở của tán lá rậm rạp chiếu
xuống mặt đất, có thể ngửi được hương hoa cỏ mát mẻ của mùa hè trong không khí.
Lục Chẩm Tuyết đứng dưới bóng cây, vừa nói chuyện phiếm với dì, vừa nhổ cỏ dại, còn lặng lẽ chụp
một tấm hình cỏ trên sân gửi qua Wechat Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh trả lời tin nhắn của cô rất nhanh: “Ở nhà anh à?”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, trả lời anh: “Đúng rồi đó. Dì gọi em đến ăn cơm chung với gia đình.”
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Cảnh vẫn đang bận rộn nhiều việc trong phòng làm việc, trên bàn làm
việc chất đống những tài liệu văn kiện. Thấy Lục
Chẩm Tuyết gửi tin nhắn đến cho mình, đáy mắt anh không nhịn được xuất hiện ý cười, sự mệt mỏi lúc
làm việc cũng tiêu tán gần hết, ngón tay anh đánh chữ trên màn hình, hỏi cô: “Đang làm gì vậy?”
Lục Chẩm Tuyết: “Em đang nhổ cỏ dại ở vườn sau nhà. Anh thì sao, đang làm việc ạ?”
Lâm Cảnh: “Ừ. Buổi trưa em ăn gì?”
Lục Chẩm Tuyết: “Dì lại nấu thức ăn đặc sản của thành phố Giang cho em ăn đó, ăn ngon lắm luôn, làm
em ăn xong còn thấy nhớ nhà.”
Lâm Cảnh: “Chờ anh làm xong hết việc, sau đó sẽ đưa em về thăm ba mẹ.” Sau đó còn gửi bổ sung thêm
một tin: “Sau này anh có nhiều thời gian rảnh cũng sẽ đưa em về thăm nhà.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn tin nhắn Lâm Cảnh gửi đến, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, trả lời: “Được ạ!”
Hai người lại trò chuyện một hồi, Lâm Cảnh ở bên kia phải xử lí một số việc, nói với Lục Chẩm
Tuyết: “Anh có chút việc phải ra ngoài một lúc, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho em.”
Lục Chẩm Tuyết: “Được ạ.”
Gửi tin nhắn xong, Lục Chẩm Tuyết cất điện thoại vào trong túi áo.
Mẹ Lâm nhìn khóe môi Lục Chẩm Tuyết cong cong như sắp không nhịn được cười nữa, lập tức đoán được
cô đang nói chuyện phiếm với Lâm Cảnh, bà cười hỏi: “Là A Cảnh à cháu?”
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu, cười nói: “Vâng dì, anh ấy đang
làm việc ạ.”
Mẹ Lâm cười nói: “Nó ấy mà, sớm không đi công tác, muộn không đi công tác, hết lần này đến lần khác
cứ đi công tác ngay dịp cả nhà đi du lịch, ngày mai cũng không thể đi chung với chúng ta được rồi.”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười.
Buổi tối lúc sắp ăn cơm, dì cả của Lâm Cảnh đã đến nhà chơi, thuận tiện đưa quà lần trước dì cả
xuất ngoại đi du lịch mua về tặng cho mẹ Lâm.
Không ngờ khi đến đây còn gặp cả Lục Chẩm Tuyết, vừa mừng vừa ngạc nhiên, mới nhìn thấy mặt cô đã
nhiệt tình cầm tay Lục Chẩm Tuyết, nhiệt tình nói: “Đây là A Tuyết sao? Trước đây dì chỉ mới xem
qua hình chụp thôi, không ngờ rằng gặp được ngoài đời là xinh đẹp hơn cả hình thế này à.”
Bà kéo Lục Chẩm Tuyết đến gần mình, cẩn thận quan sát, thật lòng thật dạ khen ngợi, “Dáng vẻ thật
xinh đẹp.”
Lục Chẩm Tuyết chỉ mới gặp ông nội, ba mẹ và em gái Lâm Cảnh thôi, vẫn chưa làm quen với những
người thân họ hàng khác trong nhà. Ít nhiều cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn lễ phép
cười và chào hỏi dì ấy.
Mẹ Lâm cười giới thiệu với cô: “Đây là dì cả của A Cảnh.”
Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép gọi, “Cháu chào dì ạ.”
“Ôi chao.” Dì cả vui vẻ đáp lại một tiếng, kéo Lục Chẩm Tuyết ngồi xuống ghế sofa, thân thiết nói:
“Mọi người trong họ ai cũng muốn gặp cháu một lần, không ngờ rằng hôm nay cuối cùng dì cũng đã gặp
được cháu rồi.” Lục Chẩm Tuyết cong môi cười nhẹ.
Cô không phải là một người nhát gan, hơn nữa nói về một số phương diện giao tiếp, cô cũng có thể
ung dung, hào phóng và khéo léo trong việc đối nhân xử thế.
Nhưng cô lại là một người có tính tình chậm nhiệt, đối với người vừa mới gặp mặt lần đầu, nhất là
khi đối phương còn là một người lớn có vai vế trong gia đình Lâm Cảnh, ít nhiều cô cũng không biết
nên nói gì cho phải phép, không thể làm gì khác hơn ngoài lễ phép mỉm cười, khéo léo tinh tế trả
lời các câu hỏi của đối phương đặt ra.
Cũng may dì cả của Lâm Cảnh không giữ cô lại trò chuyện quá lâu, nói chuyện một hồi, thì chuyển
sang nhắc đến chuyện ra ngoài du lịch nước ngoài với mẹ Lâm.
Lục Chẩm Tuyết ngồi ở bên cạnh không chen lời vào, chỉ yên lặng lắng nghe.
Sauk hi trò chuyện thêm một lúc nữa, đột nhiên dì cả hỏi mẹ Lâm rằng có sự sắp xếp gì cho ngày mai
hay không.
Mẹ Lâm cười nói: “Ngày mai cả gia đình em ra ngoài đi du lịch dạo chơi. Vốn là tính cả A Cảnh cũng
đi cùng, nhưng tạm thời thằng bé đi công tác mất rồi, cũng không biết lúc nào nó mới trở về nữa.”
Dì cả nghe vậy thì tò mò, hỏi: “Đi du lịch ở đâu vậy?”
Mẹ Lâm nói ra tên địa điểm của chuyến đi, nói: “Thời tiết dạo gần đây cũng khá tốt, không quá nóng
bức, nên gia đình cũng định ra ngoài chơi cho khuây khỏa đầu óc.”
Dì cả nghe đến tên địa điểm mẹ Lâm nói, bỗng nhiên vỗ hai tay cái bốp, nói: “Chỗ đó thật sự rất
thích hợp để nghỉ ngơi nha. Chị thấy hay là chúng ta dứt khoát hợp lại đi chung luôn đi, càng nhiều
người càng náo nhiệt đông vui hơn mà. Hơn nữa, mọi người đều muốn gặp mặt A Tuyết một lần mà.” Mẹ
Lâm hơi do dự, dù sao cả họ hàng đi cùng sẽ có nhiều người, bà sợ A Tuyết sẽ thấy ngượng ngùng.
Bà đang suy nghĩ định sẽ hỏi ý kiến A Tuyết trước, nào đâu dì cả đã giành trước, trực tiếp hỏi A
Tuyết luôn, nói: “A Tuyết, cháu cảm thấy thế nào?
Người nhà đều rất muốn được gặp cháu một lần đấy.”
Thật ra Lục Chẩm Tuyết cũng thấy hơi ngượng ngùng khi gặp người lớn thân thích trong nhà, nhất là
ngày mai Lâm Cảnh không ở bên cạnh cô, khi gặp mặt cũng sẽ không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng dì cả đã hỏi như vậy rồi, đương nhiên cô không thể từ chối được rồi. Như thế sẽ thể hiện cô
là một người không lễ phép.
Cô lễ phép cười, gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được rồi ạ.” Dì cả vui vẻ nói: “Vậy cứ quyết định thế
nhé.”
Dứt lời, lại quay sang nói với mẹ Lâm: “Ngày mai mấy giờ mọi người lên đường vậy? Đến lúc đó chúng
ta gặp nhau ở đâu? Chúng ta đi cùng nhau hay cứ trực tiếp gặp nhau ở khách sạn đây?”
Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc, nói: “Chúng ta gặp nhau ở khách sạn đi ạ. Em sẽ gọi quản lí khách sạn để
đặt thêm phòng cho mọi người.”
…
Chuyến du lịch nghỉ dưỡng cuối tuần này vốn chỉ có ba mẹ và em gái Lâm Cảnh, còn có chú thím Lâm ở
trang viên rượu nho cô đã gặp lần trước nữa thôi, họ đều là người Lục Chẩm Tuyết quen biết cả, dĩ
nhiên cô cũng khá thoải mái vô tư.
Nhưng bởi vì đề nghị nhất thời của dì cả Lâm Cảnh, Lục Chẩm Tuyết đoán chừng ngày mai sẽ phải gặp
mặt và làm quen với nhiều họ hàng thân thích khác nữa.
Cô suy nghĩ, ít nhiều cũng sẽ có sự câu nệ khách sáo.
Buổi tối lúc cô nói chuyện điện thoại với Lâm Cảnh, cô thuận miệng kể chuyện này cho anh nghe.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Cảnh vừa nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Trong nhà có khá nhiều người thân
thích, nếu em không muốn đi, thì đừng gượng ép bản thân đi, chờ anh về rồi chúng ta tính.”
Lâm Cảnh sợ một mình Lục Chẩm Tuyết sẽ không được tự nhiên, vì vậy anh nói dứt khoát: “Ngày mai em
đừng đi nữa, anh tự nói với mẹ một tiếng là được rồi.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không sao đâu anh. Mặc dù em hơi ngượng ngùng một chút, nhưng người lớn đã lên
tiếng nói như vậy rồi, sao em có thể cứ trốn tránh mãi được.”
Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường để xem thời gian, cười nói: “Đã muộn thế
này rồi, anh vẫn còn đang làm việc ạ?”
Ở phía Lâm Cảnh vô cùng yên tĩnh, anh ừ một tiếng thật thấp, nói: “Anh sẽ nghỉ ngơi sớm. Còn em?
Chuẩn bị ngủ rồi sao?”
Lục Chẩm Tuyết cuộn mình nằm trong chăn, lầu bầu đáp: “Em lên giường từ sớm rồi đó.”
Cô nhìn vị trí trống khống bên cạnh mình, không kiềm được, nhỏ giọng nói: “Nhưng em rất nhớ anh,
không ngủ được.”
Đầu bên kia điện thoại.
Lâm Cảnh vẫn đang làm thêm giờ ở thư phòng của khách sạn, anh dựa người vào lưng ghế, dáng vẻ trông
thật lười biếng.
Nghe Lục Chẩm Tuyết nói rằng cô nhớ anh, đôi mắt đang rũ xuống lại hiện lên ý cười, anh nhếch nhẹ
khóe môi, thấp giọng hỏi: “Nhớ anh bao nhiêu hửm?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh đoán thử xem.”
Lâm Cảnh không nhịn được cười, qua hồi lâu, trong giọng nói anh còn mang theo ý cười vui vẻ, thấp
giọng nói: “Anh cũng rất nhớ em.”
Giọng nói chứa ý cười của Lâm Cảnh, trong màn đêm tĩnh mịch, xuyên qua loa điện thoại truyền thẳng
vào tai Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết nghe tiếng nói trầm thấp của Lâm Cảnh, hai bên tai nóng lên một cách khó hiểu.
Bây giờ cô thật sự rất nghi ngờ, không biết Lâm Cảnh đã dụ dỗ cô bằng lời ngon tiếng ngọt gì, mà
khiến cô chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, cũng sẽ không thể khống chế được trái tim đập kịch
liệt của mình.