Trao Anh Một Vì Sao

Chương 27




Ninh Tiểu Tinh kiềm chế cả buổi tối, cuối cùng cũng không kiềm chế tiếp được nữa. Cô nắm chặt tay, cắn răng nhìn Thẩm Chí Lễ, rồi gằn từng tiếng, “Anh nói một câu “đáng tiếc” thì đơn giản, nhưng cái tôi mất đi là cả gia đình.”

“Đó không phải là chủ ý của tôi.”, đã bước sang tuổi trung niên, Thẩm Chí Lễ nói chuyện bằng giọng điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự áp lực vô hình, “Trái phải đúng sai, trong lòng tôi và cô đều có nguyên tắc của riêng mình, tôi cũng không miễn cưỡng cô Ninh nhất định phải nghe theo ý tôi. Có điều, tôi cũng có một cô con gái, là một người cha, tôi hi vọng con bé có thể cả đời hạnh phúc. Tôi nghĩ, hẳn là bố cô cũng vậy.”

Hai mắt Ninh Tiểu Tinh ngân ngấn lệ.

“Anh không có tư cách nhắc đến bố tôi.”, hai môi cô mấp máy, mà cơ thể thì càng khống chế lại càng run rẩy, “Anh may mắn được sinh ra trong nhà họ Thẩm, nên có thể lấn lướt người khác. Gia đình tôi không bằng nhà họ Thẩm, làm như thế nào cũng là do chúng tôi lựa chọn, hậu quả tự chúng tôi gánh chịu. Tôi cũng chỉ yêu cầu, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Thẩm Chí Lễ day sống mũi, “Được, tôi không phải đến để thị uy, cũng vô cùng tôn trọng mong muốn của cô Ninh. Cảm ơn vì hôm nay đã tiếp đãi chu đáo, tất cả các món đều rất ngon, nhất là món cuối cùng.”, anh ta khẽ gật đầu, “Chúc cho sự nghiệp của cô phát triển thuận lợi.”



Hôm đó, Thẩm Chí Lễ nói, chuyện anh ta đã đồng ý sẽ không thay đổi, nhưng anh ta có thể đưa cả Thẩm Trầm đến bữa tiệc cùng.

Trước khi anh ta bế Thẩm Tú Nhược chuẩn bị rời đi, Thẩm Trầm bỗng gọi anh ta lại.

“Em không đi đâu, tại vì Ninh Ninh sẽ căng thẳng. Có điều, anh nhìn Nhược Nhược xem…”, anh chỉ vào Thẩm Tú Nhược đang dựa vào lòng anh ta, “Ninh Tiểu Tinh ngày trước, cũng ỷ lại vào Ninh Tranh như thế này. Cha con tình cảm trên đời này, chẳng phải chỉ có mỗi anh với Nhược Nhược. Đương nhiên anh có thể xem thường Ninh Tranh, nhưng ông ấy cũng đã từng dốc hết sức ra để cho con gái mình có một cuộc sống tốt nhất, che mưa chắn gió cho cô ấy. Chỉ tiếc, ông ấy không được sinh ra ở nhà họ Thẩm, chỉ có thể dựa vào chính mình để khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng rồi lại bị mấy người dễ dàng hủy hoại tâm huyết cả nửa đời. Em tin là, Ninh Tranh chỉ nhất thời kích động. Nếu ở dưới suối vàng ông ấy có thấy, chắc chắn sẽ xót xa cho Ninh Tiểu Tinh.”

Thẩm Tú Nhược đưa bàn tay mũm mĩm tóm vào cúc áo của Thẩm Chí Lễ rồi nũng nịu gọi “Bố!”

Thẩm Chí Lễ im lặng không nói gì.

Thẩm Trầm nói tiếp: “Sinh ra trong nhà họ Thẩm đúng là may mắn, nhưng anh có dám khẳng định, cả đời Nhược Nhược sẽ không bao giờ đau khổ không? Đến lúc đấy, anh có đau lòng không?”

Thẩm Tú Nhược mãi không được đến văn phòng bố chơi nên bắt đầu mất kiên nhẫn. Con bé đưa tay khe khẽ đấm vào ngực Thẩm Trầm.

“Nếu anh vẫn giữ vững quan điểm của mình, ngay cả một câu an ủi cũng không chịu nói, hi vọng anh sẽ không hối hận.”



Thẩm Chí Lễ tránh đi, còn Ninh Tiểu Tinh vẫn đứng như chôn chân dưới tán cây quế hoa. Nước mắt lẳng lặng lăn dài, cô đưa tay quệt mạnh một cái.

Cô nghe thấy cách đó không xa, thầy đang bắt chuyện với Thẩm Chí Lễ, sau đó là một tràng tiếng bước chân, hẳn là thầy đã tới.

“Sao rồi, anh Thẩm nói gì thế?”

Ninh Tiểu Tinh hít sâu một hơi, rồi nhoẻn miệng cười, “Khen đồ ăn ngon, nhất là món rau mầm chần ạ.”

Phan Khánh Tường cực kỳ vui, vuốt đầu cười khà khà.

“Thầy đã bảo là không thành vấn đề rồi mà, những người khác cũng đều khen… Ơ kìa, Tiểu Tinh, mắt con… Con bé này, vui mà lại thành ra thế này à?”

Ninh Tiểu Tinh thà rằng để Phan Khánh Tường hiểu lầm như vậy, cô đáp: “Con căng thẳng chết đi được, lại còn mệt nữa, giờ vượt cửa ải rồi, không vui sao được ạ!”

“Phải vui, phải vui chứ. Con cũng bận cả buổi rồi, nào, vào trong đi, cả nhà cùng dọn một mâm ra ăn mừng.”

Còn chưa đi đến cửa nhà, điện thoại của cả hai một trước một sau đổ chuông.

Phan Lâm sợ Ninh Tiểu Tinh còn đang làm việc, không dám gọi cho cô nên đành gọi cho Phan Khánh Tường.

“Thế nào rồi, suôn sẻ không ạ?”

Phan Khánh Tường đáp: “Suôn sẻ. Vừa tiễn khách khứa về xong.”

Đúng lúc phải đi công tác, không thể đích thân đến cổ vũ, Phan Lâm thở phào một hơi rồi lập tức cất cao giọng, “Bảo Tiểu Tinh lên xem Weibo đi bố, con bé có thêm nhiều fan lắm. Nhanh lên.”

Ở phía bên kia, Ninh Tiểu Tinh đang nói chuyện với Thẩm Trầm.

“Xong việc chưa?”

“Vừa xong, tiễn hết khách về rồi.”

“Mệt không?”

“Một chút thôi.”

“Vẫn chưa xem Weibo phải không? Giờ xem đi, số phát sóng lần này đạt hiệu ứng không tệ.”

Ninh Tiểu Tinh tạm cúp máy, lên Weibo kiểm tra. Ngay lập tức, cô bị số lượng fan tăng vọt dọa cho hết hồn.

Nhiều vậy!

Vội vàng đọc qua loa mấy tin nhắn, cô lại càng vui mừng hơn.

Lúc nói chuyện lại, giọng nói của cô nghe nhẹ nhõm hơn hẳn, “Đều là công của anh.”

Thẩm Trầm đáp: “Liên quan gì đến anh chứ? Cả quá trình anh còn chẳng tham dự vào.”

Sao lại không? Nếu coi toàn bộ công lao là của cả hai, thì Thẩm Trầm phải chiếm đến một nửa già.

“Cũng là nhờ Ninh Ninh xinh với ăn hình đấy. Không thấy có người bảo chỉ nhìn mặt là đủ rồi à?”

Mặt cô nóng lên. Thẩm Trầm mà cũng biết lấy cái này ra để nói chuyện.

Anh hỏi: “Vui không?”

Ninh Tiểu Tinh đáp: “Có.”. Vui chết đi được.

Sự không vui do Thẩm Chí Lễ mang lại đã vơi đi hơn một nửa.

“Ăn tối chưa?”, Thẩm Trầm lại hỏi.

“Đang định đi ăn với nhà thầy đây.”

“Thế em cứ từ từ ăn đi.”

Ninh Tiểu Tinh đang định nói “Ừm!”, thì trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cô cảm thấy có gì đó là lạ.

“Anh đang ở đâu đấy?”

Thẩm Trầm khẽ cười, “Con hẻm ngoài nhà thầy Phan.”

Ninh Tiểu Tinh hỏi: “… Sao anh không vào?”

“Sợ em căng thẳng.”

Con người này, đúng là… Không biết đã đợi bao lâu rồi nữa.

Ninh Tiểu Tinh liền bảo: “Anh chờ em chút.”

Cô vội vàng giải thích với Phan Khánh Tường rồi chạy tót vào trong nhà lấy túi xách, sau đó lao ra khỏi cửa nhanh như một cơn gió.

Phan Khánh Tường đứng đằng sau vẫn gọi với theo, “Tiểu Tinh, xem Weibo đi. Chị con bảo con xem Weibo.”

“Vâng, con biết rồi.”, người đã ra đến cổng rồi.

Thẩm Trầm đứng trong một góc tối của con hẻm. Ánh sáng lờ mờ, anh lại mặc âu phục đen, nhìn không rõ lắm.

Nhưng Ninh Tiểu Tinh chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra anh. Cô chạy tới, thở hổn hển, “Chờ… chờ lâu rồi phải không?”

“Mới có một lúc thôi.”, Thẩm Trầm giúp cô vén lọn tóc rối ra sau tai, “Không cần chạy vội thế đâu, anh vẫn chờ em mà.”

Trong câu này có ẩn ý rất rõ ràng.

Ninh Tiểu Tinh cụp mí mắt, tránh đi ánh nhìn sáng rực của Thẩm Trầm. Nhưng cô không sao khống chế được nỗi vui sướng trong lòng.

Nỗi vui sướng mà lâu lắm rồi mới có.

“Hôm nay em vui lắm… Thật đấy, cực kỳ vui.”

Những lời khen ngợi của cộng đồng mạng khiến cô cảm thấy mình đã nhận được sự khẳng định rất lớn, khiến cô có cảm giác “Thì ra mình cũng có thể!”.

Gió đêm lướt qua, giọng nói dịu dàng của Thẩm Trầm vang lên, “Sau này sẽ càng tốt hơn.”

Ninh Tiểu Tinh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, “Ừm.”

Hôm nay là ngày cô chính thức tốt nghiệp, “sự nghiệp” blogger ẩm thực lại khởi đầu mĩ mãn, quả thật… quả thật là tương lai đầy hi vọng, con đường phía trước hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp.

Thẩm Trầm cũng cười, cầm một bàn tay cô, “Anh mời em đi ăn, chúc mừng một bữa.”

“Được.”

“Có lái xe đến không?”

“Có. Đỗ ở đầu ngõ bên kia. Ấy, anh đuổi tài xế về rồi đúng không?”

Thẩm Trầm cười gật đầu.

Không hiểu sao, Ninh Tiểu Tinh lại cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị, “Thế để em lái xe đưa anh đi.”

Anh nắm tay cô đi ra khỏi con hẻm. Ánh trăng bàng bạc rải khắp mặt đường. Nơi này ít đèn đường, vì thế ánh trăng trông càng dịu nhẹ hơn.

“Thẩm Trầm, anh nhìn kìa, có trăng.”

Thẩm Trầm dừng lại, im lặng ngẩng đầu.

Trăng rất sáng, nhưng không phải trăng tròn.

“Em xem, hôm nay trăng không tròn, nhưng vẫn sáng đúng không?”

Giống như đời người, luôn có sự tiếc nuối, nhưng ai có thể nói rằng sẽ nhất định không thể là một cuộc đời tươi đẹp!

Như có tia sáng linh thiêng chiếu rọi, trong khoảnh khắc ấy, Ninh Tiểu Tinh bỗng nhận ra một điều. Không còn sợ hãi, không còn mơ hồ, cũng không còn băn khoăn do dự nữa. Cô sẽ gói tất cả những chuyện không vui lại, cất vào một góc. Sau này, cô sẽ chỉ hướng về phía mặt trời, dũng cảm tiến tới.

Cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía vầng trăng. Ánh trăng sáng ngời phủ một tầng sáng dìu dịu lên gương mặt trắng nõn của cô.

“Thẩm Trầm.”, khóe miệng cô khẽ cong lên, nở một nụ cười điềm tĩnh, “Em tìm được đường tương lai rồi.”