Trao Anh Một Vì Sao

Chương 10




Ninh Tiểu Tinh ngây người mất vài giây, sau đó bắt đầu dùng sức đẩy Thẩm Trầm ra. Nỗi niềm giấu kín trong lòng bị bóc trần khiến lòng cô vừa khó chịu vừa chua xót.

Thẩm Trầm vốn luôn thông minh, anh nhìn thấu cô, nhìn cô đau khổ, nhìn cô giãy giụa, giống như người đang chới với trong nước, tới khi gần tắt thở, anh mới bâng quơ kéo cô lên, sau đó còn hỏi cô, tại sao không thể kiên trì lâu hơn một chút nữa.

Anh dễ dàng vây chặt cô trong vòng tay mình. Ninh Tiểu Tinh không cựa quậy nổi, cô sốt ruột cắn mạnh vào cánh tay anh.

Thẩm Trầm chỉ “shhh” một tiếng, sau đó càng ôm cô chặt hơn. Ninh Tiểu Tinh vẫn ra sức cắn, quyết không chịu nhả ra. Mà Thẩm Trầm thì cứ để yên cho cô trút hết mọi sự bất mãn.

Nếm được vị máu tanh nồng, Ninh Tiểu Tinh bỗng như sụp đổ. Cô ngả vào lòng anh, tì trán lên lồng ngực anh, đè nặng tiếng khóc rấm rứt.

Thẩm Trầm im lặng ôm cô, không ngừng vỗ về lưng cô, “Về nhà trước, mình về nhà. Về nhà rồi nói chuyện sau được không?”

Cả người Ninh Tiểu Tinh mềm oặt, phải nhờ vào cái ôm của Thẩm Trầm mới không khuỵu xuống. Thấy thế, Thẩm Trầm bèn luồn tay xuống khuỷu chân cô rồi bế cô lên.

Ninh Tiểu Tinh vẫn chưa hết bần thần, nhưng ánh mắt lại có thể nhìn ra được trên ống tay áo sơmi màu lam đậm của anh có một vệt thẫm hơn hẳn.

Là vết máu do cô cắn mà ra.

“Cánh tay cậu…”

“Không đau.”

Anh bế cô, sải bước đi về phía trước.

Ninh Tiểu Tinh tựa vào lòng anh, cơ thể khẽ nảy lên theo từng bước đi của anh. Hai mắt cô nhìn thấy vệt máu kia, hai tai nghe thấy nhịp đập của trái tim anh, khoang mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh.

“Xin lỗi.”

Thẩm Trầm đã đi ra khỏi con hẻm nhỏ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng tìm được chỗ tài xế đang đỗ xe, anh lập tức cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói, “Không đau thật mà.”

Ninh Tiểu Tinh bỗng cảm thấy viền mắt lại ươn ướt.

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Trầm ôm cô như vậy. Trước đây đã từng có hai lần.

Lần đầu tiên, là khi Ninh Tiểu Tinh làm công ở câu lạc bộ đó, bị người ta bỏ thuốc.

Khi ấy, cô cảm thấy trong người khác thường, nhưng lại chẳng có ai để nhờ vả. Trong lúc hoảng sợ, cô chợt nghĩ đến Thẩm Trầm.

Có lẽ Thẩm Trầm dùng thân phận người nhà họ Thẩm, thế nên ông chủ của câu lạc bộ đã đích thân đến giải vây cho cô. Nhưng Ninh Tiểu Tinh chẳng dám tin ai cả, cứ nhốt mình trong nhà vệ sinh không chịu ra. Sau đó Thẩm Trầm vội vàng chạy tới, cũng giống như bây giờ, ôm lấy cô trước mặt bao người.

Lần đó, tuy cơ thể Ninh Tiểu Tinh vừa kiệt sức vừa khô nóng, nhưng ý thức thì vẫn còn. Thẩm Trầm luôn lạnh lùng, luôn điềm tĩnh, gần như không có những thứ cảm xúc đơn thuần của một người bình thường. Nhưng hôm ấy, lần đầu tiên Ninh Tiểu Tinh phát hiện được một điều, thì ra anh cũng sẽ chạy như bay, cũng sẽ thở hồng hộc, trán túa đầy mồ hôi, ánh mắt anh thì ra cũng có thể đầy vẻ căng thẳng, nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ như vậy.

Ninh Tiểu Tinh không chịu vào bệnh viện, Thẩm Trầm giữ nguyên vẻ mặt âm u đáng sợ, nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý cô.

Cô vẫn luôn không nghĩ ra, đêm đó Thẩm Trầm nghĩ gì. Dựa vào tính cách của anh, hẳn là sẽ không mềm lòng với cô.

Tuy sáng sớm hôm sau, trước khi cô tỉnh lại, Thẩm Trầm đã bỏ đi rồi, nhưng sau đó anh không hề cố tình lảng tránh chuyện xảy ra đêm ấy, mà Ninh Tiểu Tinh cũng không hề cảm thấy hối hận.

Ở độ tuổi đẹp nhất, trao sự trong trắng của mình cho người mình thích, cô cảm thấy rất đáng. Cô cũng chưa bao giờ vì thế mà muốn Thẩm Trầm phải chịu trách nhiệm. Bởi không cần thiết, là do cô chủ động, so ra thì có lẽ Thẩm Trầm còn thiệt thòi hơn.

Lần thứ hai là khi mẹ Ninh Tiểu Tinh qua đời.

Sự buông bỏ bản thân của mẹ Ninh giáng một đòn đả kích lớn xuống Ninh Tiểu Tinh, mà cái chết của bà cũng khiến cô mất đi động lực để tiếp tục gắng gượng. Sau khi tang lễ kết thúc, Ninh Tiểu Tinh liền mua một chai thuốc trừ sâu đem đến trước mộ mẹ, quyết định cả nhà đoàn tụ.

Lần ấy, Ninh Tiểu Tinh thật sự không ý thức được gì nữa. Lúc Thẩm Trầm ôm lấy cô, lúc cơ thể nhẹ bẫng, cô còn tưởng linh hồn mình đã lìa khỏi xác. Cho tới khi tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn thấy Thẩm Trầm tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe, cô mới biết mình tự sát không thành.

Thẩm Trầm đã kéo cô từ quỷ môn quan về.

Là tốt hay là tệ, Ninh Tiểu Tinh cũng không biết, nhưng sau đó cô không còn ý nghĩ khinh rẻ mạng sống của mình nữa.



Về đến nhà, Ninh Tiểu Tinh vác đôi mắt đỏ hoe đi làm bữa tối cho Thẩm Trầm.

Nhưng anh ngăn cô lại.

“Anh không đói lắm đâu, không cần làm.”, anh nắm cổ tay cô, “Lại đây, nói chuyện với anh.”

“Cánh tay cậu…”

“Đừng lo, lát nữa anh tự bôi thuốc là được.”

Thẩm Trầm chủ động tìm cô nói chuyện, thật sự là một trải nghiệm hiếm thấy. Trước kia vẫn luôn mong chờ, đến khi có cơ hội thì lại chẳng biết nói gì.

Im lặng một lát, Thẩm Trầm bỗng khẽ bật cười.

“Sao nãy giờ không nói gì thế? Anh nhớ là hồi cấp Ba, em thích nói chuyện lắm mà.”

Trong đầu Ninh Tiểu Tinh mơ hồ nhớ đến chút chuyện cũ, khóe miệng bất giác cong lên, rồi lại hạ xuống ngay lập tức.

“Ngày xưa còn bé, không hiểu chuyện.”, cô mím môi, rồi cất giọng nhỏ nhẹ, “Trước kia tôi như vậy, chắc chắn cậu cảm thấy tôi mặt dày lắm nhỉ, nhưng mà, Thẩm Trầm, tôi tự biết thân biết phận, tôi biết điều kiện hiện giờ của mình thế nào. Tôi không muốn trèo cao, tôi… tôi chỉ muốn…”, giải thích không rõ ràng thì chấp niệm bao nhiêu năm của cô trong mắt người khác lại thành ra cô thấy người sang bắt quàng làm họ.

“Cái gì mà biết thân biết phận?”, Thẩm Trầm dịu dàng hỏi, “Em vi phạm pháp luật, hay là làm chuyện tội ác tày trời, mà lại lấy chuyện nhân cách ra để thấy mình thấp kém hơn anh? Nếu mà phải nói, thì là anh trước kia không tự biết thân biết phận mới đúng, có một cô công chúa nhỏ thích mình như vậy mà còn khiến cô ấy đau lòng.”

Chuyện lúc này, chuyện khi ấy, đều là chuyện tầm thường trong đời, cô không tin Thẩm Trầm không nhìn ra sự chênh lệch giữa hai người ở hiện tại.

Ninh Tiểu Tinh nhìn Thẩm Trầm bằng ánh mắt bất đắc dĩ, “Thẩm Trầm, tôi biết tôi chủ động yêu cầu kết thúc, có lẽ đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu, khiến cậu cảm thấy bị tôi bỏ. Nhưng không phải thế. Hai chúng ta, chưa từng thật sự ở bên nhau, không tồn tại cái gọi là ai không cần ai cả.”, cho dù có phải tranh luận thật, thì cũng là anh chưa từng coi trọng cô, “Huống chi, cậu có người trong lòng rồi. Chuyện cậu hẳn nên làm lúc này, là theo đuổi cô ấy mới đúng.”

Thẩm Trầm im lặng một lát, sau đó khẽ lắc đầu.

“Về chuyện này, anh có thể thử giải thích một chút. Đó hẳn là… một kiểu ảo giác.”

Ninh Tiểu Tinh không hiểu, “Ảo giác?”

“Đúng, có thể nói là như thế. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy…”, khóe miệng Thẩm Trầm thấp thoáng hiện một nụ cười, anh như đang chìm trong dòng hồi ức, “Cô ấy mặc váy trắng, đeo một cái ba lô nhỏ hình con ếch xanh biếc. Cô ấy nhảy từ trên xe xuống, cứ luôn miệng cười. Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa gặp được ai hay cười như cô ấy.”

Lòng Ninh Tiểu Tinh đầy cảm giác chua xót, sợ anh phát hiện ra, cô đành cụp mí mắt, bóp chặt tay mình.

“Cô ấy còn cực thích nói chuyện, cả ngày tíu ta tíu tít không ngừng, vô ưu vô tư, giống như là gặp được chuyện vui chưa từng thấy vậy.”

Ninh Tiểu Tinh bỗng ho khan một tiếng. Cô lấy tay che miệng, “Xin… xin lỗi.”

Không cần nghe nữa, cô cũng có thể tưởng tượng ra cô gái đó tốt đến mức nào. Cô ghen tỵ chết mất. Cho dù đã dần hết hy vọng với Thẩm Trầm, nhưng nghe thấy những chuyện này, cô vẫn vô cùng khó chịu.

Thẩm Trầm bị cô ngắt lời liền dừng lại.

Ninh Tiểu Tinh ho một lúc, cuối cùng ho đến mức chảy nước mắt.

Cô lau mặt rồi cười, “Cậu thấy có công bằng không, tôi cũng mặc váy trắng, tôi cũng có ba lô con ếch xanh, trước kia tôi cũng hay cười như thế, nhưng cậu vẫn không thích tôi.”, cô cắn môi, như thấy khó hiểu, mà cũng giống như không cam lòng, “Là tại vì tôi cứ quấn lấy cậu, nên cậu mới thấy phiền đúng không? Là do vồn vã quá nên mới không thành đúng không?”

Thẩm Trầm vẫn im lặng, ánh mắt sâu hun hút xoáy lấy cô.

Ninh Tiểu Tinh thì không thể, cô cúi đầu xuống, mím môi, nhắm mắt lại.

Hồi Trung học, Ninh Tiểu Tinh thật sự không cảm thấy mình có điểm nào không tốt, thậm chí cô còn vô cùng tự hào, rằng mình rất có nghị lực, dám yêu dám hận. Sau này nghèo túng, ngoảnh mặt lại xem, mới cảm thấy hồi ấy mình quả là không biết xấu hổ.

Có lẽ, con gái nên rụt rè một chút, mới nhận lại được nhiều sự tôn trọng hơn.

Thẩm Trầm chợt nói: “Nhưng mà sau này anh lại phát hiện ra, cô ấy ngoài hay cười, còn cực kỳ hay khóc. Cái anh theo đuổi, lại chính là tưởng tượng của anh, là ảo giác mà thôi.”, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không hề dùng lực, chỉ áp bằng lòng bàn tay, “Anh tự nhận anh không phải là người tùy tiện, mấy năm nay, anh cũng chỉ có một mình em. Ninh Ninh, gật đầu một cái đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”



Trước lúc đi ngủ, Ninh Tiểu Tinh gửi tin nhắn cho Phan Lâm.

Tiểu Tinh Tinh: Chị Lâm, không cần giới thiệu cho em đâu. Em định thử với Thẩm Trầm xem sao.

Phan Lâm lập tức gọi điện đến, “Ninh Tiểu Tinh, em điên rồi! Em có thể đừng cố chấp như thế không? Được rồi, chị thừa nhận là Thẩm Trầm cũng không tệ, nhưng mà, cậu ta có độc đấy em biết không hả?”

“Em biết.”, Ninh Tiểu Tinh thở dài, “Chị cũng nói là em cố chấp mà, thế nên phải thử một lần mới cam tâm được. Bằng không, em cứ cảm thấy cả đời này em sẽ không buông bỏ được.”

Phan Lâm chép miệng, “Không đâm đầu vào tường thì không quay lại được mà! Nhưng mà á, cái không có được mới là cái tốt nhất, nói không chừng, em thử xong là cũng tàn, độc tính của Thẩm Trầm sẽ tự động được hóa giải. Thôi, chị ủng hộ em thử đấy. Nhưng mà Tiểu Tinh à, em nhớ kỹ đấy, đừng đặt hết tâm tư lên cậu ta.”

Ninh Tiểu Tinh im lặng một lát rồi nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

“Em biết rồi. Mùa thu sang năm…”

Bỗng nhiên cô không nói nữa.

Phan Lâm hỏi: “Mùa thu sang năm làm sao?”

Ninh Tiểu Tinh đáp: “Không có gì. Em thích mùa thu.”

Đến mùa thu năm sau, là sẽ tròn mười năm.

Nếu đến lúc ấy vẫn không thể có một kết cục viên mãn, cho dù có phải đau khổ hơn nữa, cô cũng nhất định rời đi.

Cúp điện thoại, không được mấy phút, Phan Lâm lại gọi tới.

“Tiểu Tinh, chị nghĩ ra rồi, em không thể dễ bắt nạt như thế được. Như này đi, chị sẽ sắp xếp cho em một buổi xem mặt giả vờ, em phải khiến cậu ta lo sốt vó lên mới được.”