Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 40: Chương 40





Cảm giác yêu đương thật sự rất tuyệt vời.
————————————————
Đến khi hai người chịu tách ra thì cơn bão tuyết bên ngoài đã ngừng và điều hòa đã tiến vào trạng thái ngủ.
Giống như cả thế giới đều dừng mọi ồn ào vì nụ hôn của bọn họ.
Trong căn phòng hẹp tối chỉ còn lại hơi thở hỗn loạn của hai người.
Mặc dù đã cách sàn nhà vừa lạnh vừa cứng một tấm thảm nhưng Trương Mạn vẫn cảm thấy cứng ngắc, không thoải mái, nếu anh ngủ ở đây suốt một đêm thì chắc chắn ngày mai sẽ ngã bệnh.
“Ừm Lý Duy ơi, anh lên giường ngủ với em đi, được không anh?”
Trương Mạn túm lấy vạt áo của cậu thiếu niên, đầu áp vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi.

Nhưng vừa mới mở miệng cô đã giật nảy mình.
—— Giọng của cô thật sự yếu ớt hơn bình thường gấp mấy lần, vừa có chút thân mật làm nũng và vừa có chút thân cận ỷ lại.
Cậu thiếu niên lười biếng dựa vào tường, đoạn anh ôm cô, đầu hơi lắc, tiếng cười của anh mang theo chút bất đắc dĩ: “Mạn Mạn, nếu ngủ với em tôi sẽ thức đến bình minh mất.”
Thật ra cho dù ngủ trên sàn nhà thì tối nay anh cũng sẽ mất ngủ thôi, bởi vì chỉ như thế mới có thể làm dịu nhịp tim đang rộn rã của anh.
“Em sẽ không phá anh, em sẽ nằm cách xa anh mà, vẫn không được sao anh?”
Trương Mạn sợ anh không đồng ý thế là đại não lập tức bổ thêm một câu: “Dù sao em cũng muốn ngủ với anh! Nếu anh không lên giường ngủ, vậy em sẽ ngủ với anh trên sàn nhà.”
Nhất định phải ngủ với anh…
Cậu thiếu niên nghe cô nói xong câu này thì không nhịn được cười ha ha, lồng nguc hơi rung xuyên qua làn da đang áp vào anh, truyền đến cơ thể cô.
Trương Mạn thẹn quá hóa giận, đưa tay véo tay anh: “Anh đừng có mà nghĩ xiêu vẹo, em chính là nói cùng nhau ngủ, không ám chỉ những thứ khác.”
Cậu thiếu niên đằng hắng một tiếng, âm thanh phát ra mang theo sự sung sướng khó thể diễn tả bằng lời: “Ờm, tôi không nghĩ xiêu vẹo.”
Cuối cùng anh cũng không thắng nổi sự kiên trì của cô đặng cùng cô nằm lên giường.

Cả hai đắp chung một tấm chăn, ngủ ở hai bên giường, không ai làm phiền ai.

Trương Mạn cầm tấm thảm dưới sàn nhà lên gấp lại đặt ở giữa hai người, xem đó là vĩ tuyến thứ ba mươi tám.
Đề phòng bản thân không cầm được lòng mà nhào qua ôm anh ngủ.
“Ngủ ngon, Mạn Mạn.”
Cậu thiếu niên đưa tay ra tắt chiếc đèn duy nhất trong phòng, nghe được tiếng hít thở dần trở nên ổn định và có quy luật của cô.
Anh mở mắt ra, phải mất một lúc mới có thể thích nghi với bóng tối xung quanh.
Bóng tối và yên tĩnh chảy qua cơ thể, vẫn là dáng vẻ anh quen thuộc, anh đã quen với nó, bởi vì hằng đêm bọn họ đều không mời mà tới, ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Rành rành đã mở mắt nhưng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, một lần nữa cảm giác hơi bất lực lại bao phủ lấy trái tim anh.
Song giây tiếp theo, một bàn tay nhỏ ấm áp vươn ra từ đầu kia của vĩ tuyến ba mươi tám, tìm đến tay anh rồi nắm chặt.

“Lý Duy, em… em không ngủ được, chúng ta nói chuyện phiếm nhé?”
“Ờm.”
Khóe môi cậu thiếu niên cong cong, nhắm chặt mắt lại, nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay cô.
Anh nghĩ có lẽ từ nay về sau, anh đã có cách có thể chống lại bóng tối.
“Vừa rồi mẹ em nói gì với anh vậy ạ?”
Trương Mạn trở mình, quay mặt về phía anh, trong lòng cô rất tò mò.
Cậu thiếu niên im lặng một lúc, hồi lâu sau mới bình tĩnh trả lời: “Bà nói bà quen rất nhiều người trong xã hội… nếu tôi ra tay với em, bà sẽ cho người tới đánh gãy chân tôi.”
Trương Mạn lo lắng không thôi, không ngờ Trương Tuệ Phương thật sự thẳng thắn như vậy, song lại không khỏi thấy buồn cười, cái tính ba hoa của bà thổi cũng cao lắm, bà thì quen được ai là người trong xã hội hả.
Cô lại nhớ tới nụ hôn vừa rồi.
“Vậy mà anh còn…”
Cậu thiếu niên cười tinh nghịch: “Còn… cái gì hửm?”
“… Dạ không có gì.”
Cái khuyết điểm da mặt mỏng lại lần nữa phát tác rồi.
Trương Mạn bắt đầu lảng sang chuyện khác, thận trọng hỏi: “Lý Duy này, gần đây mẹ anh có liên lạc với anh không ạ?”

Lần này cậu thiếu niên không do dự mà trả lời ngay, giọng anh dịu dàng: “Không có, đã một thời gian rồi chúng tôi chưa liên lạc với nhau.

Gần đây tôi hơi bận, đoán chừng Janet sống cũng rất dư dật.”
“Vậy… người bạn kia của anh? Chính là cái người lần trước em tới nhà anh, cùng anh thảo luận á.”
“Em nói Nick hả? Gần đây cậu ta cũng bận chuyện của mình, rất lâu rồi không tới tìm tôi, sao vậy?”
“Không có gì ạ.”
Trương Mạn không dám nói nhiều vì sợ anh phát hiện ra cái gì, nhưng nghe những gì anh nói thì đã lâu rồi chứng hoang tưởng của anh không tái phác.
Trái tim bồn chồn hơi thả lỏng.
Xem ra những suy đoán trước kia của cô là có hợp lý, sau khi anh và cô yêu nhau, cuộc sống tốt lên thì tần suất phát bệnh cũng giảm xuống rất nhiều.

Trong lòng cô ngọt ngào, nếu tiếp tục như thế này có lẽ số lần phát bệnh của anh sẽ càng ngày càng thấp, mãi đến khi bệnh không còn tái phát nữa.
Đợi đến khi căn bệnh hoang tưởng của anh đã khỏi hoàn toàn, cô có nên nói cho anh biết không đây.
Đến khi đó chuyện hẳn sẽ không tạo cho đả kích gì đi nhỉ?
Trong lúc đang suy nghĩ, Trương Mạn dần chìm vào cơn ngủ say.

Bởi vì mỗi ngày đều có tiết tự học nên Trương Mạn đã hình thành đồng hồ sinh học cho mình, khiến cô trời vừa sáng là tỉnh.
Tối hôm qua quên kéo rèm cửa sổ, lại thêm mùa đông đêm dài thế là lúc cô tỉnh dậy trong phòng vẫn tối một mảnh khiến người ta không phân biệt được bây giờ là mấy giờ.
Khoảnh khắc đó Trương Mạn còn nghĩ rằng mình đang ở nhà ở thành phố N, nằm trên giường của mình, cô từ tốn trở mình, nhưng giây tiếp theo, cô đối diện với một đôi mắt.
Chủ nhân của đôi mắt kia chỉ cách cô có hai ngón tay hơn nữa có thể nghe thấy tiếng hít vào thở ra.
Gương mặt cậu thiếu niên ẩn trong căn phòng mờ tối, không thể nhìn rõ song giây phút đôi mắt kia đối diện với cô thì giống như có ngàn vạn ánh đèn đang phát sáng, anh hơi hơi ghé tới, hôn xuống khóe môi cô.
“Mạn Mạn, chào buổi sáng.”
Cảm xúc mềm mại ấm áp khiến Trương Mạn đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh rụi, mặt mày cô đỏ ửng, chỉ có thể ngừng thở mà không dám xả giận.
Anh cách cô quá gần, hô hấp của anh nhẹ nhàng lướt qua từng lỗ chân lông trên mặt cô, khiến cô hơi ngứa.
Ký ức của Trương Mạn bắt đầu thức tỉnh, hai tay siết chặt tấm chăn.
Đêm qua, họ ngủ cùng nhau…
Nhưng cô nhớ rõ mình đã đặt một tấm thẳm ở giữa làm vĩ tuyết ba mươi tám mà?
Trương Mạn cố gắng nhớ lại, đúng vậy, lúc bắt đầu quả thật có một tấm thảm như vậy, nhưng sau đó hình như cô vượt qua tấm thảm cầm tay anh, sau đó… cô hơi nhìn xuống vị trí mình đang nằm.
Được rồi, là cô vượt qua đường phân giới, cả người cô đều đã nằm ở phía bên kia của đường phân giới.
Trương Mạn buồn xo đưa tay ôm cậu thiếu niên bên cạnh, chôn đầu vào hõm vai của anh.
Đều đã phạm vi thì một cái ôm vào buổi sáng cũng không có gì là ghê ghớm.
Trương Mạn lại bắt đầu hối hận, sớm biết cô sẽ phạm vi khi ngủ thì tối hôm qua cô sẽ dứt khoát ôm anh ngủ luôn.
Người cậu thiếu niên rất sạch rất thơm, một chút mồ hôi cũng không có, hơn nữa cơ thể anh ấm áp, lồng nguc nóng bỏng, quả là ấm hơn cô rất nhiều, buổi sáng mùa đông nhiệt độ rất thấp nhưng anh lại ấm như một cái bếp lò.
Trương Mạn thoải mái dụi dụi vào lồng nguc anh.
Bởi vì khép miệng suốt đêm mà giọng cô hơi khàn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Mấy giờ rồi anh?”
Khoảnh khắc cô vòng tay ôm anh, cả người cậu thiếu niên run lên.

Phải mất một lúc lâu anh mới trả lời, giọng khô khốc đến kì lạ, không hề giống ngày thường: “Còn sớm lắm, bây giờ khoảng hơn năm giờ, em ngủ thêm đi, tôi vừa thấy tuyết ngưng rồi, có lẽ hôm nay chúng ta có thể quay về.”
Trương Mạn ngạc nhiên, mới hơn năm giờ thôi á, anh dậy sớm vậy á.
“Lý Duy, tối qua anh có ngủ không hả?”
“Ờm, ngủ rất ngon.”
—— Trên thực tế anh không có ngủ.

Trong bóng tối, anh đã mở mắt nhìn cô suốt đêm.

ngôn tình hoàn

Anh cảm thấy dáng ngủ của cô không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ đưa tay ra khỏi chăn, đôi khi còn nghe thấy cô nói mớ.
Thật ra là anh không nỡ ngủ, anh muốn nghe âm thanh hít vào thở ra của cô, ở trong bóng tối vô tận nó cho anh một loại cảm giác sống sót vô cùng chân thật.
Trước kia không phải anh chưa từng mất ngủ, phần lớn trong số đó là vì mải nghĩ đến những suy luận chưa hiểu rõ, vừa nghĩ là nghĩ cả một đêm.
Nhưng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay.
Cảm xúc cuồn cuộn tới nỗi anh khó tiến vào giấc ngủ, lại lo lắng sau khi mình ngủ say, lúc tỉnh dậy phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng.
—— Anh nghĩ, sợ rằng anh đã quá yêu cô gái này rồi.
Có lẽ cái ôm của cậu thiếu niên còn ấm hơn ổ chăn bên cạnh, thế là cơn buồn ngủ của Trương Mạn lại lần nữa kéo tới, cô tính ngủ tiếp: “Em muốn ôm anh ngủ thêm một chút, anh nhé?”
“Ờm…”
Cậu thiếu niên kiềm chế suy nghĩ hôn môi cô, đưa tay vỗ vỗ lưng cô, giọng khàn đặc: “Ngủ đi, lát nữa tôi gọi em dậy.”
Trai tráng mười sáu, mười bảy tuổi là máu huyết sôi trào nhất.
Thật ra bị cô ôm chặt ở trên giường như vậy, đặc biệt là buổi sáng, anh cảm thấy rất khó chịu, quả là xôn xao lại khó nhịn.
Nhưng loại tra tấn này hoàn toàn bị đánh bại bởi những lời nói mớ từ cơn ác mộng đang bủa vây lấy cô.

Lúc Trương Mạn lần nữa tỉnh dậy thì trời đã sáng choang.

Cô xấu hổ khi thấy mình treo trên người cậu thiếu niên như một con bạch tuột, một chân còn vắt trên eo anh.
Cô nhanh chóng rút cái chân lộn xộn của mình lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai mắt cậu thiếu niên nhắm nghiền, hô hấp đều đặn giống như đang ngủ.
Nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng làm từ lụa có thêu đóa hồng xinh đẹp, không chút dè dặt đáp xuống một bên gò má ánh.

Trong tranh tối tranh sáng khiến đường nét trên gương mặt anh trở nên rõ ràng, hàng mày sắc nét, sống mũi cao vút… Mỗi một cái đều đẹp đến mê mẩn, dáng người cũng đẹp vô cùng.
Cô đang nhìn tới nhập thần thì phát hiện cậu thiếu niên đột nhiên mở mắt ra.
“Dậy rồi? Tôi vừa kiểm tra xong, cả trưa và tối đều có xe về thành phố N, Mạn Mạn, em muốn về khi nào?”
“Trưa đi ạ, mẹ em đang chờ em ở nhà.”
“Ờm… Mạn Mạn, vậy chúng ta nên rời giường thôi, hiện tại cách thời gian khởi hành hai tiếng rưỡi.”

Bọn họ thu dọn đơn giản một lúc, sau đó ra khỏi phòng, đi xuống lầu ăn sáng.

Trước khi trả phòng, ông lão tối qua còn đặc biệt tới phòng một chuyến, chỉ để kiểm tra xem đồ trên tủ cạnh giường có thiếu cái hộp nào không.
Đêm qua tuyết rơi khắp trời khiến lúc này bên ngoài trắng xóa một mảnh.

Sau cơn bão tuyết thành phố Z vô cùng yên tĩnh, nhìn sao cũng giống một thành phố tuyết trong phim hoạt hình, đường phố trắng xóa, trên mấy nóc nhà cũ kĩ tuyết dày như những cái vung, giữa trời là các đoạn dây diện đang bị tuyết bao quanh.
Tất cả đều bình tĩnh chào đón thế giới dịu dàng này.
Bão tuyết, giống như đã qua.

Sau vài giờ ngồi xe, bọn họ trở lại thành phố N.
Khác với thành phố Z, lúc này thành phố N tuyết vẫn đang rơi.

Trong làn tuyết mịt mù, lối đi bộ đã đông thành một lớp băng dày, mỗi một bước đều trơn nhẩy nhưng Trương Mạn không hề lo lắng —— bởi vì cậu thiếu niên đang đi phía trước cô vẫn luôn nắm tay cô.
Đường xá khá vắng vẻ, hai người đi thẳng từ nhà ga tới dưới lầu tiểu khu mà chỉ gặp có mấy người —— trong đó có một bà lão tóc bạc phơ, ẵm một đứa bé chừng vài tuổi, vừa dỗ cô bé ngủ vừa khom lưng chắn tuyết thay cô bé.
Trong cơn gió tuyết ngập trời sẽ có một loại dịu dàng rất khác.
Trương Mạn nhìn hai người họ, cảm khái một lúc, nhưng một giây nào đó cô cảm thấy hơi kì lạ —— cô trông hai người này hơi quen mắt.
Nhưng mãi đến khi hai người họ đi vào tòa nhà bên cạnh mà cô vẫn không thể nhớ ra.
Có lẽ là từng gặp trong tiểu khu nên mới cảm thấy quen thuộc đi.

Trương Mạn lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, kéo tay cậu thiếu niên nói dông nói dài: “Lý Duy, đến nhà em rồi, anh trở về đi thôi, về nhà nhớ ăn bánh gato nhé, em đã bảo tiệm bánh đổi sang ngày hôm nay mới đưa bánh đến nhà của anh rồi.”
“Em kêu tôi là gì?”
Cậu thiếu niên cảm thấy buồn xo khi cô không hề tự giác.
“—— Bạn, trai.”
Trương Mạn hơi cúi đầu, dụi trán vào ngực anh, nói từng chữ từng chữ.
“Bạn trai, em đến nhà rồi.”
“Ờm, Mạn Mạn, em lên đi.”
Anh buông cô ra, bóp rồi lại bóp mặt cô một hồi.
Trương Mạn một bước ngoái đầu ba lần đi lên lầu, lúc đi tới lầu hai trái tim cô vẫn còn đập thình thịch.

Cô nằm bò trên cửa sổ lầu hai nhoài người ra nhìn xuống, phát hiện cậu thiếu niên vẫn còn đứng ở dưới lầu, đương ngửa đầu nhìn cô.
Anh đứng cạnh khu vực xanh hóa bên dưới cửa tiểu khu, sau lưng là tuyết rơi lả tả.

Lúc này mấy bụi cây thường xanh trong tiểu khu đều bị tuyết bao phủ, cậu thiếu niên mặc chiếc áo xám, trên đầu đội mũ bóng chày màu đen, nụ cười ấm áp trên gương mặt sạch sẽ khiến cô rung động không thôi.
Tuyết rơi trên người anh, bởi vì anh đang ngẩng đầu nên cô thấy được, có bông tuyết xinh đẹp rơi xuống chóp mũi anh.
Nhịp tim của Trương Mạn càng ngày càng rộn rã, cô nhanh chóng vẫy vẫy tay với anh rồi chạy thật nhanh xuống cầu thang, chạy đến bên anh, kéo ống tay áo của anh.
—— Cảm giác yêu đương thật sự rất tuyệt vời.
Kiếp trước, sau đó cô từng bị Trần Phi Nhi kéo tới rạp chiếu phim xem môt bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường, trong phim nữ chính đứng ở chỗ quẹo của cầu thang, khi cô ấy chuẩn bị tạm biệt cậu ấy đã vừa lùi từng bước một về phía sau, vừa nói: “Em cách anh một bước này, em cách anh hai bước này…”
Cô còn nhớ, lúc cô xem cảnh đó đã không nhịn được mà chê ỏng chê eo với Trần Phi Nhi: “Cũng không phải không thể gặp lại, màu mè quá đi.”
Nhưng đến lượt cô cô mới nhận ra, không phải vì không gặp được mà nhung nhớ, mà là, còn chưa chia xa thì đã bắt đầu nhớ nhung rồi.
Yêu rồi mọi người đều sẽ lú như vậy đó, rõ ràng hôm sau là được gặp nhau nhưng không đặng nỗi mỗi cái tạm biệt.
Cô kéo cánh tay cậu thiếu niên, chầm chậm ghé gần rồi hôn lên má trái của anh.
Hôn xong, Trương Mạn thẹn thùng nhìn anh, cúi đầu: “Lần này… em đi thật nhé?”
Trong tiếng cười của cậu thiếu niên mang theo mừng rỡ, nghiêng người ôm cô vào lòng, giọng trầm thấp: “Ờm, lên nhanh đi em.”
Giữa những bông tuyết rơi dày, có cậu thiếu niên mặc bộ đồ đen và xám đứng trong tuyết, nhìn chăm chú vào cửa sổ nào đó của tầng lầu phía trên, rất lâu không rời đi.

Mãi đến khi Trương Mạn mang gương mặt rực rỡ sắc xuân về nhà mới phát hiện đại sự không ổn.
Trương Tuệ Phương đang vòng tay trước ngực, dựa vào một góc bàn ăn, ung dung nhìn cô.
“Chậc chậc, Trương Mạn, vừa rồi mẹ ở cửa sổ nhìn thấy con nói chuyện yêu đương tới là cởi mở nha.”
Bà nói có hơi nghiến răng.

Coi như thằng bé kia rất đẹp trai, bà cũng cảm thấy rất oke, nhưng cái cảm giác này, vẫn có chút vi diệu á.
Tốt xấu gì cũng là củ cải trắng bà nuôi mười sáu, mười bảy năm mà.
Huống chi heo dẫu đẹp thì cũng là heo thôi.
Trương Mạn nghe vậy thẹn muốn chết.
Toang rồi, lẽ ra cô nên nghĩ tới cửa sổ bên dưới phòng khách có thể nhìn thấy cửa của tiểu khu.

Cô giả bộ ngồi xổm xuống cởi giày, không để ý tới bà.
Ai ngờ Trương Tuệ Phương tiếp tục “nói trúng tim đen”, không hề cho người ta thời gian làm bước đệm: “Nói đi, tối hôm qua có ngủ không? Mẹ đã bóng gió qua, nếu thằng bé kia thật sự chạm vào con, mẹ sẽ đánh gãy chân nó.”
Trương Mạn cạn lời: “Mẹ, mẹ nói cái gì đó, cậu ấy vẫn là vị thành niên.”
Cô ý thức được bản thân lỡ lời: “Mẹ quá không thuần khiết đi, bọn con đều là trẻ vị thành niên, làm sao có thể làm loại chuyện đó chứ.”
Cô cây ngay không sợ chết đứng nói xong, đột nhiên nhớ tới nụ hôn triền miên của tối hôm qua, trong lòng hơi chột dạ.
Cũng không phải không làm gì cả.
Cô đằng hắng một tiếng để che dấu: “Dạ, trái lại không… khụ khụ.”
Trương Tuệ Phương nhìn cái bộ dạng kia của cô thì tự đoán được bảy tám phần rồi, bà ngồi trên ghế sofa, trong lời nói có chút tình ý sâu xa: “Trương Mạn, mẹ ấy, luôn cho rằng qua thôn có thể sẽ không có tiệm này(*), gặp được đồ tốt đừng bỏ qua.

Chẳng qua mẹ vẫn phải nhắc nhở con, là con gái nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, yêu đương không sao, nhưng trước khi con thành niên, trước khi con có năng lực phán đoán, nhất định không được bước qua phòng tuyến cuối cùng.”
(*) Ý nói những cơ hội khó có được phải tận dụng thời cơ.
“Mà ngàn vạn đừng như mẹ…”
Dây thần kinh của Trương Mạn nảy lên, bà lại nhắc đến chuyện thuở trước của bà rồi.
Nhưng dễ nhận thấy Trương Tuệ Phương cũng ý thức được, thế là bà nhanh chóng đổi đề tài: “Mạn Mạn, ngày hôm qua, chú Từ của con… đã cầu hôn mẹ.”
Trương Mạn ngạc nhiên: “Nhanh vậy ạ?”
Thời gian họ quay lại với nhau còn chưa đầy một tháng, cô vẫn cho rằng hai người họ sẽ quầng nhau hòm hòm nửa năm cơ.

“Ờm, Mạn Mạn, mẹ vẫn chưa… đồng ý, mẹ muốn hỏi xem ý kiến của con.”
Nói đến chuyện của mình Trương Tuệ Phương sẽ không dứt khoát như vậy, đi tới ghế sofa ngồi xuống, cầm chiếc khăn choàng hàng dệt kiểu mới lên đan—— dường như không lần mò như vậy thì lời sẽ khó mà nói ra.
“Mẹ, người không cần lo lắng cho con, chính mẹ cảm thấy thích hợp là được, mẹ cảm thấy mẹ và chú Từ ở cùng một chỗ, mẹ có hạnh phúc không ạ?”
Trương Tuệ Phương lại bắt đầu tấu hài, ra vẻ không chút để tâm xua xua tay, “Mẹ đều nhiêu tuổi rồi hả, cái gì hạnh phúc với không hạnh phúc chứ, mẹ chính là nhìn ông ấy ngon lành vừa đủ, có thể sống tạm với nhau mà thôi.”
Lần này Trương Mạn không cho phép bà dễ dàng trót lọt nữa, cô ngồi xuống cạnh bà, mặt mày nghiêm túc: “Mẹ đừng nói như vậy có được không ạ, mẹ muốn không nói ra vậy thì mẹ gật đầu cũng được.

Con hỏi mẹ lại lần nữa, mẹ ở cùng với chú ấy, mẹ có hạnh phúc không ạ?”
Trương Tuệ Phương ngẩn ngơ, thả chiếc khăn choàng cổ bị bà đan chồng đan chéo trong tay xuống, thật lâu sau mới hơi hơi gật đầu.
Trương Mạn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì cưới thôi ạ, đến lúc đó con làm phù dâu cho mẹ.”
Chỉ cần bà cảm thấy hạnh phúc là được rồi.
Trương Mạn nhớ tới câu nói vừa rồi bị bà bỏ dở, cũng không nói tiếp, cô nghĩ, có lẽ có liên quan đến bố ruột của cô rồi.
Cô vốn muốn hỏi thêm vài câu, song lời chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống.
Nếu Trương Tuệ Phương không muốn nói thì cô có hỏi như thế nào cũng vô dụng, kiếp trước chính là như vậy, mãi cho đến khi cô ba mươi tuổi cũng không biết bố ruột của mình là ai.
Ai cũng có một nỗi đau không thể nói.

Trong đời, rất nhiều chuyện không phải cứ quên đi hay chôn sâu trong lòng là không nhớ lại, biết đâu đó cũng là một lựa chọn tốt.

Tuyết vẫn kéo dài đến nửa đêm.
Tối hôm đó, đột nhiên Trương Mạn choàng tỉnh khỏi cơn mơ, cô biết cảm giác quen thuộc đến từ bà lão cô nhìn thấy vào hôm nay là đến từ đâu rồi.
Kiếp trước trong tiểu khu của bọn họ, cũng vào khoảng thời gian này đã từng xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.

Đứa bé của gia đình sát vách bị bọn buôn người bắt đi.
Là bà nội dẫn cháu gái đi ra ngoài mua thức ăn, đặt cháu gái trong xe trẻ con, không để ý bị người ta bế đi.
Trương Mạn không nhớ rõ thời gian và địa điểm cụ thể, chỉ nhớ mang máng hình như là vào mùa đông năm đó.
Vì sao đã qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn có ấn tượng?
Là bởi vì sau đó bà lão kia đã bị đả kích rất lớn, mỗi ngày đều cầm ảnh của đứa bé đi qua đi lại trước cửa tiểu khu, gặp người là hỏi có nhìn thấy Niếp Niếp của bà đâu không.
Lúc đó đài truyền hình của thành phố cũng đưa tin về chuyện này.
Trương Mạn nhớ, sau khi cô chuyển trường tới thành phố H đã nghe Trương Tuệ Phương nhắc lại chuyện này.  Nghe nói sau đó nhóm buôn người kia bị giải tán nhưng đứa cháu của bà lão bởi vì bị đám con buôn kia trao tay nhiều lần mà bị bệnh rồi chết.
Thật sự là một bi kịch.
Sau khi nhớ ra chuyện này đột nhiên Trương Mạn không ngủ được nữa, chí ít hôm nay cô nhìn thấy bà lão kia, đứa bé được bà bế trong tay kia, hẳn là đứa bé đã bị lừa bán trong kiếp trước.

Sáng hôm sau, Trương Mạn đứng chờ ở cửa tiểu khu.
Chuyện này sẽ xảy ra vào mùa đông năm nay, cô vẫn nhớ những giọt nước mắt tan nát cõi lòng giữa đất trời trắng xóa vào cái ngày mà gia đình kia mất đi đứa bé.
Là mùa đông, nói cách khác, cách bây giờ không xa, nói không chừng có thể là hôm nay hoặc ngày mai.
Trương Mạn không biết số nhà của bà lão nên chỉ có thể chờ đợi, cũng may lúc này tuyết đã ngừng rơi, cũng không tính là quá lạnh.
Đại khái hơn một tiếng sau, rốt cục Trương Mạn cũng đợi được bóng người quen thuộc.
Bà lão cúi người đi ra, trong tay là chiếc túi bảo vệ môi trường, đoán chừng là muốn tới chợ ở bên ngoài tiểu khu mua thức ăn.
Trương Mạn đã nghĩ xong lời giải thích, thế là cô ngăn bà lại, cười ngọt ngào: “Cháu chào nội ạ, cháu là sinh viên tình nguyện của khu chúng ta.

Khoảng thời gian này thành phố N xảy ra một vài trường hợp trẻ em bị bắt cóc, những kẻ buôn người đó rất ngông cuồng, hi vọng những gia đình có con nhỏ đều sẽ chú ý, nhất định phải chú ý con em của mình ạ!”
Bà lão hơi sững sờ, lát sau cười nói: “Cảm ơn bạn họ nhỏ nhé, nhất định bà sẽ chú ý tới Nhiếp Nhiếp.

Đám buôn người này đều không phải là người mà, còn xấu xa hơn ma quỷ mấy trăm lần!”
Trương Mạn không yên tâm, lại dặn dò thêm: “Bà nội người nhất định phải chú ý nhé, chính là mùa đông này, nhất định phải cẩn thận.

Dù sao cũng phải cẩn thận, đừng để một mình bé ở trên xe trẻ em, rất dễ bị người khác ẵm đi.”
“Ừm, bà biết rồi bạn học nhỏ.

Trời lạnh như vậy, mấy đứa khổ rồi! Bà sẽ chú ý tới bảo bối của mình mỗi phút mỗi giây, sẽ không có sai sót nào.”
Lúc này Trương Mạn mới yên tâm.
Cô nghĩ, cô không chỉ hi vọng những người cô yêu thương có thể bình an một đời, nếu cô biết một số bi kịch sẽ xảy ra, chắc chắn cô sẽ cố hết sức ngăn cản điều đó.
Đối với mỗi một gia đình mà nói, thì con cái đều là độc nhất vô nhị, không có gia đình nào có thể chịu đựng được đả kích lớn như vậy..