Tránh Xa Chị Dâu Ra

Chương 41




*Ngày Thứ 6 - Tuần Thứ Hai*
Nguyệt Hạ ngồi dựa ở cửa, cố hé mắt, vết thương ở bụng cứ chảy máu, còn trải qua một khoảng thời gian chưa được xử lý vết thương hẳn là đã nhiễm trùng rồi. Cô mệt mỏi nói.
- Tư Khả, hãy nhanh lên một chút. Tôi sắp không trụ nổi nữa.

*Tại Bên Ngoài Xung Quanh Xưởng*
Quân đội theo sự chỉ huy của Tư Không đã nhanh chóng ẩn nấp và theo dõi động tĩnh của bọn tội phạm vượt biên. Lam Ly nhìn thấy Từ Hy đang bị trói bên trong tim muốn nhảy dựng kích động muốn xông vào cứu cô. Nhưng đã bị Tư Khả cản lại, Lam Ly tức giận nói.
- Anh đừng cản tôi, tôi cứu cô ấy.
Tư Khả nói.
- Bây giờ cậu mà xông vào, cô bạn đó chỉ có một con đường chết. Bình tĩnh đi.
Tư Không cầm lấy 2 cái túi chứa đầy tiền nói.
- Bọn chúng sẽ trao đổi con tin để lấy số tiền giao dịch này. Tất cả mọi người đừng manh động, tôi sẽ đi ra trước giao dịch.
Tư Khả vội giữ lấy bả vai của ông, anh kiên quyết nói.
- Tôi sẽ đi.
Tư Không nhìn anh, rồi cũng gật đầu đưa hai cái túi lớn cho anh.
- Cẩn thận.
Tư Khả gật đầu, cậu cầm lấy túi rồi bước ra từ hàng cây tiến thẳng đến cổng trước của xưởng. Tên cầm đầu nhìn thấy anh, liền giơ hai tay chào mừng.
- Làm việc nhanh nhẹn lắm, tao thích nhất là tính này của quân nhân bọn mày.
Tư Khả lạnh giọng.

- Đây là số tiền các người yêu cầu.
50 tên liền tập hợp ra đằng sau tên cầm đầu, Tư Không đưa tay áp lên bộ đàm nói nhỏ.
- Tất cả chuẩn bị. Nhớ ưu tiên cứu người trước.
Tên cầm đầu vẫy tay.
- Quăng tiền qua đây.
Tư Khả quẳng trước một túi, rồi nói.
- Giao người, túi còn lại sẽ là của các người.
Tên cầm đầu hừ lạnh, không nhân nhượng nâng súng muốn diệt khẩu anh. Tư Khả nhanh chóng quăng chiếc túi tiền còn lại lên cao, bản thân chạy qua nhanh chóng nấp vào sau thân cây bên kia. Đám đàn em nhắm vào chiếc túi bắn một phát, theo đó một quả bom được gắn trong đó liền bị tác động nổ tung, một số tên ở gần đó liền bị hất tung ra sau.
Ngay lúc này, Tư Không ra lệnh tấn công. Tất cả quân lính liền đi ra bắt đầu nhắm vào mấy tên tội phạm mà bắn, Tư Khả theo đó trong tay có súng lục nâng lên nhắm vào đúng từng đầu tên mà xả súng. Tên cầm đầu sợ hãi ôm lấy túi tiền chạy trốn, hướng súng về phía Từ Hy đang bị trói ở đó bắn 1 phát. Từ Hy mở to mắt chuẩn bị đón nhận lấy phát đạn đó, nhưng đã có bóng lưng chắn trước cô lãnh lấy phát đạn đó.
Lam Ly lấy hết sức nhảy chồm lên trước Từ Hy hứng lấy phát đạn vào người. Cậu ngã vật ra đất, mặt trở nên nhăn nhó vì cơn đau từ đạn. Tư Không theo đó nhắm một phát vào đúng ngay đầu tên cầm đầu, rất nhanh chóng đã cưỡng chế bắt những tên đàn em lại. Từ Hy nhìn anh, hoảng sợ hét.
- Lam Ly.
Những người chạy vào gỡ dây trói cho cô và Mộc Vu, họ liền đỡ lấy Mộc Vu di chuyển đến xe cấp cứu. Từ Hy được cởi trói cô đứng dậy chạy vội đến đỡ lấy Lam Ly đang nằm bất động ở đó. Cô đưa tay vỗ vỗ mặt cậu.
- Này, anh mở mắt đi. Mở mắt ra nhìn tôi đi. Lam Ly, Lam Ly.
Nước mắt Từ Hy rơi xuống, cô sợ hãi ôm chặt lấy anh. Lam Ly trong lòng cô khẽ động đậy, anh mỉm cười nói.
- Em rõ ràng là lo lắng cho tôi đến vậy.
Từ Hy ngừng khóc, ngơ ngác nhìn anh. Lam Ly ngồi dậy vỗ vỗ ngực.
- Có mặc áo chống đạn. Nhưng mà, chỗ này đau lắm, em có thể xoa nó giúp tôi không ?
Từ Hy hoá giận đẩy ngã anh lăn ra đất.

- Anh...đồ vô lại.
Lam Ly bị đẩy anh ôm lấy chỗ bị trúng đạn đau khổ nói.
- Em không thể nhẹ nhàng với người bệnh sao ?
Từ Hy đứng dậy quay đi.
- Mặc kệ anh.
Tất cả mở cửa đưa những nữ sinh bị giam ở bên trong ra, cởi trói cho nam sinh ở bên ngoài. Tư Khả và Vân Huyền chạy đến hỏi Từ Hy.
- Vân Hạ/ em ấy đâu rồi.
Đình Mặc gấp gáp nói.
- Bọn chúng giam cậu ấy trong một căn phòng, nhưng ở đây nhiều phòng quá, chúng tôi cũng không biết rõ cậu ấy giam ở đâu.
Tư Khả vội nói.
- Mọi người chia nhau ra tìm.
Tất cả đều ồ ạt tản ra, mỗi người đều phá cửa từng phòng từng phòng, ai nấy đều gọi tên cô.
- Vân Hạ, em ở đâu.
- Hạ Hạ, cậu đâu rồi.
- Tiểu Hạ, mọi người được cứu rồi. Cậu đang ở đâu.
- Vân Hạ tiểu thư, cô đang ở đâu vậy.
Bla...bla...

*Ở Trong Một Căn Phòng Gần Cuối Đường*
Nguyệt Hạ trong cơn mê cô nghe thấy tiếng gọi của Tư Khả. Cô cử động thân mình, bám lấy cánh cửa sắt để gượng dậy, còn vài sức lực cuối cùng cô nhấc tay đánh mạnh vào cánh cửa để tạo ra âm thanh lớn. Tư Khả cùng mọi người nghe thấy liền di chuyển đến căn phòng giam gần cuối đường, Từ Hy hét vào trong.
- Hạ Hạ, cậu ở trong đó đúng không.
Nguyệt Hạ khẽ cười, thì thào.
- Hy.
Tư Khả dùng súng bắn vài phát vào ổ khoá, ngay lập tức kéo cánh cửa ra theo sau đó cả thân người cô ngã vào lòng anh. Từ Hy hoảng loạn nói.
- Hạ Hạ, cậu chảy nhiều máu quá.
Vân Huyền tái mặt, dùng khăn vội vàng chèn vào vết thương ở bụng đang không ngừng chảy máu ra.
- Em tỉnh táo cho anh, Vân Hạ. Không được có chuyện gì đâu.
Tư Khả tay run rẩy, đỡ lấy cơ thể của cô, đôi mắt bạch kim đã đỏ lên tràn đầy sợ hãi.
- Em... Vân Hạ...a...anh đưa em đến bệnh viện.
Nguyệt Hạ nhìn anh, nở nụ cười trách móc.
- Anh đến chậm quá.
Đình Mặc đang gọi điện báo tình hình ngay cho gia đình của Vân Hạ, cô đưa tay chạm nhẹ lên má anh, giọng trấn an.
- Đừng...đừng sợ.
Giây sau đó, cô mất ý thức gục vào vai anh, tay đặt ở trên má Tư Khả vô lực rơi xuống. Vân Huyền mở to mắt, hét.
- Vân Hạ.
Tư Không liền lớn giọng.
- Mau mau, đưa con bé lên trực thăng đến bệnh viện ngay.
Tư Khả ôm lấy cô bế trên tay chạy ra phía trước xưởng, vừa chạy anh vừa nói.
- Em sẽ không sao đâu, để anh đưa em đến bệnh viện.
Tư Khả, Vân Huyền, Từ Hy, Đình Mặc và Lam Ly lên trực thăng nhanh chóng đến bệnh việc.