Tránh Xa Chị Dâu Ra

Chương 40




*Tiếp Tục*
Nói rồi, hắn xoay người hướng mắt về phía cô. Từ Hy nhìn theo bất an nói.
- Ông...ông định làm gì ?
Hắn mỉm cười nguy hiểm đi lại gần đối diện Nguyệt Hạ, cô không sợ hãi mà mạnh mẽ đứng đấu mắt với hắn. Nhưng tên cầm đầu nắm lấy cổ áo cô nhấc cả người cô quăng vào đống đổ nát, cô bị miếng kính cắt một đường ở cánh tay. Máu đã thấm đẫm áo, Từ Hy sợ hãi hét.
- Hạ Hạ.
Đàn em cản lại không để Từ Hy lại gần cô, Đình Mặc bị trói một chỗ chỉ có thể hét.
- Vân Hạ.
Tên cầm đầu đi đến nằm cổ áo cô lôi cô đứng dậy đối diện hắn, rồi hướng mắt nhìn Từ Hy.
- Mày có nói không.
Nguyệt Hạ giọng cương quyết.
- Hy Hy, không được nói.
Tên cầm đầu tức giận vì câu nói kia, liền tức giận đạp mạnh cô va vào bức tường phía sau. Nguyệt Hạ vì đau chỉ có thể co người chống đỡ, Từ Hy vùng khỏi đám đàn em mà chạy lại đỡ lấy cô, hắn chướng mắt giương súng định nhắm vào đầu Từ Hy. Mộc Vu sợ hãi hét lớn.
- Hy Nhi.
Nguyệt Hạ gượng dậy dùng sức đẩy Từ Hy ngã qua 1 bên, viên đạn ghim vào bụng cô. Cô ngã qua phía còn lại, máu từ bụng chảy ra, Từ Hy khóc lớn bò qua đỡ cô dậy. Đưa tay che lấy vết thương của cô, tên cầm đầu thở dài nói.
- Thật là, nếu mày khai thì không có việc này xảy ra rồi. Bọn mày đem con nhỏ này giam vô phòng khác đi. Sớm muộn gì nó cũng chết thôi.
Rồi đám đàn em đi đến lôi Nguyệt Hạ đi, Từ Hy nắm chặt lấy tay cô. Cô chỉ cười nhẹ.
- Tớ sẽ không sao đâu, Hy.
Nguyệt Hạ bị lôi đi đến một căn phòng khác, bị 2 tên kia quẳng ngã vào trong. Vết thương bị va đập máu cũng theo đó lại rỉ ra thêm, cũng may cô còn giữ lấy điện thoại. Cô cầm lấy điện thoại cố gắng mở danh bạ, nhưng mất máu nhiều dẫn đến mắt cô không nhìn rõ được nữa. Chỉ có thể mong vào sự may mắn của bản thân, trong màn hình nhanh hiện lên chữ "Chú 2".
Phía Vân Triệt cùng mọi người đang theo dõi thông qua flycam giám sát, chỉ có thể thấy bên ngoài xưởng hoang. Lúc này, điện thoại Vân Triệt đổ chuông đánh thức sự im lặng, nhìn thấy màn hình là số của cô, liền vội bắt máy mở cả loa ngoài.
- Vân Hạ, con giờ sao rồi.
Ngữ Yên lo lắng nói.
- Con gái của mẹ, con sao rồi. Nói cho mẹ biết đi con.
Cô ngồi dựa vào tường, thì thào nói.
- Con...rất ổn.
Ngữ Yên kích động nói.
- Vân Hạ, con bị gì rồi. Bọn chúng hành hạ con à. Vân Hạ. Vân Hạ.
Nguyệt Hạ thấy trước mắt đang tối dần, cô lấy hơi kể chi tiết số lượng người cùng vũ khí, vị trí của đám tội phạm vượt biên kia. Cùng nơi nhóm học sinh và cô bị giam giữ, cô kết thúc câu nói liền nhanh chóng hít thở lấy lại sức nhưng mọi thứ trước mắt cô cứ dần dần mờ đi, cô cười nhạt nói.
- Con mệt quá, muốn ngủ một chút.
Vân Triệt nhận thấy không ổn vội nói.
- Tiểu Hạ, không được ngủ. Có nghe chú hai nói không, không được ngủ.
Tay giữ điện thoại vô lực rớt xuống rơi lạch cạch trên đất lạnh, thân thể cô ngã về một bên, câu cuối cùng cô có thể nói trước gục đi.
- Xin lỗi.
Rồi cô chìm vào hôn mê, điện thoại đúng lúc tắt mất nguồn vì hết pin. Vân Triệt thấy máy tắt mất, liền trong lòng cảm thấy có việc không ổn xảy ra. Ngữ Yên lại vì cú sốc cứ liên tục đến, bà không kìm được mà ngất đi. Y Nguyệt đưa tay bịt lấy miệng, cố gắng không để vang lên tiếng nức nở của bản thân. Vân Trạch tức giận đấm một đấm lên bàn, đôi mắt đã sớm mang sát ý bao phủ lấy. Vân Trạch lẩm bẩm.
- Nhất định...nhất định em đừng có xảy ra việc gì ?
    Tiểu Thần quay qua mẹ mình hỏi.
- Mẹ, cô Hạ sẽ không sao đúng không ạ ?
    Y Nguyệt cố gặng một nụ cười gật đầu.
- Ừm, cô Vân Hạ sẽ không có chuyện gì đâu. Con đừng lo lắng nhé.
    Tiểu Thần ngoan ngoãn dụi đầu vào người Y Nguyệt, bà nội của Vân Hạ - Thanh Lan nhẹ nói.
- Y Nguyệt, con đưa Tiểu Thần về phòng nghỉ ngơi đi.
    Cô nghe thấy, liền gật đầu. Đứng dậy nắm tay kéo lấy Vân Thần từ từ trở về phòng. Vân Triệt không để chậm trễ, chộp lấy điện thoại gọi đến báo tình hình cho Vân Lang đang ở trụ sở chính. Màn đêm dần buông, tên tội phạm cùng đàn em không thể bứt dây động rừng nên không thể hành hạ anh em Từ Hy được. Mà tối hôm đó, đội quân kiểm lâm đã có mặt tại trụ sở chính và bắt đầu trang bị đầy đủ để bao vây lấy cái xưởng hoang trong rừng.

*Màn Đêm Buông Xuống*
    Nguyệt Hạ trong lúc hôn mê đã tỉnh lại vì cơn đau từ vết thương ở bụng, cô chống tay cố gắng ngồi dậy tựa lưng vào thành tường, cả người thật sự mất sức vì thiếu máu. Cô cầm lấy điện thoại nhấn vài cái, liền thở dài mệt mỏi.
- Sao lại hết pin ngay lúc này cơ chứ.
    Cô bám lấy thành tường, bắt buộc bản thân phải đứng dậy lê cái thân của mình đến cánh cửa đã bị khoá trái nên ngoài. Cô men theo khe hở từ cửa cố gắng nhìn ra tình hình bên ngoài, có lẽ tên cầm đầu nghĩ cô sẽ không sống được bao lâu nên chẳng ra lệnh cho ai đứng canh trước cửa cả. Mà đúng thật, so với tình hình hiện tại của cô đúng là chẳng thể phá nổi cái cửa lớn này. Ngay tại lúc này, ý thức của cô lại dần mất đi, cô dựa vào thành cửa từ từ ngồi xuống tay vẫn che ở miệng vết thương, trong căn phòng tối tăm, chỉ le lói vài tia sáng chíu vào từ khe cửa, có lẽ là về đêm nhiệt độ trong rừng giảm xuống khiến cho nhiệt độ cơ thể của cô giảm xuống.
    Môi cô lúc này đã chẳng còn hồng thay vào đó tái đi, sắc mặt cô trở nên nhợt nhạt hơn. Cứ nghĩ với không gian tối tăm này sẽ khiến cô sợ hãi, nhưng lúc này cô lại bật cười, một nụ cười bình tĩnh.
- Kiếp trước cũng chết vì súng, tới khi sống lại rồi, kiếp này lại phải chết vì súng. Thật là.