Tranh Tử

Chương 21




Tranh Tử vừa rời khỏi, Đông Trúc Các lại đón thêm một vị khách mới. Liêu Nhi vừa thấy bóng kẻ kia đi vào ánh mắt nàng ta dường như không mấy thiện cảm, chỉ có lệ mà thi lễ chào một tiếng.

- Lão môn chủ hảo!

Kẻ đi vào không ai khác chính là Thôi Tự đại lão sư, lão môn chủ của Lũng Bạch Môn này. Nhưng đừng nghĩ vai vế lớn thì trông lão ta sẽ như một đạo giả thánh hiền, tu căng cao, thuyệŧ ôn hòa hướng chúng sinh làm gương cho môn giới. Thực chất Thôi Tự tu vi cao thì đúng là có cao thật, nhưng nhìn gần một chút cũng chỉ là một lão già trắc nết. Vừa thấy nữ tử xinh đẹp thì liền giở thói không đứng đắn. Lão ta vẻ ngoài râu tóc đã bạc hết, có cái đầu rất to so với tổng thể thân người, nên có người hay gọi lão là “đầu to” Thôi Tự. Lão Thôi Tự này có tiên cốt từ năm ba mươi tuổi, lúc trẻ là một kì tài trong giới phù đạo. Gia tộc họ Thôi đứng đầu trong tam đại gia tộc Thôi, Vu, Mâu, đời phụ thân của lão cũng chính là Thôi Sỹ Huyền, cùng với Vu Kháng - tức gia tổ phụ của Vu Tịch và Vu Trì Thận, mỗi người cầm Khuyết Nguyệt Thần Kiếm và Xích Tâm Đỉnh, góp công nhiều nhất trong trận chiến phong ấn Ngọa Thần hơn hai trăm năm về trước.

Sau đó lão thay phụ thân mình lên làm Môn Chủ của Lũng Bạch Môn, dẫn dắt đạo phái phát triển cường thịnh tới hiện tại. Ba mươi năm trước còn đánh cho Tề Mộc Tát Đạt Nhĩ, lúc đó vẫn chưa lên ngai vua của Lệnh Tây Yến Quốc, vẫn còn là một quận vương hám sắc ngang ngược một trận nhớ đời vì giở trò muốn cưỡng ép Thượng Nhị Hồ về vương phủ của hắn làm Tề phu nhân.

Cả cuộc đời lão có nhiều tiếng tốt song cũng không ít tiếng xấu. Lão từ khi có cốt tiên đã đắm chìm vào hồng trần, giai nhân, mỹ sắc. Phàm nếu đã có cốt tiên sau đó sa vào sắc giới, lập thê cưới thϊếp thì sẽ vẫn phải chịu đi theo vòng quay luân hồi, có thể sống thọ hơn người thường một chút song đều sẽ già đi. Chỉ có những người có cốt tiên, thuyệŧ trong sạch, hướng về tu tục mới có thể giữ được xuân sắc vẹn nguyên.

Thôi Tự một đời cưới ba thê sáu thϊếp, chưa kể giai nhân bên ngoài. Lão ta có hai đứa con trai, bốn đứa con gái, con trai thì tu không nổi thành tiên đã sớm chết già, con gái thì gả ra ngoài đạo môn, thê thϊếp cũng đã chết xanh mồ xanh cỏ hết rồi, chỉ còn lão sống đến từng tuổi này nhiều lúc cảm thấy cô đơn nên hay nhìn và chọc ghẹo mấy cô nương xinh đẹp. Dù cho có là môn chủ thì danh tiếng của lão ở đây cũng chẳng mấy thơm tho tốt đẹp cho cam.

Lúc này lão mới bước vào đã gặp phải Liêu Nhi, hai tròng mắt như muốn dính lên người của tỳ nữ, còn cười thiếu đứng đắn bảo:

- Ây da…Liêu Nhi a~ Tiểu mỹ nhân, mỗi lần ta gặp cô, cô đều xinh đẹp thêm một chút nhỉ? Nếu sinh ra ở thế gian, chắc hẳn giờ đã là thê của một nhà giàu hưởng lạc không hết, không cần phải bưng bê nước suốt ngày chịu đựng cái mặt lạnh của chủ nhân nhà cô nữa a~ hahaha…

Liêu Nhi đi qua lão, nói lí nhí trong miệng.

- Lão môn chủ, ngài lại nói bậy bạ rồi…

- Gì mà nói bậy chứ a~ Đừng đi, đừng đi…có muốn ta xem cho cô một quẻ tình duyên không? Tài xem đường chỉ tay của Lão Thôi ta tam giới không ai bì kịp đâu!

Vu Tịch đang ngồi bên bàn trà, tiện tay rót một tách trà đẩy qua phía đối diện trong khi cũng không thèm nhìn mặt lão môn chủ. Thôi Tự đi tới nhưng ánh mắt nãy giờ vẫn dán chặt lấy bóng lưng của Liêu Nhi, đến lúc bóng nàng ta đã khuất dạng thì mới chịu quay lại.

- Thượng Nhị Hồ bảo dạo này lão đổi tính sang câu cá rồi, thì ra là thói xấu vẫn khó bỏ?

Lão Thôi nghe Vu Tịch vừa hỏi liền chậc một tiếng đáp:

- Tiểu tử, ngươi xem dạo này ở đạo môn cứ hễ cách ba ngày lại có chuyện, lão già ta tuổi mòn sức yếu, cũng phải giải khuây một chút bình ổn lại tâm thế chứ! Dưới Tật Phong trấn gần đây mới mở một chỗ gọi là Họa Diễm Phường, toàn giai nhân tuyệt sắc, ngươi có muốn hôm nào cùng đi không?

Vu Tịch lạnh nhạt đáp:

- Không hứng thú!

Lão Thôi tặc lưỡi một tiếng lại cười cợt hất cằm nói:

- Ta quên mất…Ta mà kéo ngươi đi chốn phong hoa tuyết nguyệt, còn không sợ đại mỹ nhân Thượng Nhị Hồ thiêu cho thành đống tro á. Hahaha…

- Chuyện của ta không liên quan ai, chỉ đơn giản là ta không phải lão.

Vu Tịch nói xong tay gõ lên bàn trúc hai cái, Liêu Nhi chẳng mấy chốc từ bên ngoài mang theo ấm trà mới đem vào, nàng cẩn thận rót trà ra tách, cực lực né tránh ánh mắt già nua mà sáng rỡ thiếu đứng đắn của lão Thôi Tự. Liêu Nhi rót xong định lùi về thì nghe Vu Tịch hỏi:

- Trà gì?

Nàng lấy làm khó hiểu đáp:

- Tịch Lão…là trà nhài Vân Nam, do ban nãy ngài nói trà hoa đào quá gắt nên Liêu Nhi đã mang đi bỏ hết rồi.

Vu Tịch hớp chỉ hớp một ngụm sau đó dường như không mấy hài lòng mà đặt xuống. Thôi Tự nhìn Liêu Nhi đang bối rối không biết làm sao, lại quay sang nói với người đối diện.

- Tiểu tử ngươi bớt khó tính, bớt làm khó người ta lại đi a~

Vu Tịch phất tay để Liêu Nhi rời khỏi, hắn nhếch môi tự tiếu phi tiếu nói:

- Nếu lão có thời gian tới đây uống trà thì hãy đi lo chuyện của đạo môn, nếu không sớm muộn gì tên Cửu Chử Khanh kia cũng hất chân lão ra khỏi cái ghế môn chủ.

Lão Thôi “phỉ” một tiếng khinh ghét nói:

- Ta mới không sợ hắn, khi nào Thôi Tự này còn sống thì tên nhãi ranh kia đừng hòng nghĩ tới cái vị trí môn chủ này.

- Thử hỏi ngẫu nhiên một đệ tử ở Lũng Bạch Môn bây giờ sợ lão hơn hay là sợ Cửu Chử Khanh hơn là biết. Quách Vận trước giờ không dính tới bên Hình Ti, lại chủ động đi thẩm vấn, rõ ràng Cửu Chử Khanh có liên quan tới chuyện trước đó. Biết đâu được lão chính là chủ mưu, muốn Tật Phong trấn gặp họa từ đó vu cáo cho lão cái danh là môn chủ nhưng thất trách. Ả thuộc hạ kia xui xẻo để bị bắt nên muốn tự tay mình vừa giả danh thẩm tra vừa diệt khẩu?

Lão Thôi vừa nhấp môi một ngụm trà, “hách” một tiếng bảo:

- Ả kia hả? Chết rồi!

Vu Tịch nheo mắt hỏi ngược lại:

- Chết rồi?

- Ban đầu ta cũng nghi là người của lão rùa kia thật nhưng chuyện này đúng là kì quặc. Ả kia là “ve sầu thoát xác”, dù bên Quách Vận báo đã chết, nhưng thật ra chỉ là một cái xác giả.

- Xác giả? Tam Vĩ Miêu? Vậy ra là người của Độc Thành thật?

Vu Tịch mắt ngẩn nhìn ngọn trúc ngoài xa xăm, trong lòng dần ngộ ra, ít nhất một khía cạnh của chuyện này đã sáng tỏ. Tam Vĩ Miêu là thuộc hạ thân cận của Độc Thành Quỷ Chủ ở Ma Vực, ả ta là miêu quỷ, có tổng cộng ba cái đuôi tương ứng với ba mạng sống, tức có thể chết đi sống lại ba lần. Độc Thành cũng giống như Tranh Tử, là kẻ mang trong mình hai hệ niệm lực nên muốn có trong tay cây đào côn kia có thể dễ dàng điều tức và phong bế một niệm hệ trong cơ thể. Lần này hắn sai Tam Vĩ Miêu phá trận gia cố kết giới là để cho đám hỏa ưng tấn công vào Tật Phong trấn, thừa cơ náo loạn để bắt Tranh Tử nhưng không ngờ Vu Tịch lại tạo thành công Thủy Hộ Kết Giới Giáp, hắn không đạt được mục đích ngược lại ả thuộc hạ còn bị bắt sống.

Nhưng có điều vẫn khiến Vu Tịch hắn không hiểu. Nếu như muốn, Độc Thành hắn ngay từ đầu nên bắt đầu từ làng Đại Chù trước, chứ không phải sai tên mặt nạ cừu dẫn dắt Tranh Tử từ làng Đại Chù tới Tật Phong trấn để càng khó hành sự hơn. Có nghĩa là tên mặt cừu kia…vốn không phải là người của Độc Thành. Cũng có thể có kẻ thả mồi câu để Độc Thành đến Tật Phong trấn…làm vật thế mạng thay cho chủ nhân đằng sau của tên mặt cừu. Khiến tất cả đều nghĩ rằng, lần tấn công này là một tay Độc Thành sắp xếp.

- Nhưng mà nếu chuyện này là vở kịch từ Cửu Chử Khanh, lão ta không có lí do gì để bảo Quách Vận xen vào chuyện của Hình Ti, lão vốn rõ biết kẻ bắt về là người của Độc Thành. Chuyện này rốt cuộc là sao? Vừa liên quan lại vừa không liên quan tới Cửu Chử Khanh…

Vu Tịch trầm ngâm suy nghĩ, hắn đặt tách trà lên môi nhưng sau đó lại không uống mà bỏ xuống.

Lão Thôi Tự ở bên kia thở dài thườn thượt nói:

- Chuyện của người trẻ, để người trẻ các ngươi giải quyết. Lão già như ta a~ bây giờ chỉ có thể nằm dài ngắm mỹ nhân thôi…Nhưng tiểu tử thối, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi trước một chuyện…Trà càng thơm thì càng độc, không độc tính cũng độc tâm. Trà mà ngươi càng muốn uống…càng phải trả bằng nhiều lệ huyết, đao mà ngươi muốn dụng thì càng dễ làm ngươi bị thương a~

Vu Tịch nhếch môi cười khẩy một tiếng như không buồn tin những lời bóng gió của lão, hắn đưa mắt nhìn mông lung ra phía ngoài ánh sáng hoàng hôn vừa chợt tắt, phía trong Đông Trúc Các tỳ nữ đã nối bóng nhau thắp lên những ngọn đèn dầu leo lét, không khí sớm đã không còn ấm áp như ban chiều mà bao trùm bởi một vẻ tịch mịch trống trãi. Vu Tịch đưa tách trà lên môi, một ngụm uống cạn.