Tranh Tử

Chương 10




Gã ta nheo mắt nhìn Tranh Tử đang bất lực như con gà nhỏ trong bàn tay mình, chỉ thản nhiên hỏi:

- Nếu như không phải là trộm, vậy phiền tiểu huynh đệ giải thích một chút…ở đâu ngươi có được cái chuông này?

Gã kia vừa chỉ vào cái chuông treo trên đầu đào côn vừa hỏi.

Đúng là họa vô đơn chí, Tranh Tử thầm nghĩ. Y gắng gượng, dùng hết sức lực nhưng không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của kẻ này. Y truyền niệm lực qua đào côn, cố gắng xiu xiu vẹo vẹo vẽ ra một cái phù tự, vừa gõ gậy xuống mặt đất thì vô số dây leo mọc lên siết lấy từ phía sau gã đạo giả. Chỉ nghe sau đó là tiếng cười khẩy, gã vận niệm vào lòng bàn tay rồi chỉ dùng tay không mà kéo đứt hết đám dây leo chắc còn hơn cả dây thừng kia. Quyền trượng vừa dậm xuống, một đám rễ nâu to bằng cổ tay người từ dưới đất đâm lên, bò tới siết lấy Tranh Tử.

Gã đạo giả nheo mắt, lại hỏi gằng một tiếng:

- Hài tử, ngươi không đánh lại ta đâu. Mặc dù thiên bẩm, đạo căn của ngươi khá tốt, nhưng niệm lực lại quá hỗn loạn. Chiến đấu với một tên niệm giả tay chân thô kệch thì được, chứ đấu với một phù giả khác thì chính là bất lợi. Ta hỏi lại lần nữa, có phải ngươi đã trộm cái chuông bạc này?

Tranh Tử mặc dù bị trói, nhưng đôi mắt vẫn là một mảng vô thần không biết sống chết là gì, bình tĩnh đến mức khiến gã kia phải kinh ngạc. Y gượng lấy hơi đáp:

- Ta không trộm, có người để lại cho ta!

- Điêu ngoa, ngươi có biết cái chuông này là tư vật của Vu Gia chúng ta?!

Tranh Tử đột nhiên nhớ tới, người kia không phải là họ Vu sao? Vu Tịch…chẳng lẽ gã đạo giả này chính là phụ thân hoặc thúc phụ, bá phụ gì đó của người kia?

Đột nhiên có một con cánh tiên nhấp nhái là đà bay ngang trước mặt cả hai người, trên cánh của nó bị cháy một lỏm đỏ rực, vừa bay được một đoạn thỉ cả thân đều bị bén cháy thành tro rụng xuống đất. Tranh Tử nhìn gã đạo giả, gã đạo giả cũng nhìn y. Yến Tri Phàm phục phịch chạy tới, vừa thở vừa quát lên:

- Ở trên trời xuất hiện rất nhiều những con chim phát ra ánh lửa đang kéo tới, các người đừng đánh nữa…

Gã đạo giả nhìn lên bầu trời, quả nhiên có thứ gì đó màu đỏ sáng rực đang chao lượn, số lượng còn rất nhiều nữa. Cũng may là ở Tật Phong trấn có một pháp trận kết giới bảo hộ, những con quái điểu kia tạm thời chưa làm gì được, nhưng lớp kết giới này đã dựng rất lâu rồi, bị phá vỡ có lẽ là chuyện sớm muộn. Âm thanh những con chim kia đâm ầm ầm vào kết giới khiến ngươi dân trong trấn hoảng hốt khôn thôi, ai nấy đã trở về nhà mình đóng kín hết cửa nẻo.

Ở đây chỉ còn lại bọn họ. Gã đạo giả muốn chấm dứt sớm chuyện với Tranh Tử, liền nói:

- Ta không tính toán với ngươi, nhưng nếu ngươi không giải thích được thì ta buộc phải mang thứ này đi!

Gã ta cầm lấy đào côn, phát hiện bản thân không thể nâng nổi cây gậy gỗ quèn này nét mặt mũi liền một phen biến sắc.

- Trượng của phù giả có tính nhận chủ, nhưng đủ năng lực để phản kháng lại cả ta…coi như cũng thú vị. Cái chuông này là của Vu Gia ta, thứ quan trọng như vậy không thể để người ngoài như ngươi giữ nó!

Gã nói xong liền giật lấy chuông bạc trên đầu đào côn. Không có đào côn trong tay, niệm lực trong người Tranh Tử bây giờ chỉ là một đống hỗn loạn thật sự. Y lườm lên, cảm xúc lúc này đã thay đổi, niệm lực chảy ngược khiến toàn thân của y nóng bức khó chịu. Giọng nói dường như đè nén hết sức mà bật ra:

- Ta nói rồi, đó là vật của một người để lại cho ta!!

Da dẻ của Tranh Tử đột nhiên đỏ ửng lên, hỏa niệm bộc phát trong vô thức đốt những nhánh rễ đang trói xung quanh mình cháy phừng phực. Gã đạo giả nheo mắt bước ra xa quan sát, không nén kinh ngạc hỏi:

- Nguyên thần của ngươi tương sinh với mộc hệ, sao bây giờ lại là hỏa hệ??

Tranh Tử đã đốt cháy những sợi rễ bám quanh mình sau đó đứng dậy hướng tới gã đạo giả gằng giọng nói:

- Thứ đó, trả, ta!

- Hah! Đúng là ngoan cố!

Yến Tri Pham sợ hãi núp phía đằng xa, ới giọng qua run rẩy:

- Tranh…Tranh đệ…đệ làm sao vậy? Cứ như biến thành người khác vậy???

Gã đạo giả lúc này nhìn thấy sát ý rất đậm trong đôi mắt người thiếu niên, đó hoàn toàn là hỏa niệm, giống như cảm xúc hiện tại của y, sẵn sàng thiêu rụi mọi thứ thành tro. Gã không nói lời nào, tay cầm quyền trượng, vẽ vài nét trên mặt đất sau đó dậm trượng, thêm một đợt rễ ngoằn ngoèo lại đội đất chui lên siết lấy hai tay và tứ chi Tranh Tử. Lần này cũng vậy, thiên sinh khắc hệ, hỏa khắc mộc, chẳng mấy chốc đám rễ đã bị thui thành tro.

- Thì ra là như vậy, nguyên thần tương sinh với cả hệ hỏa và mộc, nhưng hỏa lại khắc mộc, bản thân ngươi tự triệt tiêu niệm lực của chính mình nếu không điều tức và phong bế kịp lúc hai nguồn niệm lực tương khắc đó. Tiểu hài tử…bản thân ngươi sinh ra đã là một sự mâu thuẫn khó hiểu của thiên địa rồi! - Gã ta nhìn đống tro đen trên mặt đất, đùa đùa thật thật mà cảm thán.

Tranh Tử vừa dậm đào côn, lửa cháy phừng phựt tạo thành một vòng tròn khép kín xung quanh, cao hơn đầu người. Y liên tục tấn công về phía gã đạo giả nhằm cướp lại cái chuông, gã đạo giả kia tuy già nhưng tay chân cũng rất nhanh nhẹn, nhìn thấy Tranh Tử liên tục đánh hụt về phía mình, liền biết mắt y không được tốt. Nhưng cuối cùng cũng bị đánh trúng một cái, đào côn vừa chạm tới đã lửa bén cháy vào mảng tóc trước ngực, gã nhìn xuống lọn tóc vừa cháy khét của mình vừa mất kiên nhẫn nhìn kẻ đối diện. Cuối cùng lấy một thứ như hạt giống to bằng đầu ngón tay, ném ra mặt đất. Gã vận niệm, vẽ ra vài nét sau đó dậm trượng, lần này niệm lực bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ, hất Tranh Tử thụt lùi vài bước.

Từ dưới đất mọc lên một cái cây khổng lồ có miệng ăn thịt, nó gào lên một tiếng như một con quái vật sau đó lao thẳng tới Tranh Tử.

Gã đạo giả đứng phía xa, từ dưới chân bỗng mọc lên một cái cây cổ thụ nâng gã đứng giữa vòng vây lửa đỏ rực, hiên ngang từ trên cao vọng xuống nói:

- Trùng hợp ta cũng muốn thử nghiệm loại thực quái này, cho ngươi chơi với nó một lát!

Những cái tua rua của thứ thực quái đó giống như xúc tu, nhưng liên tục tái sinh mọc lại nếu như bị cháy rụi, cuối cùng Tranh Tử cũng bị nó tóm, nó dùng bảy tám lớp tua rua để trói y. Gã đạo giả vẫn ở trên cao quan sát, lát sau mới nói:

- Thiên sinh hỏa khắc mộc, vậy thì chỉ cần dùng thật nhiều mộc để khắc lại hỏa. Tiểu hài tử, coi như ta cho ngươi một bài học!

Nhưng điều gã không ngờ nhất chính là cây thực quái kia đột nhiên buông lỏng tua rua, tự động thả Tranh Tử mà không hề có sự sai khiến của gã. Sau đó, chỉ bằng một động tác chạm nhẹ của Tranh Tử thì chính cây thực quái đã tự lao mình ra vành lửa, lửa bén cháy, mùi khét tỏa ra trong không trung nồng nặc. Ở bên dưới, người thiếu niên chậm rãi nhìn lên, đôi mắt nhuốm một tầng hỏa khí kèm theo nụ cười nửa miệng.

- Không thể nào…chuyện này là sao?

Gã đạo giả khó hiểu tự lẩm bẩm. Tranh Tử ở bên kia cầm đào côn chuẩn bị lao tới một lần nữa, nhưng vừa vận niệm, y đã phun ra một ngụm máu, ngã khụy xuống đất.

Gã đạo giả vẫn đang trầm tư suy nghĩ, lát sau mới nói:

- Quên nhắc ngươi, thứ thực quái đó có gai độc làm tê liệt thùy tâm. Ngươi không thể vận niệm tiếp được đâu, hài tử! Không có thuốc giải tử ta, ngươi sớm muộn gì cũng tắc mạch mà chết!

Yến Tri Phàm lúc này núp phía sau một hàng rau sợ đến phát run, không biết phải làm sao để cứu người, chỉ ới giọng ra lắp ba lắp bắp nói:

- Lão già…ngươi…ngươi đừng có làm bậy. Tranh đệ…là người tốt…không không có trộm cắp gì của ai đâu…ngươi không được…không được…

Từ trên sạp, mấy cọng rau xanh đột nhiên động đậy, khều lấy tóc trên đỉnh đầu hắn, Yến Tri Phàm giật thót mình bật ngửa ra, sợ hãi mà tè luôn ra quần. Gã đạo giả đứng bên kia nhếch miệng cười.

- Ngươi núp từ nãy đến giờ, vẫn chưa chịu đi ư? Cũng nghĩa khí lắm nhỉ?

- Nghĩa khí là tốt, nghĩa khí là tốt, không phải sao Thận huynh?

Từ trên trời, một kẻ cưỡi tiên hạc đáp tới. Lão giả tuổi cũng xấp xỉ ngũ tuần, tóc hoa râm vấn cao, chân mày đã bạc trắng, tay phải cầm gậy, tay trái cầm bầu rượu, vừa tới đã mang theo mùi men rượu nồng phản phất trong không khí. Người này là Thập Nhất Diệp Bì, một lão đạo giả ở Lũng Bạch Môn, trước đây từng tới làng Đại Chù và có quen biết nhà của Tranh Tử. Khi làng Đại Chù gặp nạn, chính lão đã gợi ý muốn y tới đây để bái sư. Trên vai lão bấy giờ là con quạ A Nha, là nó đã bay lên Lũng Bạch Môn báo tin cho lão biết. Lúc này lão ta đi tới đối mặt với người kia, kẻ kia không ai khác là Vu Trì Thận, một trong “Đại Thất Sư” đức cao vọng trọng ở trên Lũng Bạch Môn này.