Dương lão tiên sinh cứ như thế bị ép nhường ra một cái ấm, nói xong việc công, tới gần nửa đêm, vừa chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, Diệp Hàm Tranh đi mà trở lại, vội vã hỏi: “Lục tổng đi rồi sao?”
Trong lòng Dương lão không rộng thoáng như vậy, bĩu môi nói: “Chưa đi, muốn đợi tới sáng mai, nhưng cậu cũng không cần lo lắng, khoảng thời gian này cậu ta sẽ ở lại Kỳ An, quay về sau đó lại đến công ty nói chuyện, cũng sẽ không chậm trễ.”
Diệp Hàm Tranh thở phào nhẹ nhõm, nói tiếng chúc ngủ ngon với Dương lão, lại rời đi.
Ngoài cửa phòng khách lầu ba vẫn có người đứng, Ngô Lâm không ngủ, đợi Lục Minh Tiêu phân phó bất cứ lúc nào, nhưng bình thường tình huống kiểu này đều là y tự nguyện chờ, ngoài việc lái xe và sắp xếp công việc cần thiết, nhiều khi Lục Minh Tiêu cũng sẽ không để ý tới y, cũng không chỉ là y, phải là phớt lờ tất cả mọi người.
Trong thế giới của hắn hình như chỉ có công việc bận rộn và con khủng long nhỏ bị phai màu vừa sửa lại, Ngô Lâm đoán rằng nó chắc là của người Lục Minh Tiêu thích tặng, nhưng nhiều năm như vậy y chưa bao giờ nhìn thấy người đó, đoán chừng đã tách ra từ lâu, chỉ là vẫn chưa quên được.
Nhưng thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ, quên đi một người cùng lắm cũng là mấy năm như vậy mà thôi.
Ngô Lâm thích Lục Minh Tiêu, y đến Lục thị đã hướng về phía Lục Minh Tiêu.
Trở về vào sáng sớm hôm sau, Ngô Lâm đến bãi đỗ xe lái xe, vừa bỏ hành lý vào cốp sau, liền thấy có người đi tới, y nhớ rõ người này, hôm qua được Lục Minh Tiêu cứu ở đại sảnh lầu chính, mặc dù hành động ngay lúc đó của Lục Minh Tiêu có chút khác thường, nhưng có thể ra tay trong tình cảnh hoảng loạn như vậy, càng chứng tỏ bản chất của hắn, là người dịu dàng lương thiện.
“Xin chào.” Người tới chủ động duỗi tay, mỉm cười giới thiệu, “Tôi là Diệp Hàm Tranh đến từ Công nghệ Thịnh Xương.”
Ngô Lâm gật đầu, bắt tay với cậu: “Ngài có chuyện gì không?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Có một số chuyện trong công việc, muốn nói chuyện với Lục tổng.”
Ngô Lâm nói: “Lục tổng không trực tiếp xử lý chuyện hợp tác công ty, cụ thể có vấn đề gì, ngài cần liên hệ với quản lý của bộ phận.”
Đạo lý này Diệp Hàm Tranh hiểu, nhưng cậu không dễ gì lần nữa nhìn thấy Lục Minh Tiêu, không muốn tùy tiện bỏ lỡ cơ hội, thế là đổi một cái cớ: “Ngoài công việc, còn muốn nói tiếng cảm ơn với Lục tổng, cảm ơn anh ấy tối hôm qua giúp tôi.”
Ngô Lâm nói: “Tôi sẽ giúp ngài chuyển lời.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi có thể nói lời cảm ơn ở trước mắt anh ấy không?”
Với tư cách là trợ lý, Ngô Lâm luôn làm rất tốt, y biết người nào có thể gặp, người nào không thể gặp, nhân vật nhỏ như Diệp Hàm Tranh này, căn bản không đáng để Lục Minh Tiêu lãng phí thời gian, xin lỗi nói: “Lục tổng thực sự rất bận, mời ngài trở về đi.” Nói xong đóng cửa xe, trở lại biệt thự của tòa nhà chính.
Lục Minh Tiêu cũng xuống lầu, trên tay còn cầm cái ấm tử sa giành được của Dương lão tiên sinh, Dương lão cũng đi ra tiễn hắn, nói: “Cái ấm này phải giữ gìn, mặc dù phôi không được tốt lắm, nhưng thắng ở khắc hoa văn, hôm qua tôi nhìn thấy bên trên có khe hở nhỏ, tuy không ảnh hưởng đến việc sử dụng, nhưng cậu cũng phải chú ý đừng va chạm.” Nói đoạn muốn chỉ khe hở ở đâu cho hắn, Lục Minh Tiêu lại không cảm kích, trở tay giấu cái ấm sau lưng, sợ ông lại lấy lại.
Tay phải nâng lên của Dương lão không có chỗ để xuống, tu dưỡng mấy chục năm suýt nữa thất bại trong gang tấc, thừa dịp Lục Minh Tiêu quay người lên xe, lén chỉ vào sau gáy của hắn, dựng râu trừng mắt.
Ngoại trừ con khủng long nhỏ kia, Ngô Lâm chưa từng thấy Lục Minh Tiêu thích một món đồ như thế, cái ấm tử sa đó thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, y xuyên qua gương chiếu cậu nghiên cứu chốc lát, mới thắt chặt dây an toàn chuẩn bị xuất phát, ai ngờ vừa lăn bánh, một bóng người đột nhiên lao ra, chặn ngay phía trước, “Dừng xe!”
Ngô Lâm giật nảy mình, vội vàng đạp chân ga, không phải vì bóng người cách y bốn năm mét, mà tiếng hét nháy mắt nổ ra ở ghế sau.
Diệp Hàm Tranh dang hai tay chặn trước xe, bởi vì chạy vội quá, trên chóp mũi toát ra một lớp mồ hôi mịn rất mỏng, cậu biết hành động này vô cùng không có lý trí, nhưng giờ phút này cậu nhất định phải nhìn thấy Lục Minh Tiêu, nhất định phải nói một câu với hắn, lời gì cũng được. Thật ra cậu hoàn toàn có thể đợi sau khi quay về Kỳ An, lại lấy danh nghĩa bàn bạc công viên đến công ty ghé thăm, nhưng cậu không muốn chờ, một khắc cũng không muốn chờ.
“Rầm” một tiếng vang thật lớn, tựa như đã thấy được cửa phòng sách bị tàn phá nhiều năm, Lục Minh Tiêu sầm mặt xuống xe, đi từng bước về phía cậu, Diệp Hàm Tranh cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng nhịp tim “thịch thịch thịch” ngày càng kịch liệt, căn bản không có cách nào.
Bình tĩnh lại, cậu há miệng, lại nghe Lục Minh Tiêu nói: “Cậu điên rồi sao?”
“Không điên…”
“Không điên cái rắm!” Thái dương Lục Minh Tiêu nổi gân xanh, giống như cố hết sức áp chế cơn giận, nhưng đã đè cả buổi không đè được, nóng nảy mà quát: “Mười năm nay đầu óc của cậu không lớn à!”
Diệp Hàm Tranh bị chấn động đau cả lông tai, kinh ngạc nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng của hắn, khóe miệng giật giật. Hồi lâu, vậy mà toét miệng cười.
Lục Minh Tiêu trách mắng: “Cười gì mà cười? Cậu là heo sao? Chưa tốt nghiệp tiểu học hay là học đại học toi công? Lao ra chặn xe? Chán sống hả?!”
Diệp Hàm Tranh: “Ừm!”
“Ừm?!”
“Không, không, không, không chán sống!” Trong con ngươi của Diệp Hàm Tranh lóe nước mắt nhỏ vụn, trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ nhất trong mười năm qua, Lục Minh Tiêu răn dạy một câu, cậu đáp một câu, cho đến khi Lục thiếu gia mệt mỏi, lại khôi phục vẻ lạnh lùng mới gặp, thản nhiên thốt ra một câu: “Ngu ngốc.” Mới coi như hạ hỏa.
Diệp Hàm Tranh vẫn đang cười, hốc mắt hồng hồng, Lục Minh Tiêu liếc nhìn cậu một cái, không quá vui nói: “Tìm tôi có chuyện gì.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi muốn… quá giang về Kỳ An.”
Lục Minh Tiêu không hỏi lý do, nhíu mày đồng ý, hình như hắn không để ý túi áo khoác âu phục phồng phồng lồi ra một cục, Diệp Hàm Tranh vô thức muốn kéo phẳng giúp hắn, lại bị Lục thiếu gia cẩn thận che lại, vào trong xe.
Trên đường đi không ai lên tiếng, hai người ngồi ở ghế sau, cực giống rất nhiều năm trước cùng nhau đến trường, Lục Minh Tiêu trở nên không thích nói chuyện hơn, gác chéo chân xụ mặt không biết đang nghĩ gì, Diệp Hàm Tranh kìm lòng không đậu nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn mãi, mí mắt đánh nhau, không cẩn thận dựa vào vai hắn ngủ thiếp đi, tuy rằng trong lòng cậu vui vẻ, nhưng nói cho cùng không phải người sắt, tối hôm qua lại trông một đêm ở bãi đậu xe, thực sự không chịu được.
Cách thành phố Kỳ An còn mấy tiếng nữa, Ngô Lâm vẫn đang suy đoán rốt cuộc người này là ai, y thấy Lục Minh Tiêu ghét bỏ dịch đầu Diệp Hàm Tranh ra, còn tưởng là hắn muốn đánh thức người, lại phát hiện Lục thiếu gia hạ mình để hai chân nằm ngang, nửa ôm cơ thể Diệp Hàm Tranh, để cậu nằm xuống.
“Cậu chủ…” Diệp Hàm Tranh khe khẽ gọi hắn trong mơ.
“Không sao, ngủ đi.” Lục Minh Tiêu vỗ vỗ bả vai cậu, lại nói khẽ với Ngô Lâm: “Lái xe ổn một chút.”
Lúc này điện thoại rung lên, Lục Minh Tiêu liếc qua tin nhắn bên trên, viết là: Lục tiên sinh, âu phục ngài làm theo yêu cầu đã đưa đến nhà, làm chậm trễ một tuần của ngài, thực sự xin lỗi.
Lục Minh Tiêu hừ lạnh, tiện tay ném điện thoại sang bên cạnh, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Xin lỗi có tác dụng gì, mặt cũng gặp rồi, còn thay quần áo mới gì nữa.