Tranh Thiên Hạ

Chương 53: Ván cờ trên Thương Mang




Ngày hai mươi lăm tháng giêng, đại quân Phong – Mặc chuyển quân sang Kình Thành.

Ngày hai mươi sáu, Khang Thành.

“Đã xác định tình hình hiện tại ở Khang Thành.”. Kiều Cẩn đứng giữa thư phòng bẩm báo chi tiết tình hình Khang Thành.

“Ừ.” Tích Vân gật đầu.

“Giờ Thìn hôm nay Vương đã khởi hành, sau giờ Mùi sẽ đến Khang Thành.”. Nhâm Xuyên Vũ vừa nhận được tin tức vội vàng bẩm báo.

“Ừ.” Tích Vân lại gật gật đầu: “Các ngươi vất vả rồi, lui xuống đi.”

“Vâng!”. Kiều Cẩn, Nhâm Xuyên Vũ rời khỏi thư phòng.

Đợi hai người đi rồi, Tích Vân mới đứng dậy đẩy cửa sổ, bên ngoài hoàng hôn đã lên, tuyết mấy ngày nay còn chưa tan hết, trắng phau đọng dưới ánh nắng chiều, sắc trời còn chưa trở nên tối hẳn.

“Cuối cùng thì tuyết mùa đông cũng sẽ tan hết.”. Tích Vân thở dài: “Lại đến mùa xuân hoa nở.”.

Ánh mắt nàng dừng trên một cành hàn mai trong đình viện, có lẽ vì mùa hoa đã gần hết, những cánh hoa bị gió thổi rơi lả tả xuống đất, tựa như cơn mưa đỏ thắm cả một vùng tuyết đọng.

“Nâng chén chúc đông phong, thả bước ung dung.

Liễu tím buông rũ nối thành Đông,

Chốn ấy khi xưa tay nắm chặt,

Dạo khắp mọi vùng.” [1]

Trích Lãng đào sa – Âu Dương Tu, thời Bắc Tống

Nàng bất tri bất giác nhớ lại, hồi tưởng quang cảnh năm đó khi cùng Lan Tức san bằng Đoạn Hồn Môn.

Lúc ấy là mùa xuân tháng ba, thời tiết vô cùng đẹp, hoa đào nở rộ như những áng mây màu, hai người mang theo một vò rượu ngon, vừa đi vừa ngắt hoa ca hát, tựa như chỉ đang đi du xuân thưởng ngoạn chứ không phải đang bước vào Đoạn Hồn Môn mà nhân sĩ võ lâm vốn kinh sợ, úy kỵ. Khi ấy cả hai đều còn trẻ tuổi, khi ấy chỉ là hai thiếu niên khí phách ngang nhiên, khi ấy vô câu vô thúc tùy ý tiêu sái, vậy mà nay…

“Nỗi khổ gặp gỡ, chia ly thật gấp gáp,

Hận đến vô cùng”.

Nàng giơ tay tiếp được một đóa hoa mai phiêu lãng trong gió: “Năm nay hoa hồng hơn năm ngoái…”

“Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ đẹp hơn nữa,

Nhưng biết ngắm cùng ai?”

Một giọng nói khẽ vang lên, nhạt nhòa và xuất trần tiếp lời nàng.

Nàng ngước mắt nhìn, một bóng dáng còn thuần khiết hơn tuyết trắng đọng, phong tư còn nhẹ hơn cánh hoa rơi yên lặng đứng trong viện.

“Đã lâu không gặp.”. Hai người cùng nói một câu.

Một câu nói nhẹ nhàng thản nhiên đã khiến hai người dường như trải qua mấy đời giờ mới gặp lại, kể từ cái ngày hai người cùng nâng cốc vui vẻ ở Hoa Đô cũng đã trải qua nhiều năm, chợt hồi tưởng lại mọi chuyện dường như vừa ở kiếp trước, khi đó tâm ý tương thông mà nay địch ta bất đồng.

“Không ngờ cảnh tuyết đọng mai rơi này ta lại được thưởng ngoạn cùng thiên nhân.”. Tích Vân nhẹ nhàng thở dài nhìn người trước mắt như ngọc xuất trần, ánh mắt tiếc nuối, thương cảm.

“Có thể ở núi cao cùng thưởng trăng, có thể ở Khang Thành cùng ngắm mai rơi tuyết đọng, cho dù là nhân sinh ly hợp, đời người vô thường, Vô Duyên cũng cảm thấy không hối tiếc.”. Ngọc Vô Duyên nhón tay lấy một chút tuyết từ trên cành cây, cổ tay nhẹ nhàng giơ lên, tuyết liền rơi vào lòng bàn tay Tích Vân, tuyết trắng mai đỏ chiếu rọi thành một bức tranh tuyệt đẹp.

“Hôm nay đến đây là Ngọc Vô Duyên hay là tôn sư thiên nhân của Hoàng Vương?”. Tích Vân nhìn mai tuyết trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hỏi.

“Nữ vương Bạch Phong quốc Phong Tích Vân và nữ hiệp Bạch Phong Tịch danh chấn võ lâm, nàng có phân biệt hay không?”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên hỏi ngược lại: “Tức Vương và Hắc Phong Tức nàng có thể xem như hai người hay không?”

Tích Vân không nói gì.

“Cho nên, là Ngọc Vô Duyên hay là thiên nhân Ngọc gia Ngọc Vô Duyên thì cũng có gì khác nhau?”

Tích Vân nhìn chàng, nhìn đôi mắt thanh tịnh như thấu hồng trần của chàng, xuyên qua khoảng không hồng trần mênh mông lại ẩn chứa một chút mỏi mệt. Người này cho dù ở đâu, bao giờ, cũng luôn để lại trong lòng nàng một sự thương tiếc khó lý giải.

Nhìn hồng trần mỏi mệt, nhìn tình đời nhạt phai, cho nên tâm chàng luôn như hồ nước phẳng lặng không gợn sóng, cho nên chàng luôn tiêu sái đến, tiêu sái đi không ai tìm được, chỉ là sâu trong đôi mắt nhu hòa kia vì sao lại có khắc một tia bi ai, sâu sắc và đau đớn đến thế?

Người đời kính ngưỡng chàng, yêu mến chàng, dựa vào chàng, nhưng người đời không hề thấu hiểu chàng! Lòng chàng chất chứa biết bao nhiêu mỏi mệt, chất chứa biết bao nhiêu cô độc và tịch liêu…

Vô Duyên…

Nàng hít vào thật sâu, cúi đầu, thu lại tất cả tâm tình: “Ngọc công tử lần này đến đây có việc gì?”

Ngọc Vô Duyên nhìn nàng, thật lâu sau mới đưa tay ra: “Ta tới tìm nàng để hạ bàn cờ.”

Tích Vân chấn động, ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện kia.

Ánh mắt chàng như xuyên thấu vạn vật nhân sinh, thanh tẩy mọi thứ trên đời nhưng vẫn cách trần, vô tình như vậy.

Ngọc Vô Duyên giơ tay nắm lấy tay Tích Vân, hợp với mai rơi tuyết đọng trong lòng bàn tay nàng, trong tay hai người đều là những bông tuyết trắng lạnh lẽo.

Ngưng mắt nhìn nhau, bốn mắt gần sát, chàng bình tĩnh nhẹ nhàng phun ra từng chữ một: “Ngọc Vô Duyên và Phong Tích Vân sẽ vì thiên hạ thương sinh mà định toàn cục – hạ ván cờ trên đỉnh Thương Mang!”

“Ván cờ trên đỉnh Thương Mang?”. Tích Vân kinh ngạc nhìn hắn.

“Đúng, hạ ván cờ trên đỉnh Thương Mang.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên trói chặt Tích Vân, ánh mắt như muốn nhìn thấu đáy lòng của nàng: “Không phải dựa vào trí, mà dựa vào tâm của nàng! Ván cờ này nàng muốn đánh như thế nào là do tâm của nàng! Kết quả sẽ là điều trong lòng nàng mong muốn nhất!”

Ván cờ này nàng muốn đánh như thế nào là do tâm của nàng! Kết quả sẽ là điều trong lòng nàng mong muốn nhất!

Một câu nói nhẹ nhàng khinh đạm nhưng lại như sấm sét oanh liệt, đánh từng hồi oang oang vào màng tai của nàng, đánh trúng trái tim đang đập mạnh mẽ như từng hồi trống!

Thứ gì là thứ nàng mong muốn nhất? Thứ gì là thứ trong lòng nàng muốn nhất? Nàng… Hơn hai mươi năm qua, nàng có từng suy nghĩ đến hay không? Nàng có từng thừa nhận hay không? Nàng có từng thành thật trả lời hay không? Hay là nàng chưa bao giờ chịu đặt câu hỏi?

Nhưng người trước mắt này vì sao lại hỏi nàng như vậy? Nhưng… vì sao nàng lại cảm thấy không thể che giấu nổi chàng ta như vậy? Chàng ta như nhìn thấu mọi thứ nàng đang cố gắng giấu, nhìn thấu mọi hi vọng nàng đang cố che đậy!

Bạch Phong Tịch biết mình thật sự muốn gì, nhưng Phong Tích Vân không có thứ thật sự mong muốn!

Bạch Phong Tịch biết mình muốn gì nhất, nhưng Phong Tích Vân không thể lấy được thứ mình muốn nhất!

“Dùng tâm của nàng, vì thiên hạ sinh linh mà định kết cục trên đỉnh Thương Mang!”

Thanh âm kia gần ngay trước mắt như tiếng thì thầm khinh đạm nhẹ nhàng, như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, như tiếng chuông chiều vọng thấu tâm môn!

Ngày hai mươi bảy, sắp qua giờ Dần.

Tia nắng ban mai nhàn nhạt chiếu rọi, Kiều Cẩn nhẹ nhàng buông dây cương ra, con ngựa liền nhanh chóng phóng đi, tiếng chân người rộn rã vang lên trong buổi sáng sớm. Tuần tra Khang Thành xong, hắn muốn đến chỗ Phong Vương báo cáo mọi việc, nhân tiện thỉnh an ngài.

Mới tới trước phủ đệ Khang Thành, Kiều Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, không khỏi giật mình, dây cương không tự giác kéo nhanh, con ngựa kêu lên một tiếng, dừng lại đằng trước.

“Tướng quân?”. Binh lính phía sau nghi hoặc kêu lên.

Kiều Cẩn ổn định tinh thần, xuống ngựa, giao dây cương cho người hầu rồi nói: “Các ngươi thay ca trước đi.”

“Rõ!”

Đợi binh lính đi rồi, Kiều Cẩn mới nhẹ nhàng nhảy như bay lên mái hiên, sau đó đáp xuống đỉnh lầu Yến cao nhất trong phủ, một bóng áo trắng đang ngồi dựa vào nóc nhà, làn gió lạnh sớm mai thổi tung tay áo của nàng, nàng lại không hay biết, vẫn ngơ ngẩn nhìn phía trước, con ngươi trong trẻo như muốn xuyên qua mờ mịt hư không bay đến nơi xa xôi nào đó, lại giống như muốn nhìn đến tận cùng bến bờ, thu hết mọi thứ vào tầm mắt.

“Phong Vương, thời tiết phong hàn, xin ngài bảo trọng thân thể.”. Kiều Cẩn khẽ khom người nói. Hắn đã sớm nghe Xuyên Vân kể qua ngày xưa Phong Vương dùng tên giả Bạch Phong Tịch hành tẩu giang hồ, vốn là một kỳ nữ tiêu sái vô câu vô thúc, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng trong bộ dáng như thế.

“Kiều tướng quân.”. Tích Vân vẫn nhìn về phía xa: “Trên đời này ngươi mong muốn thứ gì nhất?”

“Ơ?”. Kiều Cẩn ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Tích Vân sẽ hỏi câu này.

“Tướng quân không ngờ à?”, Tích Vân quay đầu, con ngươi phảng phất như vì sao ẩn chiếu, là nguồn sáng duy nhất trên thế gian: “Tướng quân đi theo Tức Vương đã bao lâu rồi?”

“Thần mười bốn tuổi đã đi theo Vương, đến nay đã mười bốn năm.”. Kiều Cẩn cung kính đáp.

“Mười bốn năm sao?”. Tích Vân nghiêng đầu cười nhẹ: “Nhiều năm như vậy, cứ cho là không biết hết đi, nhưng cũng phải hiểu vài ba phần. Tướng quân có biết Tức Vương muốn gì nhất không?”

“Vương muốn gì nhất ư?”. Kiều Cẩn sửng sốt.

“Ừ.”. Tích Vân gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.

Vương muốn gì nhất? Kiều Cẩn nhất thời không đáp được.

Là giang sơn đế vị sao? Nhìn thì có lẽ vậy.

“Ta sẽ dẫn theo các ngươi, cho các ngươi đạp lên vạn dặm giang sơn, cho các ngươi lưu danh sử sách!”

Đó là những lời trước đây vương đã nói. Thế nhưng khi đó vương chỉ là một thiếu niên tuổi đôi mươi, khi nói những câu này thì bọn họ không chút nghi ngờ, ai nấy đều tin tưởng thiếu niên cuồng ngôn loạn ngữ kia. Vậy mà lúc này khi nghĩ đến, có phải mong muốn của ngài là đạp lên vạn dặm giang sơn, lưu danh sử sách hay không?

Ánh mắt hắn chuyển đến nữ vương phía trước, nàng chỉ mặc trường bào đơn giản màu trắng, mái tóc đen dài xõa tung, tùy ý ngồi dựa trên nóc nhà nhưng lại vô cùng thuần khiết thanh nhã! Hình ảnh Vương mất trí trong trận đại chiến tại Đông Đán Độ bất chợt hiện lên trong trí óc hắn. Thế gian này, thứ gì mới là quan trọng nhất trong lòng ngài? Hắn dường như sáng tỏ, lại dường như mơ hồ.

“Thần ngu muội, không hiểu được ý Vương. Chỉ là…”. Kiều Cẩn khom người thật thấp: “Thần biết, Phong vương đối với đại vương không thấp hơn vạn dặm giang sơn!”.

“Ha ha… Ha ha…”. Một tràng cười réo rắt cất lên, theo gió hòa vào thiên địa.

Kiều Cẩn khom người không dám ngẩng đầu, tiếng cười này dễ nghe như thế, nhưng… không biết là đang vui hay đang buồn!

Tiếng cười dần dần trôi đi, trên nóc nhà cũng trở về sự tĩnh lặng, thật lâu sau mới vang lên tiếng thở dài của Tích Vân.

“Bất luận thứ gì mới là quan trọng nhất, ta cũng sẽ thành toàn cho chàng.”.

Kiều Cẩn chấn động, không đợi hắn suy nghĩ, chợt có gió nổi lên, ngẩng đầu, bóng người đã đi mất.

Ngày hai mươi tám.

Vừa qua buổi trưa, trước cổng Khang Thành có rất nhiều binh lính đứng dàn hàng hai bên chỉnh tề, Phong Vương đứng yên trên thành, phía sau lưng là Kiều Cẩn và Nhâm Xuyên Vân.

Mọi người sớm đã được truyền báo vương giá Tức vương sắp đến gần, Mặc Vũ kỵ trong Khang Thành hết sức phấn chấn, nghe Phong vương hạ lệnh nghênh giá, ai nấy đều tranh nhau vượt lên trước, tuy vậy nhưng hàng ngũ vẫn rất kỷ cương, trật tự.

Người dưới thành hồi hộp, hưng phấn, lo lắng, tất cả đều biểu hiện qua nét mặt. Người trên thành thì dù nét mặt bình tĩnh ung dung nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra xa, khóe môi khẽ nhếch, hai tay nắm thật chặt, tất cả hành động tiết lộ tâm tình của nàng. Nàng cảm thấy thời gian chờ đợi thật là lâu, con đường phía trước trở nên mờ mịt, chờ đợi một người tựa hồ vĩnh viễn cũng không xuất hiện! Cho nên…

“Ối!”

Một bóng trắng từ trên thành đột ngột bay xuống, nhẹ nhàng như bạch điệp, làm chúng tướng sĩ kinh hãi kêu lên.

Sau đó tất cả tướng sĩ đều nhìn thấy Phong Vương ung dung tao nhã, xinh đẹp thanh khiết của bọn họ từ trên thành trực tiếp nhảy xuống, vững vàng đáp lên lưng một con bạch mã, giật dây cương, bạch mã liền nhanh chóng phóng đi.

“Phong Vương…”. Binh tướng vội vã kêu lên, thế nhưng hai vị tướng quân trên thành lại khoát tay, ý bảo không cần sợ hãi.

Bạch mã tựa hồ biết ý chủ nhân, mở tung bốn vó lao nhanh như điện, không đến một khắc, phía trước đã thấy bụi mù, nàng nhẹ nhàng kéo dây cương, con ngựa chậm rãi hoãn tốc độ, sau đó dừng trước một bình nguyên rộng lớn, lẳng lặng chờ. Gió thổi áo trắng tóc dài bay phấp phới, giống như muốn theo gió bay đi, phong tư ý thái đẹp đến nỗi không bút nào tả xiết.

Có tiếng chân bước như mưa rơi, các tướng sĩ mặc giáp đen, giáp bạc như thủy triều tràn ra nhanh chóng, phút chốc bao phủ toàn bộ bình nguyên, đến khi nhìn thấy người trên lưng ngựa thì tất cả đồng loạt dừng lại cách ba trượng, khom mình hành lễ, sau đó tách ra hai bên để lộ một chiếc vương xa.

Bạch mã đứng yên nhìn chiếc vương xa phía trước đang từ từ dừng lại, không xa cũng không gần.

Giờ phút này, mặc cho thiên quân vạn mã đang đứng, mọi thứ xung quanh cũng trở nên vô cùng im lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc thổi qua trời đất.

“Két két!”. Có tiếng động vang lên, cửa vương xa mở ra, huynh đệ họ Chung đi ra trước, sau đó hai người đứng hai bên vén rèm, khom lưng đợi người bên trong xe.

Một bóng đen lẳng lặng, ung dung tiêu sái bước ra.

Ngày đó thời tiết vô cùng tốt, trời xanh không có nhiều mây, một ít làn mây mỏng như tơ phiêu đãng trên không trung, mặt trời sáng sủa treo cao đỉnh đầu, ánh dương quang ấm áp rơi xuống, chiếu sáng cả thiên địa vạn vật.

Bóng hình ấy dưới ánh mặt trời không xa cũng không gần, đập vào tầm mắt nàng.

Đã không còn dung nhan như ngọc, tóc đen như mực.

Ánh dương quang chiếu rọi một tầng sáng nhạt lên mái tóc dài màu xám trắng, phủ lên gương mặt có những nét nhàn nhạt phong sương, chỉ có khí chất của người ấy vẫn ung dung như trước, ý thái vẫn tao nhã tuấn dật. Những vết tang thương không làm ảnh hưởng đến phong thái say mê hấp dẫn của hắn, đổi lại càng làm đôi mắt kia sâu thẳm như nghiên mực, ôn nhuận như cổ ngọc, ánh mắt dịu dàng tĩnh lặng chưa bao giờ có nhìn nàng.

Dưới ánh mặt trời, hắn nhàn nhạt mỉm cười, như hương lan lan tỏa, khóe mắt dài hẹp hiện ra những nếp nhăn khi cười pha lẫn một chút dư vị hồng trần và tự do tao nhã.

Dưới ánh mặt trời, hắn vẫn mạnh khỏe!

Khoảnh khắc ấy, lệ rơi lã chã!

Khoảnh khắc ấy, mới biết cái gì gọi là mất mát đã tìm lại được!

Khoảnh khắc ấy, mới biết thiên địa dù có rộng lớn đến đâu, vạn vật dù có nhiều bao nhiêu, người nàng quan tâm nhất vẫn là người trước mắt!

Khoảnh khắc ấy, nàng nguyện đánh đổi tất cả, không oán không hối!

Người trên xe ngựa bước xuống, từng bước thong dong đi về phía nàng, người áo trắng chỉ lẳng lặng nhìn, nhìn hắn không chớp mắt.

Khoảng cách dần ngắn lại, bóng dáng vì sao càng mơ hồ? Gió thổi qua, nàng cảm thấy trên mặt thanh mát, trong nháy mắt, rốt cuộc cũng đã nhìn rõ.

Hắn đứng dưới ngựa, giang tay ra, ung dung tao nhã cười, đôi mắt sáng ngời, ôn nhu, lưu luyến nhìn nàng. Khoảnh khắc ấy, nàng không chút do dự, không chút cố kỵ liền giơ tay, phi thân, lao vào lòng hắn!

Làn tóc trắng và làn tóc đen đan vào nhau trong gió!

Bạch y, hắc y hòa quyện với nhau!

Cánh tay thon dài ôm chặt lấy cánh tay mềm mại!

“A!”

Một cái ôm kinh chấn vạn quân! Một cái ôm kinh diễm thiên hạ!

“Vương vạn tuế! Vương vạn tuế!”

Họ không màng lễ pháp, không màng thiên địa, không màng vạn vật, không màng vạn quân ôm chặt lấy nhau, gắn bó triền miên, làm kinh sợ tất cả mọi người, lay động nhân tâm!

Tất cả đều xuống ngựa, quỳ gối, cúi đầu, hô to! Vì song vương đồng thể trước mắt này!

“Vương vạn tuế!!!”

Cờ Bạch Phượng, cờ Mặc Lan tại Khang Thành tung bay trong gió, mười vạn Mặc Vũ Kỵ, Phong Vân Kỵ trong thành ở chung hòa thuận, trải qua nhiều trận quyết chiến cùng đại quân Hoàng – Hoa, đồng sinh cộng tử, đã làm tướng sĩ hai quân Phong – Mặc thấu hiểu nhau hơn, yếu mến lẫn nhau hơn, cũng chân chính hiểu được câu “Có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia”..

“Vương mấy ngày liên tiếp đi xe đã mỏi mệt, ngài nên sớm nghỉ ngơi, chúng thần xin phép cáo lui trước.” Tại phủ đệ trong Khang Thành, chư tướng báo cáo tất cả sự vụ với hai vương xong thì lập tức cáo lui.

“Lui xuống đi.”

Tích Vân khoát tay, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt mỏi mệt của Lan Tức. Nếu như ngày xưa thì dù mỏi mệt đến đâu hắn cũng không có vẻ mặt này, mà nay… thân thể đã không còn như xưa!

Nàng liếc mắt bảo huynh đệ sinh đôi đưa Lan Tức trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại xử lý những việc chưa xong.

Lúc đèn được thắp lên rực rỡ cũng là lúc trên bàn chất đầy những công văn chỉnh tề, Tích Vân đẩy cửa sổ, một cơn gió lạnh đập thẳng vào mặt, không khỏi giật mình, nàng không đóng cửa sổ lại, vẫn đứng yên phía trước ngước nhìn bầu trời đêm, màn trời tối đen như mực, trăng sao thưa thớt, ngọn đèn dầu trên đất còn có vẻ sáng hơn.

“Ai dám bảo lưới trời lồng lộng

Ðể thân già luỵ mãi không thôi!

Tiếng tăm dù có để muôn đời

Nhưng chết rồi vẫn cô đơn trống trải…” [2]

[2] Thục vân võng tuy thưa? Tương lão thân phản luy! Thiên thu muôn năm danh, tịch mịch phía sau sự: Trích trong Mộng Lý Bạch kỳ 2 – Đỗ Phủ

Nàng giơ tay che trán, nhẹ nhàng thở dài, trăng sao ảm đạm, đêm thật lạnh lùng, hệt như ám chỉ con đường phía trước, con đường phía trước… Có thấy cũng không thể đi!

“Vương, đến giờ dùng bữa rồi.”. Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Vận, Ngũ Mị mỗi người tay bưng một hộp.

“Đặt lên đó trước đi.”. Tích Vân thản nhiên nói.

“Vương, ngài nên sớm dùng bữa.”. Lục Vận lại cố chấp đem đồ ăn trong hộp bày ra trên bàn, sau đó cùng với Ngũ Mị khom người nói: “Mời ngài dùng bữa!”

“Được rồi, được rồi, còn trẻ mà y như mấy bà vú già vậy!”. Tích Vân bất đắc dĩ khoát tay, đi tới trước bàn ngồi xuống.

Lục Vận và Ngũ Mị nghe vậy mỉm cười, cùng nói: “Bà vú già mới có thể quản ngài.”

Tích Vân cười khanh khách, cầm bát đũa lên.

“Cửu Vi đi đâu rồi?”. Nàng ăn cơm xong liền hỏi.

“Tiên sinh đang sắc thuốc cho Tức Vương.”. Ngũ Mị vừa đáp vừa thu dọn bát đũa.

“Ừ!”. Tích Vân gật gật đầu.

“Vương, nước thơm lắm!”. Lục Vận từ trong thất đi ra.

“Ừ.”. Tích Vân gật gật đầu đi vào trong, nhiệt khí lượn lờ, hương mai lan tỏa: “Làm thơm như vậy làm gì, thật là phiền toái.”. Nàng thì thào oán giận.

“Vương, tuy rằng ngài là vương của một nước nhưng xin đừng quên ngài vẫn là một nữ nhân.”. Lục Vận bên cạnh nghiêm túc nói: “Nữ nhân đương nhiên phải dưỡng dung cho thật tốt!”.

“Biết rồi, bà vú già.”

Tích Vân thở dài một hơi, vừa muốn động thủ cởi áo thì Lục Vận, Ngũ Mị bên cạnh đã nhanh chóng bắt được, nàng định nói gì đó nhưng vừa thấy hai cặp mắt đầy đe dọa thì đành dừng lại: “Nhớ rồi nhớ rồi, chẳng những là một nữ nhân mà còn là vương một nước, cho nên để người khác hầu hạ là được.”

Lục Vận, Ngũ Mị hài lòng gật đầu.

“Lục Vận, nếu ngươi không làm nữ quan trong cung thì ngươi muốn làm gì nhất?”. Tích Vân ngâm mình trong bồn tắm ấm nóng ngào ngạt hương hoa, cái lạnh dần dần tan biến, xương cốt thả lỏng, làn nước quấn quanh người, không khỏi thoải mái nhắm mắt lại.

“Thần từ nhỏ đã tiến cung, may mắn được theo hầu vương, cho nên đã quên mất thế giới bên ngoài như thế nào rồi.”. Động tác Lục Vận mềm mại vừa tắm cho Tích Vân vừa kỳ lưng, nhàn nhạt cười: “Nếu thần không quản cung nhân trong cung thì thần chỉ muốn làm nữ tiên sinh, thu nhận một ít nữ đệ tử, đem kiến thức thi văn mấy năm nay trong cung của mình truyền lại cho hậu thế, tạo ra nhiều nữ tử kiệt xuất như Vương!”

“À… Làm nữ tiên sinh thì không sai, chỉ là đạo truyền lại cho hậu thế thì đã sai.”. Tích Vân thản nhiên cười nói.

“Tỷ ấy thích dạy bảo người ta lắm, nếu làm nữ tiên sinh thì không phải vừa vặn danh chính ngôn thuận rồi sao!”. Ngũ Mị một bên cười trêu chọc.

“Lắm miệng!”. Lục Vận trừng mắt liếc cô một cái.

“Hi hi… Chẳng lẽ muội nói sai? Mấy người thường lui tới trong cung không ai không bị tỷ dạy dỗ, đến nỗi họ thấy tỷ thì như chuột thấy mèo, chạy trốn trối chết ấy!”. Ngũ Mị cười khẽ, hơi ngại vương đang ở đây, cô không dám bạo gan cười lớn.

“Mấy người đó toàn những kẻ chột dạ!”. Lục Vận ngay thẳng nghiêm nghị nói.

“Ừ.” Tích Vân hơi mở mắt ra nói: “Vậy còn Ngũ Mị muốn làm gì?”

“Thần ư?… Thần muốn được gả cho một lang quân như ý, giúp chồng dạy con cả đời.”.Ngũ Mị chớp mắt mấy cái nói.

“Không biết xấu hổ!”. Lục Vận bấm tay bắn ra, bọt nước văng đầy khuôn mặt Ngũ Mị.

“Có gì mà xấu hổ, nam nữ gả cho nhau là chuyện thường tình mà.”. Ngũ Mị lắc lắc đầu, đôi tay nhanh nhẹn cũng không nhàn rỗi.

“Nữ tiên sinh, hiền thê lương mẫu… Ừm, cũng không sai.”. Tích Vân gật đầu, sau đó nhắm lại đôi tròng mắt, mỉm cười nói: “Bổn vương sẽ thành toàn cho các ngươi.”.

“Gì ạ?”. Lục Vận, Ngũ Mị không khỏi ngẩn ra.

Nhưng Tích Vân đã nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt an nhiên, không muốn đáp lại.

Hai người lập tức đè xuống nghi hoặc trong lòng, chuyên tâm hầu hạ.

Trong thất nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy rì rầm, sương mù nhiệt khí, hương mai nhàn nhạt, cùng với những suy nghĩ mông lung ẩn sau làn hơi nước.

Sau khi hết thảy mọi chuyện đã xong, người giữa sương mù chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng như vì sao, chiếu sáng cả gian thất.

“Giúp bổn vương mặc lễ phục, sau đó tuyên ba vị tướng quân Tề Thư, Trình Tri, Từ Uyên đến gặp bổn vương.”

“Dạ!”

********************************************

“Cứ uống theo phương thuốc này, sáng tối một lần, liên tục trong ba tháng.”

Trong một gian phòng tao nhã sáng sủa, Cửu Vi đem phương thuốc đưa cho huynh đệ sinh đôi.

Chung Ly khom người tiếp nhận, ánh mắt lại quét về Lan Tức đang nằm nửa người trên giường.

“Đa tạ Cửu Vi tiên sinh.”. Lan Tức cười nhàn nhạt gật đầu.

“Không cần đa tạ ta, chẳng qua ngươi có dính đến Tịch Nhi thôi, nếu không phải vì muội ấy, ngươi sống chết thế nào cũng không liên quan đến ta.”. Cửu Vi lại không chút cảm kích, thẳng thắn nói.

“Ừm.”. Lan Tức cũng không gây với hắn, mỉm cười gật đầu: “Tiên sinh nói phải, Tức không cần đa tạ tiên sinh. Giấy đan thư [3] tiên sinh đang dùng cũng có một phần công lao của Tức, tiên sinh chưa từng đa tạ Tức, chi bằng để hai việc này bù trừ cho nhau đi!”.

[3] Giấy đan thư: Giấy chu sa màu đỏ dùng để gói thuốc

“Ngươi…”. Cửu Vi trừng mắt nhìn người đang cười ung dung tao nhã, không khỏi âm thầm tự bảo khó trách Tịch Nhi mắng hắn là hồ ly, có điều trên mặt Cửu Vi không tỏ thái độ gì với hắn, cũng tự nhiên thoải mái mỉm cười như làn gió xuân: “Tức Vương quả là thấu tình đạt lý.”. Lời này nửa thật nửa giả, nụ cười cũng nửa đùa nửa giễu.

“Giống nhau, giống nhau thôi.”. Lan Tức cười tao nhã rất hòa khí.

“Đâu có, đâu có.”. Cửu Vi đáp lại nhẹ nhàng, rất thân thiết.

Hai người này bề ngoài là thế nhưng bên trong lại đâm chọt lẫn nhau, tiểu lí tàng đao [4], khiến huynh đệ sinh đôi đứng kế bên đều phải im lặng bất động, vội vàng tự thân nắm lấy mạng sống của mình.

[4] Tiểu lý tàng đao: Kế thứ 10 trong 36 kế của binh pháp Tôn Tử, cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết. Tể tướng của Đường Huyền Tông là Lý Lâm Phủ có bề ngoài và xử sự hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác. Hành động của Lý Lâm Phủ về sau được mô tả bằng câu thành ngữ “Miệng nam mô, bụng bồ dao găm” (“Khẩu mật phúc kiếm”, 口蜜腹剑).

Cửu Vi liếc mắt nhìn hai người họ, nói: “Hai tiểu tử này tuy nhỏ nhưng nếu thả ra ngoài cũng là nhân vật hạng nhất.”

“Tất nhiên rồi, cường tướng chẳng lẽ lại có nhược binh.”. Lan Tức nói như đương nhiên, giơ tay gạt vài sợi tóc bên khóe mắt, khi nhìn thấy những sợi tóc xám trắng thì không khỏi nhíu mày.

“Phải nói là chủ tử thế nào thuộc hạ thế ấy!”. Cửu Vi chế giễu nói, nhìn thấy động tác đang vuốt ve mái tóc của Lan Tức không khỏi liếc mắt trở giọng: “Một đại nam nhân không cần phải để ý dung mạo như vậy!”

Lan Tức cũng nhẹ nhàng liếc hắn, sau đó khoan thai nói: “Nghe nói thầy thuốc có bản lĩnh tự cao tự đại, càng giỏi thì càng kiêu căng. Khi chữa cho bệnh nhân chỉ dùng một phần sức lực, chữa khỏi ba phần ngọn, để lại bảy phần thân, khiến cho bệnh nhân càng phải phụ thuộc vào mình, càng phải xem trọng đối đãi.”.

Cửu Vi nghe vậy trong đôi mắt thông tuệ chợt lóe hàn quang nhưng lập tức khôi phục vẻ ôn hòa bình tĩnh, hòa nhã cười nói: “Nghĩ lại hồi xưa Lan Tức công tử là mỹ nam nổi tiếng trong thiên hạ, có thể nói là tài mạo tương xứng với Tích Vân công chúa Bạch Phong Quốc, bích nhân một đôi, thế mà nay Phong Vương dung hoa tuyệt thế, Tức Vương lại thương nhan đầu bạc, thật đúng là một trời một vực! Haizzz… Thực là làm Tịch Nhi của ta đau lòng!”. Ngữ khí của hắn bình thản, cố tình nhấn mạnh bốn chữ “Tịch nhi của ta”, hài lòng nhìn sắc mặt cứng đờ của người đối diện.

Lan Tức đơ người trong chốc lát nhưng chỉ chớp mắt lại tao nhã mỉm cười, đôi mắt đen như mực như hồ băng tỏa ra hàn ý lạnh lẽo, ánh mắt như kiếm, giọng nói vẫn ôn tồn nhã nhặn: “Tức mặc dù không còn dung nhan như trước nhưng có thể đổi được tính mạng của Tích Vân, Tức thật lòng cảm thấy không hối hận. Hơn nữa…”. Ánh mắt như kiếm của hắn quét qua khuôn mặt của Cửu Vi như muốn lột một tầng da mặt của người phía trước: “Dù sao ta cũng hơn những kẻ giấu đầu ẩn mặt không dám gặp người khác!”

Cửu Vi nghe vậy sửng sốt ngẩn người, nhất thời bất động, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lan Tức, ánh mắt cũng sắc bén như kiếm phong, dường như muốn nhìn thấu người đối diện, nhìn xem trong não của hắn rốt cuộc có cấu tạo như thế nào, tim có giống với người bình thường hay không!

“Ta thật không biết hai người lại hợp nhau, nói chuyện với nhau vui vẻ đến vậy!”. Một giọng nói trong trẻo từ cửa truyền đến, hai người dời mắt nhìn lại thấy Tích Vân đang vén rèm bước vào, cười như không cười nhìn cả hai người.

“Tịch nhi!”. Cửu Vi lập tức chạy đến đón.

Nụ cười dịu dàng, giọng nói dịu dàng, nhất thời làm cho người phía sau đạp vào cả hũ dấm chua, cái gì mà ‘Tịch nhi’ chứ, thật chói tai quá đi!

“Cửu Vi.”. Ánh mắt Tích Vân dừng lại trên mặt Cửu Vi: “Nói thật, ta cũng tò mò diện mạo thật sự của huynh ra sao, trên đời này chắc chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của huynh!”.

“Hả?” Cửu Vi sửng sốt, chớp chớp mắt hỏi: “Tịch nhi muốn nhìn?”

“Đương nhiên.”. Tích Vân gật đầu, đôi mắt phát sáng như sao, vẻ mặt giống như là vừa phát hiện thấy thứ gì đó đặc biệt.

“Vẫn là không nên nhìn.”. Cửu Vi lại có chút khó xử, cười giả lả nói: “Ta lo lắng người nào đó sẽ tự ti mà gây trở ngại.”

“Ta nghĩ tự ti phải là người khác chứ!”. Lan Tức cũng không nóng không lạnh đáp: “Nếu không phải hắn tự ti, đố kỵ, sao không chịu chữa khỏi hoàn toàn cho bổn vương!”

“Đố kỵ? Ngươi nghĩ ngươi là ai?!”. Cửu Vi đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn người đang nằm thoải mái trên giường, vốn định chửi cho hắn một trận, thế nhưng làm vậy thật mất phong độ quá, bèn áp chết tức giận, cố giữ vững bình tĩnh nhưng vẫn phun ra mấy lời không dễ nghe: “Ngươi chỉ là con hồ ly giảo hoạt, dựa vào cái gì mà muốn ta hao hết linh lực cứu chữa cho cái thân xác thối tha của ngươi?! Ta vừa rồi cho ngươi phương thuốc điều khí phục dung là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi rồi, chỉ là ta nể mặt Tịch nhi thôi, nếu ngươi còn vong ân phụ nghĩa, làm tổn thương Tịch nhi, ta sẽ biến người trở về kẻ vô dụng!”.

“Cửu Vi, huynh sai rồi.”. Lan Tức còn chưa có phản ứng, Tích Vân đã bật cười nắm lấy tay Cửu Vi: “Mấy câu vừa rồi huynh phải dùng sức nhiều vào, nổi trận lôi đình lên thì mới có khí thế! Phải biết rằng da hồ ly dày lắm, huynh nói nhẹ nhàng như thế không đủ gãi ngứa cho hắn đâu.”.

“Cánh tay của nữ nhân quả nhiên là đã đặt bên ngoài.”. Lan Tức lẩm bẩm nói, giơ tay vuốt ve mái tóc trên vai: “Chắc là vì mái tóc này đã bạc!”. Sau đó hắn thở dài sâu kín, tỏ vẻ vô cùng đau buồn.

“Ngươi…”. Cửu Vi trừng mắt há mồm nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Tích Vân: “Trên đời này há lại có nam nhân tiếc dung mạo đẹp đẽ bảnh bao của mình?!”

“Bình thường thấy hắn soi mói kén chọn như thế thì phải biết chứ, Cửu Vi.”. Tích Vân cũng nói rất đương nhiên, nói xong khoát tay: “Mặc kệ hắn, Cửu Vi, cho muội xem khuôn mặt của huynh đi!”

“Tuy rằng không thể bảo đảm nhưng để ta thử xem.”. Cửu Vi lại dường như không nghe thấy lời Tích Vân nói, mắt nhìn nóc nhà, đọc: “Hà thủ ô ngàn năm, tuyết liên tử trăm năm, chín mươi chín cỏ linh chi, nhân sâm châu mười năm, rễ tuyết lan Đào nguyên, xích huyền sương Ngọc cốc.”.

“Chung Ly, nhớ hết chưa?”. Người trên giường chậm rãi nói.

“Vương, đã nhớ hết.”. Chung Ly thả bút xuống bàn đáp.

“Vậy đi lấy thuốc đi.”

“Dạ.” Chung Ly khom người lui ra.

“Cửu Vi, mau cho muội xem mặt của huynh.”. Tích Vân vẫn không buông tha.

Cửu Vi lại bịt tai giả bộ không nghe thấy, dời mắt nhìn khuôn mặt của Tích Vân, duỗi tay ra, bấm lên mạch cánh tay, tập trung tinh thần, sau một lúc lâu than nhẹ, không quan tâm người trước mắt té nhào, người trên giường căng thẳng, hai tai hắn dựng thẳng lên.

“Cửu Vi, mặt của huynh.” Tích Vân giờ phút này tâm tâm niệm niệm hình dáng của Cửu Vi.

“Vốn dựa vào tu vi của hai người, sống đến trăm tuổi cũng là chuyện bình thường, chỉ là nay…”. Cửu Vi thở dài thật dài: “Mặc dù tính mạng đã không đáng lo nữa nhưng thân thể đều thương tổn, mất chí khí, hao tinh thần, đến khi già không chừng còn rước thêm nhiều bệnh tật!”.

“Lang băm!”. Người trên giường lưu loát bỏ lại hai chữ.

Cửu Vi dường như không nghe thấy, nắm lấy tay Tích Vân: “Tịch nhi, cùng ta quay về Cửu La Sơn đi, ta đảm bảo muội sẽ sống đến trăm tuổi.”.

“Được đó!”. Tích Vân đồng ý thập phần rõ ràng: “Trước hết cho muội nhìn mặt của huynh đã.”

Người trên giường cả kinh, ánh mắt tức khắc sâu thẳm như mạch nước ngầm mãnh liệt, nguy hiểm vạn phần.

“Nghe nói người của Cửu La vương tộc đều biết yêu thuật.”. Một lát sau, Lan Tức thản nhiên mở miệng nói: “Cho nên ai nấy đều có dung nhan yêu dị, người không phải người, quỷ không phải quỷ!”

“Sao bằng hồ ly ở đây, toàn là độc xà!”. Cửu Vi giận dữ liếc mắt.

“Cửu Vi, mặt, mặt!”. Tích Vân mặc kệ hết thảy, chỉ có một mục đích duy nhất.

“Aizzz!”

Cửu Vi bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống nhuyễn tháp, nhắm mắt khoanh chân, chỉ chốc lát sau liền thấy trên mặt hắn hiện lên màu xanh linh khí, sau đó càng ngày càng đậm, dần dần bao phủ cả khuôn mặt, mọi người trong phòng nhìn không chớp mắt, một lát sau, kia linh khí nồng đậm lại từ từ nhạt dần, để lộ ra một góc mặt, cho đến linh khí tiêu tán, Cửu Vi khẽ mở mắt, một khuôn mặt tuyệt thế hiện ra giữa phòng, khiến hai người trong phòng không khỏi chấn động!

Nếu như nói dung mạo Tiêu Tuyết Không đẹp thuần tịnh như tuyết, Tu Cửu Dung thanh tú như đào, Hoàng Triều rực rỡ như ánh dương quang, Ngọc Vô Duyên ôn nhàn như ngọc, Lan Tức u nhã như lan, vậy thì người trước mắt chính là ngọc lưu ly trong suốt lấp lánh.

Chỉ là tuyết quá mức lạnh lùng, làm người ta không dám tới gần, đào quá mức mềm mại, cần cẩn thận che chở, mặt trời quá mức chói mắt, vĩnh viễn ở trên cao, ngọc quá mức xuất trần, xa xôi trên thiên giới, lan quá mức tự phụ, mèo khen mèo dài đuôi, chẳng ai bằng dung mạo thanh tịnh không tỳ vết này, linh uẩn tự nhiên, khiến người khác rất dễ ngắm nhìn, rất dễ thân cận.

“Cửu Vi, huynh đẹp quá!”. Tích Vân sợ hãi kêu lên: “Nghe nói người của Cửu La vương tộc đều có tướng mạo thần tiên, quả nhiên không giả!”

Nàng giơ tay sờ mặt, cúi đầu, nhìn khuôn mặt như ngọc lưu ly trong suốt, không nhiễm bụi trần kia, nhanh chóng hôn lên má một cái thật kêu.

“Ha ha… Cửu Vi, ta khẳng định ta là nữ nhân đầu tiên hôn huynh!”

Tích Vân thành công lui về phía sau, vẻ mặt đắc ý như mèo trộm được thịt.

“Tịch nhi, muội hôn nhầm chỗ rồi.”. Chẳng ngờ người vừa bị trộm kia không chút ngạc nhiên, hơn nữa còn chỉ điểm, hai tròng mắt chứa đầy linh khí ngưng tụ phát sáng, giơ ngón tay thon dài chỉ chỉ môi:“Chỗ này mới là thân mật nhất!”

“Thật ư?”. Hai mắt Tích Vân sáng lên, giống như mèo vừa phát hiện một con cá béo ú.

Người trên giường tức giận sao? Không có! Hắn là Lan Tức công tử thong dong tiêu sái, hắn là Tức Vương tao nhã ung dung cơ mà, làm sao có thể tức giận mất phong độ như vậy được! Cho nên…

“Chung Viên.”. Thanh âm thản nhiên nhẹ nhàng vang lên.

“Có.”

“Yêu nhân Cửu La thi triển yêu thuật mê hoặc Phong Vương, thay bổn vương đưa yêu nhân ra ngoài!”. Người trên giường tao nhã thay đổi tư thế nằm càng thư thái.

“Dạ.”. Chung Viên dời bước đến Cửu Vi: “Tiên sinh, đêm dài lạnh lẽo, xin cho Chung Viên đưa người trở về phòng nghỉ ngơi.”. Dứt lời hai tay nắm lấy cánh tay Cửu Vi, không có động tác dư thừa, khiến cho Cửu Vi không tự chủ được đứng dậy theo cậu rời đi.

“Tịch…”. Cửu Vi vừa mới mở miệng, đầu ngón tay Chung Viên liền động, làm cho hắn ngậm miệng lại.

“Cửu Vi, ngày mai muội lại đến tìm huynh.”. Tích Vân không thèm để ý vẫy vẫy tay.

Cửu Vi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, tức khắc trở nên tĩnh lặng.

Một người nửa nằm trên giường, một người ngồi ở nhuyễn tháp, một người nhìn chăm chú vào đỉnh trường, một người nhìn chằm chằm vào bàn trà, tâm tư cả hai đều ngẩn ngơ, ánh mắt thỉnh thoảng chạm vào nhau, mê ly như huyễn, mờ ảo như mộng.

“Tích Vân.”. Thật lâu sau, mới nghe Lan Tức nhẹ nhàng gọi.

“Ừ?”. Tích Vân lên tiếng trả lời, nhìn về phía người trên giường, ánh mắt như vậy làm cho nàng không tự chủ được đi đến, ngồi xuống mép giường.

Lan Tức nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng, ấm áp, nhẹ nhàng thở dài: “Chúng ta đều còn sống!”,

Một câu nói, an hai tâm.

Đúng vậy, cả hai đều còn sống, còn sống mới có tương lai, nếu chết rồi, cả đời chỉ còn lại hối hận! Cho nên, may mắn là họ còn sống!

“Thế nhân đều nói ta và nàng sáng suốt, nhưng kỳ thật chúng ta đều ngu muội! Chúng ta có thể nhìn thấu nhân tình thế thái nhưng lại không thấy rõ bản thân, không thấy rõ đối phương, chỉ đến khi bị hủy đi mới tỉnh lại!”. Lan Tức vuốt ve bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, có chút giễu cợt cười nói.

“Chúng ta quen biết nhau mười năm nhưng từ lần gặp mặt đầu tiên đã không đối xử thật lòng với nhau.”. Tích Vân cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang quấn quít lấy nhau, nhàn nhạt mỉm cười: “Giấu giếm lẫn nhau, kiêng kỵ lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, lại dây dưa với nhau, cho đến nay… Đời người không có nhiều cái mười năm, cũng không có mấy người có được mười năm như chúng ta, cho nên… Mấy ngày nay ta cuối cùng cũng đã suy nghĩ kỹ, chúng ta hẳn phải có rất nhiều điều muốn nói rõ ràng, rất nhiều thứ muốn giải thích rõ ràng với nhau, chỉ là… Giờ phút này, ta lại cảm thấy không cần nữa.”.

“Ừm!”. Lan Tức cười nhẹ nhàng đồng ý, mười đầu ngón tay bám chặt lấy tay nàng, mắt nhìn nhau, giờ phút này, không cần ngôn ngữ, ánh mắt đã nói lên tất cả!

Không còn là ánh mắt sâu thẳm khó dò, không còn là nụ cười mỉa mai chế giễu, không còn là những tính toán ngờ vực của ngày xưa, cũng không còn trốn tránh lẫn nhau nữa, chưa bao giờ họ sáng suốt thản nhiên, chưa bao giờ họ tâm đầu ý hợp, tâm ý tương thông như vậy!

Sao phải nhắc lại trước đây, sao cần phải giải thích mười năm giấu diếm thân phận, trêu chọc đùa giỡn với nhau trên giang hồ, trước Lạc Anh Sơn do dự, che giấu năm vạn Phong Vân kỵ đề phòng… những đau xót và oán hận khi bị mũi tên của Hoàng Triều bắn trúng, khi dùng cả tính mạng để cứu giúp người kia, khi bất chấp thân phận ôm chặt lấy nhau giữa thiên quân vạn mã, đều đã tan thành mây khói!

Đúng vậy, không cần nói nữa, bọn họ từ lâu đã dùng sinh mệnh mình để nói, để tỏ bày tất cả!

Giờ khắc này, bốn mắt chạm nhau, hai trái tim gắn bó, vĩnh viễn đi cùng nhau cho đến thiên trường địa cửu!

Tay trái nàng quấn quít nắm chặt lấy tay hắn, tay phải khẽ giơ lên vuốt ve mái tóc dài xám trắng, vuốt ve dung mạo đầy phong sương kia, đôi mắt nhu tình như nước, trong lồng ngực nàng trào dâng sự dịu dàng.

“Hồ ly đen, sau này chàng nên sửa lại là lão hồ…”. Một chữ “ly” còn chưa kịp nói ra đã phải nuốt vào cổ họng.

Môi hắn chạm vào môi nàng, hơi thở quấn lấy nhau, hai tròng mắt khẽ nhắm, uyển chuyển kề sát gương mặt.

Trăng sao lúc này chợt trở nên mông lung, đêm đẹp yên tĩnh.

Nàng nhận ra giờ phút này phu quân đang ở phía trước, giờ phút này tình nồng ý động!

Mở tấm bình phong bằng ngọc bích, để phù dung che lại màn trướng, để hương thơm âm thầm tỏa ra, để đôi chim hát khúc uyên ương!

Môi hắn đảo qua nóng như lửa, đôi tay mơn trớn nóng như lửa, những tiếng khẽ gọi nàng nóng như lửa, tiếng hít thở kia cũng nóng như lửa, lửa từ tứ chi bách hải thiêu đốt nàng, nóng đến mức thân thể như muốn tan ra… Trái tim lại mềm mại như nước, lưu luyến lan tràn, như từng hạt thủy châu rơi xuống ngọn lửa đang bừng cháy, kích thích sự mát lạnh rùng mình… Nàng vươn tay, ôm chặt lấy hắn, cổ tương giao, xương cốt tiếp cận, tim đập cùng nhau, mặc cho ngọn lửa kia đốt cháy, mặc cho dòng nước gợn sóng như thủy triều, mặc cho nước lửa quấn lấy nhau, mặc cho sự run rẩy không ngừng nghỉ, chỉ thầm mong cứ như vậy… để thời gian này vĩnh viễn ngừng trôi, để giây phút này là sau cuối!

………

Tia nắng ban mai len lén chui vào khung cửa sổ, xuyên qua tấm rèm lụa mỏng trên giường, thật hạnh phúc, hạnh phúc nhìn người đang ôm mình ngủ.

Tóc xoắn vào nhau, đầu dựa vào đầu, cổ kề bên cổ, tay ôm lấy bả vai, tay ôm chặt thắt lưng, khuôn mặt hắn thật an tĩnh, vẻ mặt thật điềm đạm.

Mắt hơi mở, dần dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, quay đầu, si ngốc nhìn khuôn mặt đang ngủ kia, nhẹ nhàng hôn một cái.

Nàng khẽ đứng dậy, bước xuống giường, mặc quần áo vào.

Giơ tay mở cánh cửa sổ đang đóng chặt, ánh mặt trời sáng chói liền tràn vào trong phòng, giữa ánh nắng ấm áp vàng rực của bình minh có pha lẫn một chút se lạnh của cơn gió sớm, rót vào phòng sự nhẹ nhàng thoải mái.

Nàng híp mắt, mặc cho gió mai thổi tung mái tóc dài, mặc cho gió mát mơn trớn đôi gò má, để lại một chút lành lạnh trên gương mặt.

“Mặt trời đẹp như vậy, thời tiết tốt như thế, thực thích hợp để đi xa.”. Nàng không cần quay đầu cũng thừa biết phía sau có người đang nói.

Ánh mắt người phía sau u trầm nhìn nàng, trong lòng ngàn vạn tâm tư, thấy nàng một thân áo trắng, tóc dài buộc tùy ý, cũng đủ hiểu rõ chuyện gì. Phút chốc, trong lồng ngực hắn như có vạn dòng nước thủy triều, sóng to nổi lên… Thần sắc không hoảng, trấn định thong dong.

“Ta phải đi, chàng hẳn cũng biết, cũng đã hiểu được.”.

Người bên cửa sổ quay đầu, tươi cười sáng lạn, dáng vẻ tiêu sái tùy ý, ánh mặt trời uốn lượn quanh thân nàng tạo nên một tầng sáng nhàn nhạt, giống như từ chín tầng trời rơi xuống, cũng giống như tan vào chín tầng trời.

Lan Tức bất lực ngồi trên nhuyễn tháp, khẽ nhắm mắt lại.

“Biết và hiểu là một chuyện, chấp nhận hay không lại là chuyện khác!”. Một lúc lâu sau, trong phòng mới vang lên thanh âm khàn khàn của Lan Tức.

Tích Vân hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt như nước nhìn hắn: “Ta vốn đã phải sớm rời đi, như vậy có lẽ sẽ không sinh ra nhiều chuyện phức tạp. Ta biết rõ hai người chúng ta không thể chung bước đồng tâm, thế nhưng ta vẫn ở lại, vì chàng. Một nửa là do ta hoài nghi và đề phòng, nửa còn lại là do ta…không muốn, ta luyến tiếc chàng!”.

“Vậy mà giờ nàng lại muốn bỏ ta sao?”. Lan Tức ngước mắt nhìn nàng, nụ cười trên gương mặt trở nên yếu ớt, có chút buồn bã: “Kỳ thật… Nhiều năm như vậy, ta vốn đã nhận thấy giữa hai người chúng ta có sự ràng buộc, thế nhưng đối với nàng, ta không thể xác định cũng không dám xác định, ta nghĩ đó là do ta thật sự sợ hãi. Ta sợ khi tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, cũng là lúc nàng bỏ ta mà đi, ta sợ nàng rời đi!”.

“Hồ ly đen…”.Tích Vân nhẹ nhàng thở dài bước tới nhuyễn tháp, không tự chủ được giơ tay vuốt ve đôi hàng mày dài của Lan Tức: “Chàng nói xem, nếu Phong Vương, Tức Vương cùng sóng vai nhau đi xuống, kết quả sẽ như thế nào?”

Lan Tức ngắm nhìn nàng, nhìn đôi mắt sáng trong như nước của nàng, dường như tất cả mọi thứ đều hiển hiện trong đó, cũng dường như hàm chứa tất cả trong đó!

“Chàng và ta đều rõ mà, có vô số khả năng!”. Đầu ngón tay Tích Vân xoa xoa mi tâm đang nhíu lại, thương tiếc nhìn khóe mắt có những nếp nhăn kia: “Vô số khả năng đó đơn giản chia làm hai nhóm, tốt và không tốt, nhưng bất luận là người nào, chàng biết ta cũng sẽ không hài lòng!”

“Là Phong Tích Vân cũng được, là Bạch Phong Tịch cũng được, miễn là trong lòng không thay đổi. Thế nhưng những người trước kia đã chết, những trận máu tươi đã đổ xuống thì không thể lau đi, cũng không thể quên, hơn nữa sau này có thể sẽ còn có nhiều cảnh sinh ly tử biệt, máu đổ hồn phi mà ta không muốn thấy nữa! Ta không thể cùng chàng đợi ngồi trong hoàng thành nhìn vạn cốt thành tro, cười ngắm vạn dặm giang sơn, ta… Ta chỉ thích hợp già đi trong giang hồ!”.

Tích Vân cúi đầu nhìn đôi mắt đen như mặc ngọc ở phía trước, trong con ngươi hắn chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, ẩn giấu ngàn vạn tâm tư, thế nhưng nàng đều hiểu rõ hết! Khoảnh khắc ấy, tim nàng chợt mềm đi, tâm cảm thấy chua xót, có điều, nàng vẫn quyết chí kiên định!

“Bạch Phong quốc và Phong Vân kỵ ta giao phó cho chàng, hãy đối đãi tình cảm với họ, họ nhất định sẽ không làm trái lệnh của ta. Bằng khả năng của chàng, tất không phụ ta ủy thác! Khi ta đi rồi, chàng mới không còn cố kỵ và ràng buộc, có thể tự do hành động, ôm lấy thiên hạ này vào trong lòng!”.

“Hồ ly đen, bất luận ở đâu, ta đều sẽ quan sát chàng! Cả đời này, ta đều sẽ nhớ chàng, sẽ ngắm nhìn chàng!”. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vỗ về dung nhan làm nàng muôn phần đau lòng, ánh mắt mơ hồ, cúi đầu, khẽ nói: “Giờ phút này, giờ phút này… đối với ta… chàng là đẹp nhất!”

Đôi môi nàng dịu dàng hôn lên cặp mắt đen như mặc ngọc kia, đem ngàn vạn tình ý nhẹ nhàng gửi vào chiếc hôn, dù tim đau như bị đao cắt, dù thân đau như bị tên xuyên thủng, nàng cũng đã quyết định!

Căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng, trống trải, chỉ còn cơn gió lạnh không ngừng thổi vào, phất qua song cửa sổ, lướt qua tấm rèm tơ, thổi tung mái tóc dài màu xám trắng, bao phủ một người đang ngồi si ngốc, đôi mắt lờ mờ thất thần.

Ngẩng đầu nhìn chung quanh, như ảo như mộng.

Vừa rồi… Vừa rồi tất cả có phải đều là mơ không? Vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra hết? Vừa rồi mọi thứ đều không có thật phải không?

Thế nhưng lồng ngực đau nhói đã nhắc nhở hắn: Tất cả mọi thứ đều là sự thật!

Làm bạn với nàng mười năm, nàng thật sự đã hút sinh mệnh của hắn!

Người đêm qua còn ôm hắn, đêm qua còn nằm bên cạnh hắn, thế mà bây giờ đã thật sự bỏ hắn mà đi! Từ nay về sau, nàng đã biến mất cùng với sinh mệnh của hắn, mãi mãi không bao giờ xuất hiện.

Lồng ngực đau đến mức chết lặng, sau đó rơi vào khoảng không, gió thổi qua, chỉ còn tiếng hồi âm đã chết.

Ánh mặt trời thật u ám, thiên địa ngoài cửa sổ trở nên ảm đạm, có những thanh âm ù ù mơ hồ lọt vào tai… Toàn bộ mọi thứ trong mắt hắn vì sao đều trở nên vô sắc? Toàn bộ mọi thứ lọt vào tai vì sao trở nên vô nghĩa?

Hắn mơ hồ như hiểu được, mơ hồ cảm thấy tức giận!

“Xú nữ nhân chết tiệt!”. Một tiếng hét to xông thẳng đến chín tầng trời, làm cả Khang Thành chấn động.

Đó là Lan Tức công tử tuấn nhã, đó là Tức Vương tiêu sái ung dung mà từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên mất phong độ hét to như thế!