Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 6: Cổ Thần Hoán Vs Nghiêm Ngũ




"Không phải." Thời Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, "Tôi chỉ là trợ lý của Cổ Thần Hoán."

"Không phải?" Gã ta dùng sức ấn khẩu súng vào đầu Thời Thiên, giọng nói càng thêm lạnh lẽo, "Tao nhìn thấy mày và hắn cùng bước xuống xe ở Ngôi Sao, hắn tới chỗ như vậy mang trợ lý theo làm gì?"

Biết gã chưa xác định mối quan hệ giữa mình và Cổ Thần Hoán, Thời Thiên càng trấn định nói, "Ngay cả mục đích anh bắt tôi làm gì tôi cũng không biết, sao phải lừa anh, nếu không tin anh có thể tự mình đi hỏi Cổ Thần Hoán."

Có thể chặn đường cậu, Thời Thiên suy đoán nam nhân này luôn theo dõi mình, gã hỏi cậu có phải tình nhân của Cổ Thần Hoán không, chứng tỏ mục tiêu của gã là Cổ Thần Hoán.

Có lẽ là vì gã không thể tiếp cận Cổ Thần Hoán cho nên mới bắt cóc cậu.

Mặc dù không biết thân phận của người này là gì, nhưng từ ngữ khí âm lãnh của hắn, Thời Thiên có thể cảm giác được người này căm thù Cổ Thần Hoán.

"Tìm hắn?" Gã ta cười lạnh, sắc mặt như sương giá, "Chắc giờ này hắn đang liên thủ với lão già kia dồn tao vào chỗ chết. Tra Tư Mạc tao không ngu như vậy."

Tâm huyết nhiều năm bị hủy hoại chỉ trong một ngày, Tra Tư Mạc cửu tử nhất sinh chạy tới K thị, tránh thoát khỏi vòng truy sát của thủ hạ của Nghiêm Ngũ. Mãi mới định được ngày hẹn gặp Cổ Thần Hoán, gã vốn định nương nhờ vào Cổ Thần Hoán, sau đó phô trương tài năng của mình để được Cổ Thần Hoán coi trọng, cuối cùng dựa dẫm vào thế lực của Cổ Thần Hoán để từng bước từng bước đông sơn tái khởi. Nhưng Tra Tư Mạc không ngờ Nghiêm Ngũ sớm đã biết gã trăm công ngàn kế tìm tới Cổ Thần Hoán, xung quanh Cổ Thần Hoán chắc chắn có rất nhiều thủ hạ của Nghiêm Ngũ cải trang trà trộn vào tìm kiếm gã.

Thật vất vả liên lạc với Cổ Thần Hoán hẹn ngày gặp mặt ở Ngôi Sao, mãi hắn mới tránh thoát khỏi tai mắt của Nghiêm Ngũ chạy tới Ngôi Sao thì thấy cảnh Cổ Thần Hoán nghênh tiếp Nghiêm Ngũ.

Tra Tư Mạc không biết mối quan hệ giữa Cổ Thần Hoán và Nghiêm Ngũ là gì, nhưng lợi hại trong đó gã hiểu rõ. Cổ Thần Hoán mặc dù mạnh, nhưng hắn sẽ không vì một kẻ như gã mà đối nghịch với Nghiêm Ngũ.

Nếu gã đến gặp Cổ Thần Hoán sớm hơn, có lẽ Cổ Thần Hoán sẽ nghĩa khí giúp đỡ gã, nhưng bây giờ, chỉ cần Cổ Thần Hoán cùng Nghiêm Ngũ tiến hành đàm phán thuận lợi thì Cổ Thần Hoán cũng giống như Nghiêm Ngũ, là kẻ thù của Tra Tư Mạc gã.

Con đường cầu viện Cổ Thần Hoán không thành công, Tra Tư Mạc cũng không cảm thấy quá ảo não.

Ngay từ đầu gã đã không cam tâm đến K thị cầu viện Cổ Thần Hoán, gã từ trước đến nay luôn kiêu căng tự mãn, nếu không phải bị Nghiêm Ngũ đẩy vào tuyệt cảnh, gã sẽ không nhờ Cổ Thần Hoán giúp đỡ.

Hiện tại, cầu viện không thành, dù thế nào cũng phải cùng mấy huynh đệ cùng gã đến K thị thống thống khoái khoái chơi một vố lớn....

"Nếu muốn đối phó Cổ Thần Hoán, vậy anh tìm sai người rồi." Thời Thiên bình tĩnh nói, không ai phát hiện ra lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nếu nam nhân này là một tên lưu manh hành xử lỗ mãng thì rất có thể cậu sẽ bị giết.

Chờ đến khi thủ hạ của Cổ Thần Hoán phát hiện ra có điều không ổn cậu đã biến thành một cỗ thi thể.

"Tìm sai người?" Khóe môi Tra Tư Mạc cong lên một cách quỷ dị, trầm giọng nói, "Cổ Thần Hoán dùng người rất cẩn thận, mày có thể ngồi chung một chiếc xe với hắn, chứng tỏ hắn hoàn toàn tín nhiệm mày, coi như mày chỉ là trợ lý của hắn, thì cũng là một thủ hạ biết không ít bí mật trọng yếu."

Tra Tư Mạc nheo mắt dán sát mặt mình vào mặt Thời Thiên, hạ thấp thanh âm, "Tao hỏi mày, địa điểm giao dịch hàng của Cổ Thần Hoán ở đâu?" Tra Tư Mạc vừa hỏi, nòng súng càng dùng sức đè vào trán Thời Thiên.

"Tin tình báo trọng yếu như vậy, một trợ lý như tôi làm sao biết được. Nếu anh là Cổ Thần Hoán, anh có nói chuyện quan trọng như vậy cho một thủ hạ đến cả công phu quyền cước cơ bản cũng không biết hay không?"

Đây là Thời Thiên nói lời thật lòng.

Đáy mắt Tra Tư Mạc lóe lên vẻ hoài nghi, gã nở nụ cười, chậm rãi thu súng, sau dó nắm cằm Thời Thiên khẽ nói, thanh âm tràn ngập từ tính, "Tao biết Cổ Thần Hoán thích nam nhân, cái mặt này của mày khiến tao rất khó tin tưởng mày chỉ là thủ hạ của hắn."

"Hắn đã đính hôn rồi."

"Tao đã nghe nói, bất quá bắt cóc người yêu của hắn không dễ dàng như bắt mày."

"Nói như vậy, anh bắt tôi đến đây là vì hoài nghi tôi là tình nhân của Cổ Thần Hoán, nghĩ rằng có thể tôi biết một vài chuyện quan trọng của hắn?"

"Đúng." Tra Tư Mạc trả lời rất thẳng thắn, "Hiện tại tao chẳng còn gì, đương nhiên dám đánh cược mọi thứ, cho dù chỉ có chút ít khả năng tao đều sẽ thử."

"Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ nói cho anh, nhưng thực sự là tôi chẳng biết gì cả."

Tra Tư Mạc tựa hồ có hơi tin, một trợ lý không biết công phu nếu quả thật có biết được tin tình báo quan trọng của Cổ Thần Hoán thì sẽ không để gã dễ dàng đắc thủ như vậy.

"Mày bình tĩnh hơn tao tưởng." Tra Tư Mạc vuốt ve mặt Thời Thiên, cười trêu tức, "Từ khi tao chĩa súng vào đầu mày vẫn chưa thấy mày van xia câu nào, không hổ là người của Cổ Thần Hoán."

Thời Thiên không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Tra Tư Mạc.

Nhìn ánh mắt Tra Tư Mạc mất đi lệ khí, Thời Thiên bắt đầu xác định người này sẽ không thương tổn cậu.

"Thích nam nhân lại còn giữ một cực phẩm như thế này làm trợ lý thân cận, Cổ Thần Hoán đúng là không có mắt, nếu tao cũng thích nam nhân, tao nhất định sẽ không nhịn được đem mày nhấn ở trên tường hảo hảo nếm thử tư vị, nhưng đáng tiếc tao không phải, đối với mày nhiều nhất chỉ có thưởng thức mà thôi." Tra Tư Mạc vỗ nhẹ lên mặt Thời Thiên, cười gian xảo, "Ngày hôm nay coi như tao bắt hụt, tao sẽ thả mày, bất quá... " Tra Tư Mạc mở cửa, gã quay mắt nhìn Thời Thời Thiên, chậm rãi lui ra tạo một khoảng trống, "Nếu sau này chúng ta còn gặp lại, khi đó, tao sẽ không ôn nhu như hôm nay đâu."

Tra Tư Mạc bỏ đi rồi, tất cả mọi thứ khôi phục như ban đầu, ngoại trừ cái cổ bị siết có chút không thoải mái, còn lại Thời Thiên cũng không cảm thấy có cái gì khác lạ.

Tuy rằng không rõ lắm về lai lịch của người tên Tra Tư Mạc này, bất quá nếu là người nhắm vào số hàng của Cổ Thần Hoán, vậy sau này hẳn là hai người sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Nhờ nhân viên lấy áo khoác, Thời Thiên đứng ngoài cửa gọi một chiếc xe taxi.

Chuyện ngày hôm nay, không cần thiết phải báo cho Cổ Thần Hoán.

_______

Cổ Thần Hoán cùng Nghiêm Ngũ ở Ngôi Sao hàn huyên gần nửa giờ, từ sinh ý đến tương lai cùng nhau hợp tác, từ đầu đến cuối không có bất kỳ tranh chấp hay mùi thuốc súng nào.

Cuối cùng, Nghiêm Ngũ có ý định đem đề tài câu chuyện chuyển sang hướng khác thoải mái hơn, gã nói về việc mình muốn xây một tòa bảo khố dùng để đặt những món đồ cổ gã sưu tập từ khắp nơi trên thế giới.

"Bỏ ra mấy chục năm sưu tập những món bảo bối, ngày đêm lo lắng bị trộm, nhưng chưa một bảo khố nào có thể làm tôi yên tâm."

Từng chút một, Nghiêm Ngũ chuyển hướng câu chuyện đến vấn đề mình muốn nói.

Cổ Thần Hoán không cảm thấy có gì không bình thường, hắn trả lời, "Đồ cổ của Ngũ thúc tất nhiên đều là bảo vật vô giá, nếu muốn xây bảo khố thì nên thiết kế tỉ mỉ công phu một chút."

"Đúng vậy." Nghiêm Ngũ uống một ngụm trà nổi tiếng do Cổ Thần Hoán đặc biệt sai người chuẩn bị, chậm rãi nói, "Phải mời nhà thiết kế giỏi nhất thế giới, nếu không tôi sợ sẽ lọt vào tầm ngắm của băng đảng trộm cắp."

"Yêu cầu của Ngũ thúc không quá cao, muốn tìm một tay thiện nghệ thiết kế khóa chống trộm rất dễ dàng."

"Nhưng nhà thiết kế duy nhất có thể khiến tôi yên tâm chỉ có một người, nhưng đáng tiếc, ông ta đã mất tích hai mươi năm trước." Nghiêm Ngũ đặt chén trà xuống, "Lúc đó ông ta được mệnh danh là khóa vương, chuyên thiết kế khóa chống trộm, chỉ có thể mở ra theo cách của riêng ông ta, hoàn mỹ không có bất kì sơ hở nào, cũng chính vì vậy nên năm xưa có rất nhiều phú hào mời ông ta đến thiết kế khóa chống trộm cho kho bạc nhà mình."

"Vậy khả năng lớn người này không phải mất tích mà là bị sát hại rồi." Cổ Thần Hoán khẽ cười, "Biết nhiều bí mật như vậy rất dễ bị người ta nghi kị."

"Nói vậy cũng đúng, bất quá nghe nói trước kia thân phận của ông ta được bảo mật rất tốt, ngoại trừ chính ông ta và một số đồng sự thì gần như không ai biết thân phận thực sự của ông ta, hơn nữa khi thiết kế khóa chống trộm cho một nhà nào đó ông ta luôn xuất hiện với thân phận là tài xế hoặc bảo tiêu của cố chủ, cho nên người ngoài khó mà biết được khóa vương thật sự là ai, tôi đoán chính vợ con ông ta cũng chẳng biết ông ta là khóa vương."

Lúc này Cổ Thần Hoán mới cảm thấy có gì đó không ổn, Nghiêm Ngũ chẳng có lý do gì để nói với hắn những chuyện này.

"Cho dù khóa vương có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng là hai mươi năm trước rồi, kỹ thuật chống trộm của hai mươi năm trước làm sao mà so được với hiện tại." Cổ Thần Hoán khách khí nói, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, "Có vẻ Ngũ thúc đã điều tra khóa vương rất nhiều lần."

"Ha ha." Nghiêm Ngũ bật cười, "Đúng là đã điều tra rất nhiều lần, bởi vì tôi muốn tìm khóa vương thiết kế giúp mình, dù sao ông ta cũng không có đồ đệ kế thừa bản lãnh, ai dám bảo tôi buồn lo vô cớ, không tìm được nhà thiết kế khiến tôi an tâm, những bảo bối của tôi đặt ở đâu cũng cảm thấy không yên lòng.

"Vậy Ngũ thúc đã điều tra được gì chưa?"

Cổ Thần Hoán có thể cảm giác được ngay từ đầu Nghiêm Ngũ đã muốn chuyển đề tài câu chuyện đến người được mệnh danh là khóa vương này

Cho nên hắn lại hỏi tiếp....

Hắn muốn xem xem lão già này muốn giở trò gì....

"Tra được không ít chuyện khiến người ta thất vọng, bởi vì người cuối cùng được khóa vương thiết kế là một phú thương đã chết bốn năm trước, manh mối bị gián đoạn."

"Phú thương đã chết bốn năm trước?" Cổ Thần Hoán lại hỏi, "Là người nào?"

"Cậu có biết người đó đấy." Nghiêm Ngũ chậm rãi nhếch môi, nâng chén trà trong tay, không nhanh không chậm nói, "Thời Việt Nam, kho bạc trước kia ông ta từng kiến tạo chính là nhờ khóa vương thiết kế, căn cứ vào những gì thủ hạ của tôi điều tra được, trước kia Thời Việt Nam thuê khóa vương dưới danh nghĩa bảo tiêu."

Giống như nghĩ tới điều gì, Cổ Thần Hoán thay đổi sắc mặt, hắn yên lặng chờ Nghiêm Ngũ nói tiếp.

"Ai, thực là bất đắc dĩ, điều tra mấy năm chỉ biết được một điều, tên thật của khóa vương chính là Hàn Nham Thần."