Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 23: Tức giận




Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Trên người Thời Thiên chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh, loạt khuy áo trên ngực đều bị Cổ Thần Hoán giật đứt, chỉ còn lại một chiếc ở dưới cùng, nhưng như vậy cũng đã đủ để lồng ngực cậu hoàn toàn lộ ra ngoài.

Lồng ngực đột ngột trần trụi khiến Thời Thiên xấu hổ không thôi, cậu nâng tay lên muốn đẩy Cổ Thần Hoán ra khỏi người mình, nhưng lại bị Cổ Thần Hoán trở tay siết chặt lấy cổ.

Tiếng thở dốc của Cổ Thần Hoán rất nặng nề, hắn hung trợn nhìn Thời Thiên, hận không thể khoét một cái lỗ trên người cậu...

Cảm xúc cuồng nộ tiêu cực tích lũy trong lòng từ tối hôm trước bắt đầu bộc phát, nhìn dấu hôn trải dài từ cổ xuống ngực Thời Thiên, Cổ Thần Hoán cảm tưởng có một luồng khí nóng rực trong đầu hắn đang không ngừng bành trướng, sắp sửa nổ tung.

Mũi chân cố gắng lắm mới chạm được xuống mặt đất, Thời Thiên có cảm giác mình sắp bị Cổ Thần Hoán bóp chết, cậu ngửa đầu, ra sức đánh vào tay Cổ Thần Hoán, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, cậu há miệng, chỉ có thể phát ra những thanh âm khàn khàn không rõ.

"Mẹ kiếp! Hóa ra em là người như vậy... Phải không hả? Đồ đê tiện... "

Cổ Thần Hoán gầm lên, hắn vung tay quăng ngã Thời Thiên xuống đất, Thời Thiên chống một tay xuống đất, tay còn lại đưa lên xoa cổ, há to miệng gắng sức hô hấp, mất dưỡng khí quá lâu khiến đầu óc cậu hỗn hỗn độn độn.

Thời Thiên muốn đứng dậy, nhưng mới chống đầu gối xuống đất, Cổ Thần Hoán đã tiến tới đạp mạnh vào vai Thời Thiên khiến cậu lại lần nữa ngã xuống. Ngay sau đó hắn túm lấy cổ áo Thời Thiên, Thời Thiên bị Cổ Thần Hoán lôi về phía ghế sa lông, hắn đẩy cậu ngã xuống ghế.

"Anh bị điên à?"

Bị Cổ Thần Hoán đối xử như một món đồ chơi rách nát, Thời Thiên phát hỏa, cậu hét lên một tiếng muốn đứng dậy, kết quả lại bị Cổ Thần Hoán bóp cổ đẩy ngã xuống ghế không cách nào cử động được.

Sau đó, Thời Thiên nghe thấy tiếng quần áo của mình bị xé rách.

"Tôi rất muốn xem xem phía dưới của em bị lão già kia chơi thành cái dạng gì rồi."

Chiếc áo sơ mi rách nát trên người bị Cổ Thần Hoán kéo hẳn xuống, Cổ Thần Hoán đưa tay xuống dưới muốn tháo thắt lưng của Thời Thiên.

Trong phòng khách còn có mấy người hầu, Chu Khảm cũng đang đứng chờ ngoài cửa, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn vào bên trong không sót một thứ gì, nghĩ đến việc mình bị Cổ Thần Hoán làm nhục trước mặt nhiều người như thế, Thời Thiên nổi điên, cậu vung tay đánh vào mặt Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán một tay bóp cổ Thời Thiên, tay còn lại cố gắng cởi quần của Thời Thiên, né tránh không kịp, bị Thời Thiên đánh hai cái tát, Thời Thiên dùng sức rất mạnh, hai lòng bàn tay vừa hạ xuống mặt Cổ Thần Hoán liền xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ hồng.

Cổ Thần Hoán sững sờ, chớp mắt một cái, Cổ Thần Hoán đã bị Thời Thiên đạp xuống khỏi người cậu.

"Cổ... Con mẹ nó anh đừng có quá đáng... " Thời Thiên vội đứng dậy khỏi ghế, cài lại thắt lưng đã bị Cổ Thần Hoán cởi ra tức giận quát, "Đừng tưởng là tôi sợ anh... "

Cổ Thần Hoán lau lau khóe miệng, nhìn vết bầm trên bụng, đột nhiên bật cười như người bị bệnh thần kinh, lẩm bẩm trong miệng, "Cổ Thần Hoán a Cổ Thần Hoán, sao mày lại nhát gan như vậy... "

Dùng sức lau vết máu trên khoé miệng, Cổ Thần Hoán bước về phía Thời Thiên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu...

Cổ Thần Hoán càng đến gần, Thời Thiên càng thêm bất an, tuy trong lòng cậu luôn biết rằng Cổ Thần Hoán sẽ không giết mình, nhưng cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc Cổ Thần Hoán sẽ hành hạ thân thể cậu như thế nào.

Nắm đấm của Cổ Thần Hoán, không ai có thể chịu đựng nổi.

"Cổ Thần Hoán, không như anh nghĩ đâu." Thời Thiên vừa lùi về phía sau vừa vội nói, " Tôi chỉ ngủ một đêm ở chỗ Ngũ thúc mà thôi, tôi ngủ một mình một phòng. Những dấu vết trên người tôi là... là... " Nói đến đây, Thời Thiên chảy đầy mồ hôi.

Cổ Thần Hoán đi tới trước mặt Thời Thiên, nắm chặt lấy tay cậu, không để ý Thời Thiên giãy giụa, ra sức kéo cậu lên lầu...

"Anh bỏ ra... Cổ Thần Hoán! Anh muốn làm gì? Tôi đã nói là tôi không có... " Thời Thiên giãy giụa, cánh tay trái bị Cổ Thần Hoán siết chặt tới mức gần như muốn gãy.

Cổ Thần Hoán kéo Thời Thiên vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

"Cổ Thần Hoán! Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Thời Thiên xoa cánh tay bị đau, cảnh giác nhìn Cổ Thần Hoán, "Tối hôm qua tôi uống say nên không nhớ rõ, những dấu vết trên người tôi có từ khi nào tôi cũng không biết, nhưng tôi thề, chuyện này không liên quan gì đến ý thức của tôi, anh muốn tôi nói thế nào mới chịu tin tưởng?"

"Tin tưởng em?" Cổ Thần Hoán nâng cằm Thời Thiên, lạnh lùng nói, "Vậy tôi hỏi em, tối hôm qua tại sao Nghiêm Ngũ lại đến đón em? Chẳng lẽ không phải là do em liên lạc với ông ta?"

Thời Thiên sững sờ, nhớ lại mẩu tin nhắn kia.

Thời Thiên đột nhiên tỉnh ngộ.

Dùng điện thoại của cậu gửi tin nhắn cho Nghiêm Ngũ và người để lại dấu vết trên người cậu là cùng một người.

Nếu là cùng một người, vậy thì chỉ có thể là Dư Thặng.

Vốn lúc trước cậu không nghĩ Dư Thặng là người gửi tin nhắn cho Ngũ thúc đến đón cậu, là bởi vì cậu không ngờ Cổ Thần Hoán sẽ cực đoan đến nỗi suy diễn ra quan hệ không đứng đắn giữa cậu và Nghiêm Ngũ.

Nếu cậu và Nghiêm Ngũ cũng có thể khiến cho Cổ Thần Hoán hoài nghi, vậy thì Dư Thặng rất dễ dàng chế tạo hiểu lầm.

Tên tiện nhân kia...

"Cổ Thần Hoán, Dư Thặng đâu? Tôi cần nói chuyện với anh ta... " Thời Thiên thành khẩn nhìn vào mắt Cổ Thần Hoán, "Anh ta... "

Còn chưa nói hết câu, cậu đã bị Cổ Thần Hoán đẩy ngã xuống giường.

"Tôi rất muốn rút sạch toàn bộ gai nhọn của em." Cổ Thần Hoán quỳ một gối bên eo Thời Thiên, tay chống trên đầu cậu, gằn từng chữ một, "Sau khi em triệt để khuất phục tôi rồi, tôi sẽ giết chết Thời Việt Nam."

"Anh dám!" Thời Thiên kích động bật dậy, cậu hét lên, "Nếu anh dám làm như thế, tôi sẽ liều mạng với anh. Tôi sẽ nghĩ mọi cách giết anh, trừ khi anh giết tôi trước... "

Thời Thiên vừa dứt lời, Cổ Thần Hoán bị những lời cậu vừa nói kích thích, hắn vung tay tát Thời Thiên.

Tiếng lòng bàn tay đánh vào da thịt vang lên rất rõ ràng.

Khóe miệng Thời Thiên chảy máu, cậu dùng lưỡi đè lên chỗ bị xé rách, không nói một lời, chỉ hung hăng trừng Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán dùng sức nắm cằm Thời Thiên, ép cậu ngửa đầu, "Em dựa vào cái gì mà dám uy hiếp tôi? Thời Thiên, có phải tôi yêu chiều em quá rồi cho nên em mới không ngoan như vậy? Nếu một ngày nào đó em mài mòn sự kiên nhẫn của tôi, thì hai cha con em sẽ... "

"Được thôi." Thời Thiên xen ngang, "Mạng của tôi và cha tôi, anh muốn lấy lúc nào thì lấy." Mỗi lần bị Cổ Thần Hoán đánh, lí trí của Thời Thiên cũng gần như mất sạch.

Vừa nói xong, Cổ Thần Hoán lại đánh Thời Thiên thêm cái nữa.

Cái tát này khiến Thời Thiên suýt chút nữa ngất xỉu.

Chờ đến lúc hoàn hồn, Thời Thiên phát hiện quần áo của mình đã bị lột sạch, Cổ Thần Hoán ở bên cạnh tự cởi quần áo của chính hắn.

"Đúng là một người con hiếu thuận." Thời Thiên mở miệng, cố gắng lộ ra một cái mỉm cười đầy chế giễu, "Ngày giỗ của mẹ mà còn có tâm tình làm chuyện này, được lắm Cổ Thần Hoán, mau đến thượng tôi đi." Thời Thiên bật cười, "Để cho mẹ anh ở trên trời nhìn xem anh đang làm gì với kẻ đã đứng nhìn bà ta chết mà không cứu... "

Lời còn chưa nói hết, Thời Thiên đã bị cái tát tiếp tiếp theo của Cổ Thần Hoán làm cho ngất xỉu, không biết bao lâu trôi qua, Thời Thiên bị cảm giác đau nhói trước ngực gọi tỉnh.

Cổ Thần Hoán đang gặm cắn cậu, hắn cắn rất mạnh, rất nhiều chỗ rỉ ra tơ máu kéo dài từ cổ xuống ngực, gần như không còn một tấc da thịt hoàn hảo nào, nói là dấu hôn, còn không bằng nói đó là dấu vết bị ngược đãi đánh đập.

"Anh... Đồ điên!" Thời Thiên đẩy đầu Cổ Thần Hoán ra, cảm giác đau đớn khiến cơ thịt toàn thân cậu căng chặt.

"Em cho là mình hiểu rõ tôi, nên mới không ngừng dùng cái chết uy hiếp tôi như vậy." Cổ Thần Hoán cắn cắn eo Thời Thiên, "Nhưng bắt đầu từ bây giờ, nếu em dám nói những lời tôi không thích nghe hoặc làm những chuyện khiến tôi không vui, tôi sẽ đánh em cho đến khi em biết sai thì thôi, yên tâm, tôi không muốn em chết, cho nên sẽ không đánh chết em đâu... "

Hơi thở của Cổ Thần Hoán phun lên da Thời Thiên, Thời Thiên biết hắn nói những lời này tuyệt đối không phải là hù dọa.

Mặc dù hắn đã tin dấu hôn trên người cậu không phải do cậu cố ý lưu lại, nhưng vẫn sẽ hoài nghi cậu lén lút qua lại với Nghiêm Ngũ sau lưng hắn, nói chung trong mắt Cổ Thần Hoán, cậu đã bị kẻ khác chạm vào rồi.

Cổ Thần Hoán mặc quần áo tử tế, không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Thời Thiên mặc quần, cậu mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi của Cổ Thần Hoán mặc tạm lên người, bởi vì áo của Cổ Thần Hoán khá lớn cho nên cậu nhét vạt áo vào trong quần, nhìn gọn gàng hơn một chút.

Đứng ở cửa, Thời Thiên lại phân vân không biết có nên đi ra ngoài hay không.

Bị Cổ Thần Hoán bỏ lại ở đây, cậu không biết ý Cổ Thần Hoán là gì, là bảo cậu cút đi hay là bắt cậu ngồi ở đây chờ hắn quay lại.

Thời Thiên rất muốn tin tưởng vế trước.

Làn da trước ngực vẫn còn đau âm ỉ, Thời Thiên chửi thề vài tiếng, mấy phút sau cậu mở cửa đi ra ngoài, trong lòng cầu khẩn mong rằng Cổ Thần Hoán đã rời khỏi biệt thự, để cậu còn có thể thuận lợi đi khỏi nơi này.

Phòng khách hướng ra ngoài hành lang, đứng ở phía sau kia là có thể thấy rất rõ cảnh tượng trong phòng.

Lúc đi ngang qua hành lang, Thời Thiên theo bản năng ngó đầu vào phòng khách.

Trong phòng, Cổ Thần Hoán ngồi dựa trên ghế da mềm mại, hai mắt nhắm chặt không nhúc nhích, Dư Thặng ngồi bên cạnh, cầm một miếng bông nhỏ giúp Cổ Thần Hoán sát trùng vết máu trên khóe miệng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho vết thương trên mặt hắn.