Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 93: Trùng hợp như thế!




Suốt cả buổi chiều, Cổ Thần Hoán vẫn luôn giữ liên lạc với những thủ hạ truy tìm tung tích Thời Việt Nam, nhưng mãi đến tận bốn, năm giờ chiều vẫn không tra ra được gì, điều này làm cho Cổ Thần Hoán có chút nóng nảy.

Nói chuyện điện thoại xong, Cổ Thần Hoán từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Thời Thiên đang đứng trên ban công đưa lưng về phía hắn, một tay cầm bình tưới hoa, một tay nghe điện thoại.

Nghe không rõ Thời Thiên nói cái gì, chỉ nhìn thấy Thời Thiên dùng điện thoại liên lạc với người nào đó, Cổ Thần Hoán hoảng hốt.

Nếu có người nói cho cậu biết Thời Việt Nam đã được người khác đưa đi mất, Thời Thiên sẽ...

Cổ Thần Hoán nhanh chân bước tới gần Thời Thiên, vừa mới chuẩn bị đoạt lấy chiếc điện thoại đặt bên tai Thời Thiên, đúng lúc cậu nói ra hai chữ tạm biệt, sau đó hạ tay xuống.

Thời Thiên quay đầu, nhìn thấy Cổ Thần Hoán đứng ở phía sau, sắc mặt cậu u ám nhìn hắn chằm chằm.

"Nói chuyện với ai vậy?" Sắc mặt Cổ Thần Hoán tuy vẫn bình tĩnh, nhưng tần suất nhịp tim đập lại cực kỳ nhanh, "Thời Việt Nam?"

Thời Thiên xoay người, tiếp tục tưới cho những cây hoa trên ban công, nhàn nhạt nói, "Là bạn của tôi, vốn đã hẹn tối nay đi ăn, nhưng bây giờ phải đi cùng với anh nên không tới được, cho nên gọi điện thông báo một tiếng."

Cổ Thần Hoán thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt bất tri bất giác trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, hắn ôm lấy Thời Thiên từ phía sau, bàn tay không e dè luồn vào túi Thời Thiên, lấy đi chiếc điện thoại của cậu.

"Loại điện thoại này không thích hợp em, lát nữa trên đường đến khách sạn tôi sẽ mua cho em cái khác."

Cổ Thần Hoán nói xong, hắn rút sim trong điện thoại của Thời Thiên rồi tiện tay ném nó vào thùng rác.

Thời Thiên vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh liếc nhìn chiếc điện thoại bị vứt bỏ, sau đó thốt ra một câu, "Cảm ơn."

_____

Tài xế tư nhân của Cổ Thần Hoán bình thường luôn là Chu Khảm, nhưng gần đây Chu Khảm lại mang theo một đống người đi tìm nhẫn cho Cổ Thần Hoán, hiện tại lại bị Cổ Thần Hoán phái đi tìm Thời Việt Nam, cho nên làm tài xế riêng tạm thời cho Cổ Thần Hoán là một nam nhân tên Hứa Vực.

Hứa Vực rất anh tuấn, khuôn mặt nghiêm túc đoan chính, điềm tĩnh hơn rất nhiều so với Chu Khảm nhiệt tình nóng nảy, y là người có thân thủ tốt nhất, đầu óc linh hoạt nhất cũng như trẻ tuổi nhất trong số đông đảo thủ hạ của Cổ Thần Hoán.

Trái ngược với Cổ Thần Hoán từng là bảo tiêu, thân phận trước kia của Hứa Vực là sát thủ chuyên nghiệp trong thế giới hắc ám, quan hệ giữa y và Cổ Thần Hoán là thuộc hạ và lão đại, nhưng cũng là tri kỉ đã từng đi qua sinh tử, mấy năm nay luôn luôn giúp Cổ Thần Hoán khống chế các loại giao dịch ngầm ở Tam Giác Vàng, mới bị Cổ Thần Hoán điều đến K thị ít lâu.

"Thần ca."

Thấy Cổ Thần Hoán đi tới, Hứa Vực cung kính kêu một tiếng, đối với Thời Thiên đứng ở bên cạnh Cổ Thần Hoán, Hứa Vực chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn, gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Xe vững vàng chạy trên đường, Thời Thiên chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, mặt không biểu tình nhìn ra bên ngoài, sườn mặt an tĩnh xinh đẹp động lòng người, Cổ Thần Hoán nhìn đến thất thần, hắn chuyển động thân thể dán sát vào người Thời Thiên, cánh tay tham lam ôm lấy thắt lưng cậu.

Thời Thiên không có bất kỳ phản ứng nào.

"Sắp đến giờ rồi, điện thoại tôi sẽ cho người đi mua, chúng ta đi thẳng tới khách sạn." Cổ Thần Hoán nhẹ giọng nói.

Trước khi tìm thấy Thời Việt Nam, hắn không yên lòng để Thời Thiên liên lạc với bất kỳ người nào.

"Nghe lời anh." Vẫn là câu trả lời bình tĩnh giống hệt như lúc trước.

Nhìn Thời Thiên ngoan ngoãn, đáy lòng Cổ Thần Hoán như có một đoàn chạy loạn, hắn thư thái cười khẽ, ôm sát thắt lưng Thời Thiên, mãi đến khi nửa thân trên của Thời Thiên kề sát vào lồng ngực hắn.

Cổ Thần Hoán không muốn xin lỗi hay giải thích vì những gì hắn đã làm với Thời Thiên, hắn sẽ không xem cái chết của cha mẹ hắn coi như chuyện đương nhiên, ít nhất vào lúc này trong mắt Cổ Thần Hoán, nếu Thời Thiên không tồn tại ngay từ đầu, thì cha mẹ hắn đã không cần phải chết.

Hắn vẫn luôn bám vào ý nghĩ cố chấp đó. Điều mà Cổ Thần Hoán muốn làm, đó chính là nắm giữ người con trai đã mắc nợ cha mẹ mình trong lòng bàn tay, mạng của cậu, tâm của cậu, đều phải nằm trong tay hắn. 

Kỳ thực Cổ Thần Hoán biết Thời Thiên có bao nhiêu không cam lòng khi phải nghe lời hắn, bất quá hắn không để ý, cũng giống như việc hắn phải chôn oán hận về cái chết của cha mẹ ở trong lòng, không phải là vì hắn có thể rũ sạch can hệ của Thời Thiên đối với cái chết của cha mẹ, mà là vì mảnh luyến ái ngày càng sâu đậm cùng với ý muốn cưng chiều hắn dành cho cậu mạnh mẽ đến mức Cổ Thần Hoán phải đem tất cả phẫn nộ cùng căm hận đè nén xuống đáy lòng.

Hoàn toàn xem người con trai trong vòng tay mình thành vật sở hữu, cưng sủng cậu từng chút một, Cổ Thần Hoán tin tưởng hắn có thể chạm tới phần tình cảm kia của cậu.

Huống chi trong một tháng khởi đầu, Thời Thiên đã từng yêu thương hắn thật lòng.

Cần phải mất bao nhiêu thời gian để có thể trở lại như lúc ấy, Cổ Thần Hoán không quan tâm, bởi vì hắn có đủ tinh lực và thời gian để chờ đợi, thật giống như đã được định trước, trong thế giới của hắn và Thời Thiên không có bất cứ ai được phép chen chân vào, cho nên hắn không vội.

Suốt bốn năm, chấp nhất muốn tìm được Thời Thiên chưa bao giờ thay đổi, Cổ Thần Hoán đã từng nghĩ rằng chấp nhất đó là hận ý đối với Thời Thiên thấy chết mà không cứu, thậm chí không chỉ một lần cho rằng hắn muốn tìm Thời Thiên để báo thù, nhưng từ lúc gặp lại cậu cho tới bây giờ, hắn phát hiện, kỳ thực bên trong những cố chấp ấy là nỗi nhớ nhung sâu đậm, sự tưởng niệm dành cho vị thiếu gia hắn đã từng dùng cả mạng sống để bảo vệ.

"Thực ra tôi vẫn luôn muốn gọi em là thiếu gia." Cổ Thần Hoán hôn lên tóc Thời Thiên, cất giọng nhẹ nhàng, " Gọi thiếu gia thuận miệng hơn nhiều."

Ánh mắt Thời Thiên vẫn bình tĩnh hướng ra ngoài cửa xe, "Ừm."

Xe dừng lại trước cửa khách sạn, khách sạn sớm đã nhận được thông báo, sắp xếp nhân viên trang phục chỉnh tề đứng ở ngoài cửa khách sạn đón khách, quản lý khách sạn vừa cười niềm nở vừa bước xuống bậc thềm, nhiệt tình hoan nghênh Cổ Thần Hoán.

Thời Thiên vẫn ngồi trong xe chưa bước xuống, hai chiếc xe tư nhân màu đen của Nguyên gia đã dừng lại trước cửa khách sạn, lập tức có nhân viên tiến đến mở cửa.

Gương mặt tuấn tú nhân thần cộng phẫn*, con ngươi sáng như ánh sao, bờ môi mỏng, khí thế bức người trước sau như một. Nhìn Cổ Thần Hoán trước mặt, gương mặt khêu gợi tà khí của Nguyên Hiên nở nụ cười tràn đầy âm mưu, "Thật trùng hợp, đến cùng lúc với Cổ lão bản."

_____________

*Nhân thần cộng phẫn: Cả người lẫn thần đều phải ghen tị.

Lust: Lúc trước mình để Cổ lão bản thấy bình thường mà giờ thấy kì kì sao á =.,= hay là đổi?