Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 169: Tỷ muội cùng trọng sinh (6)




Lễ cập kê linh đình, náo nhiệt suốt nửa ngày trời, đến khi kết thúc ai nấy cũng đều mệt mỏi.

Khách khứa trở về phủ của mình, phượng giá của hoàng hậu nương nương cũng hồi cung, Hạ Vân Tự vào phòng nghỉ ngơi, Oanh Thời vừa vén rèm đi vào vừa cười bảo: “Lễ cập kê hôm nay thật náo nhiệt. Có lẽ không bao lâu nữa chính là hôn lễ của tiểu thư đấy.”

“Hôn lễ gì chứ.” Hạ Vân Tự khẽ cau mày. Với nàng, từ này rất xa lạ. Kiếp trước, dù thân phận có cao quý đến đâu, giữa nàng và Từ Minh Nghĩa chắc chắn là không thể nào có một hôn lễ chính thức, hai người chỉ ở trong phòng lén uống rượu giao bôi.

Oanh Thời cười trêu: “Nữ nhi Hạ gia chúng ta, có ai là không được các nhà quan lại quyền quý tranh nhau hỏi cưới đâu. Huống chi cô và hoàng hậu nương nương lại vô cùng thân thiết. Lúc nãy nô tỳ nghe thấy có mấy vị phu nhân muốn đặt vấn đề với phu nhân nhà ta đấy, ai nấy đều nhìn trúng tứ tiểu thư cô cả.”

Hạ Vân Tự coi như nghe một câu chuyện vui, cười vài tiếng rồi uể oải trở mình, ôm gối. “Tùy họ vậy. Dù sao ta cũng không vội.”

Chuyện này nàng không việc gì phải bận tâm. Về phía Từ Minh Nghĩa, nàng chỉ cần đợi hắn lập được công là ổn còn những người khác, tỷ tỷ sẽ tự động từ chối giúp nàng.

Vì thế trong suốt một năm sau đó, hôn sự của Hạ tứ tiểu thư là một trong những đề tài sốt dẻo nhất trong giới quyền quý ở kinh thành. Ai cũng nói cưới được tứ tiểu thư chẳng khác nào cưới được một công chúa về nhà, người người đều muốn chen chân vào tuy nhiên chưa ai có được phúc khí ấy.

Về công hay tư, Hạ Liễu đều sẽ không để Hạ Vân Tự thiệt thòi trong chuyện này. Có điều không ngờ những người được tuyển chọn kĩ lượng đều lần lượt bị từ chối, điều này khiến ông ta rất giận nhưng vì người từ chối quả quyết không phải là Hạ Vân Tự mà là đứa con gái lớn đã thành hoàng hậu nên không biết trút vào đâu. Thế là sau khi đương kim thừa tướng đến cầu hôn cho con trai út, cuối cùng Hạ Liễu cũng đích thân vào cung một chuyến.

“Không được.” Một bức bình phong bằng lụa có thể ngăn cách giữa hai cha con nhưng không cách nào ngăn được sự quả quyết từ trong giọng nói nhẹ hẫng của Hạ Vân Chước.

“Hoàng hậu nương nương.” Hạ Liễu nhìn bóng dáng mơ hồ của con gái đằng sau bức bình phong, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thàn biết nương nương yêu thương muội muội nhưng con trai út của thừa tướng là đã quá đủ. Nếu nương nương còn chưa hài lòng thì trên đời này chắc không còn mấy người để chọn nữa.”

Có thể phân cao thấp với thừa tướng chỉ chỉ còn lại các hoàng thân. Nhưng từ khi Hạ Vân Tự cập kê đến nay, không chỉ có một hai vị thân vương đến cầu hôn, hoàng hậu cũng không đồng ý.

Hạ Liễu nói khẽ: “Nương nương cứ rề rà như vậy cũng là vì tốt cho A Tự, nhưng đừng biến A Tự thành cô gái già chứ.”

“Không đâu.” Sau bình phong vang lên một tiếng cười. “Dù gì hôn sự này cũng không được.”

“…” Hạ Liễu hết cách, đành phải bó tay ra về.

Hạ Vân Chước chỉ khách khí tiễn phụ thân đi. Tính ra thì tin tức Lạc Tư khởi binh chắc cũng sắp truyền đến rồi.

Vài ngày sau, chiến sự ở biên quan lại nổi lên.

Trận chiến này vốn do Đàm Tây Vương – người phụ trách đất phong vùng ấy – lãnh binh. Nhưng bây giờ Đàm Tây Vương đã bị định tội, đang ở trong thiên lao nên chuyện này được đưa lên triều bàn.

Kể từ khi trong triều bắt đầu bàn luận chuyện này, lòng Hạ Vân Tự lại cảm thấy bất an.

Nàng biết kiếp trước, nhờ trận chiến này mà Từ Minh Nghĩa nổi danh. Nhưng lần này dù sao cũng xảy ra quá nhiều biến cố, không ai đoán được tướng lĩnh lần này sẽ nghênh chiến thế nào. Lúc đầu nàng lo là hắn sẽ không thể lập được công, dần dần trở thành lo lắng hắn không thể trở về nữa.

Nhưng cuối cùng ngày ấy cũng phải đến.

Hôm đó, Hạ Vân Tự đang nhàn nhã ngời trên hành lang, ôm đàn tỳ bà thì giọng Từ Minh Nghĩa đột nhiên vang lên từ đằng sau: “Tứ tiểu thư.”

Nàng đứng dậy. Vì trong lòng đã đoán được hắn sẽ nói những gì nên vô cùng hồi hộp. “Chuyện gì thế?”

“Tôi muốn đi tòng quân.” Hắn nói thẳng với nàng hệt như kiếp trước.

Trong khoảnh khắc, nàng rất muốn nói huynh không được đi.

Huynh cứ ở yên trong Hạ gia, ta nuôi huynh cả đời.

Nhưng tỉnh táo lại, nàng biết điều này là không thể. Với thân phận tôi tớ của hắn hiện nay, dù có kén rể thì cũng không đến lượt hắn. Nàng muốn “nuôi” hắn, đó chính là không tránh khỏi điều tiếng.

Huống chi vào lúc này, dù chưa là gì thì hắn cũng có lòng tự tôn của mình. Nếu nàng nói thế với hắn tức là đang giẫm lên lòng tự tôn ấy.

Nàng chỉ có thể gật đầu đồng ý như kiếp trước. “Huynh đi đi.”

Dừng lại một chút, nàng nói: “Nhớ phải sống quay về.”

“Ừ!” Hắn gật đầu thật mạnh. Im lặng một lát, hắn hỏi: “Nếu tôi có thể lập công trở về, được phong chức quan gì đó…”

Hạ Vân Tự đợi hắn hỏi: “Vậy tôi có thể cưới cô không?”

Nhưng hắn lại không nói ra với giọng nửa đùa nửa thật như kiếp trước.

Đôi mắt đen quen thuộc kia cứ lẳng lặng nhìn nàng một lát rồi dứt khoát quay đầu đi.

Mấy ngày sau, Từ Minh Nghĩa rời khỏi Hạ phủ, vào quân doanh.

Triều đình đang chiêu binh, bách tính đồng ý tòng quân đều tập trung vào quan doanh ở gần đó rồi mới điều ra biên quan. Từ Minh Nghĩa đóng quân ở quân doanh ngoài kinh thành, cách Hạ Vân Tự không xa nhưng nàng không cách nào đến đó tiễn hắn.

Từ biệt lần này, xa cách hai năm.

Trong hai năm này, rốt cuộc Hạ Vân Tự đã hiểu nỗi khổ tương tư là cảm giác thế nào, thật là làm người ta ngơ ngẩn mất hồn.

Chỉ cần lơ đãng cái là hình bóng hắn lại hiện lên trong đầu nàng. Cầm tỳ bà lên, âm thanh réo rắt mong nhớ hắn; nhấc bút lên vẽ sơn thủy, cảm thấy tiên nhân áo trắng trong tranh cũng là hắn.

Tết Nguyên Tiêu rảnh rỗi không có gì làm, nàng kéo Oanh Thời đi xem hội hoa đăng. Trong đêm hội có rất nhiều nam thanh nữ tú kết đôi đi với nhau khiến nàng có một ảo giác như hắn cũng đang đi bên cạnh mình.

Lần này xem như nàng đã trải nghiệm được tâm tư của một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Cuối cùng, biên quan truyền tin báo tiệp về.

Chủ tướng triều đình cử đi dùng binh như thần, liên tiếp đánh thắng mấy trận lớn.

Vì tin báo tiệp lần này, lúc vào cung Hạ Vân Tự càng thêm nhấp nhỏm không yên. Bên ngoài thì đang nghe Ninh Nguyên đọc Tam tự kinh nhưng đầu óc thì lại bay ra ngoài quan ngoại.

“?” Ninh Nguyên đọc xong một đoạn đã lâu mà không thấy nàng có phản ứng thì nên nhoài tới xem, phát hiện di mẫu đang thất thần.

“Di mẫu?” Cậu bé gọi một tiếng, thấy nàng vẫn không có phản ứng gì bèn há to miệng, bước tới một bước, hét lên: “Di mẫu!!!”

“Hả?” Hạ Vân Tự giật mình, còn hoàng hậu đang ngồi nhàn nhã gần đó thì cười phá lên. “Ha ha ha!”

“Thằng bé này!” Hạ Vân Tự vỗ lên trán Ninh Nguyên một cái. “Lo đọc phần con đi, gọi ta làm gì.”

“Con đọc xong rồi mà…” Ninh Nguyên liếc xéo nàng.

Vừa nói xong, rèm châu vang lên tiếng leng keng. “A Chước.”

Mọi người nhìn theo tiếng gọi thì thấy hoàng đế đang bước nhanh vào, lúc ấy y mới ý thức được trong điện không chỉ có mình hoàng hậu nên tằng hắng một tiếng, tuy nhiên mặt vẫn rất hớn hở. “Nàng nhìn xem.”

Y đưa bản tấu trên tay cho hoàng hậu.

Hạ Vân Chước nhận lấy, mở ra nhìn. “Lại là tin báo tiệp à?”

Hoàng đế gật đầu. “Lần này ta được một vị tướng tài, mới hơn hai mươi thôi. Mấy trận chiến trước hắn lập được ít chiến công, Hàn tướng quân bèn cấp cho hắn ít nhân mã, cũng chỉ khoảng ba bốn trăm người. Hắn cũng gan, chỉ bằng ba bốn trăm người này mà dám mai phục quân Lạc Tư, mà con mai phục ở chỗ hiểm trở, một lần là hái được đầu của hai thân vương bên địch.”

“Trẫm đã hạ chỉ phong cho hắn tước hầu. Sau này hắn nhất định là một viên dũng tướng.”

Hoàng đế nói, hoàng hậu đọc. Đợi y nói xong, nàng cũng nhìn rõ cái tên trên bản tấu. “Từ Minh Nghĩa?”

Cách đó vài bước, Hạ Vân Tự lập tức ngẩng đầu lên.

Hoàng hậu quay đầu qua, nhìn nàng cười đầy ẩn ý. “E là người quen đây.”

Hạ Vân Tự nhất thời không dám tin. “Là… Từ Minh Nghĩa sao?”

Kiếp trước tuy hắn cũng lập được chiến công nhưng không vang dội thế này.

——

Hai tháng sau, đại quân hồi kinh. Cùng đi còn có ba vị mỹ nhân đến hòa thân, trong đó có một người là công chúa của Lạc Tư, hai người còn lại đều là quý tộc.

Hậu cung lại bận rộn một chặp. Còn kinh thành thì lại náo nhiệt vô cùng.

Bác Viễn Hầu vừa được phong đã trở thành mục tiêu chú ý của bao nhiêu con người. Hắn lại trẻ trung anh tuấn làm vô số tiểu thư quý tộc đem lòng ái mộ.

Nhất thời, người đến cầu hôn chật kín cửa. Nhưng Bác Viễn Hầu lại đóng chặt cửa không tiếp khách. Mấy ngày sau, một tin tức lan truyền khắp nơi, nói hắn ngỏ lời cầu hôn Hạ tứ tiểu thư.

Trong Hạ phủ, Hạ Liễu vô cùng đau đầu.

Hai năm nay, Hạ Vân Tự đã không còn có sức hút như trước nữa, nguyên nhân chính là vì bị trưởng nữ của ông ta ngăn lại, đến nỗi không còn ai dám đến cầu hôn.

Lần này Bác Viễn Hầu…

Hạ Liễu nhìn Từ Minh Nghĩa, thở dài. “Haiz, hầu gia.” Ông vừa nói vừa lắc đầu. “Cậu cũng quá quen với Hạ phủ rồi đấy. Bây giờ A Tự đã mười tám, tại sao còn chưa xuất giá cậu cũng biết. Chuyện này không phải ta không đồng ý mà là hoàng hậu nương nương…”

Từ Minh Nghĩa cũng đã nghĩ đến chuyện này. Trên đường về kinh, hắn nghĩ đến việc hoàng hậu giúp tứ tiểu thư ngăn bao nhiêu lời cầu hôn mà thấy sợ.

Nhưng hắn không thể vì vậy mà không dám thử.

Im lặng một lát, hắn chắp tay nói với Hạ Liễu. “Vậy tôi đi bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Nói xong hắn quay người đi. Hạ Liễu nhìn theo bóng lưng khoác chiếc áo choàng đỏ, đầu càng đau hơn.

Đến thân vương và con trai của thừa tướng mà còn từ chối, một người xuất thân nô bộc mới lập được chút chiến công chắc chắn là không được rồi.

Nhưng chưa đầy một canh giờ sau, thái giám trong cung đã đến phủ báo tin, mặt mày vui vẻ nói với Hạ Liễu. “Đại nhân, hoàng hậu nương nương mời phu nhân và tứ tiểu thư vào cung một chuyến.”

“?” Hạ LIễu ngây ra, ngơ ngác nhìn người đến báo tin.

Lại gần hai canh giờ sau, Hạ phu nhân và Hạ Vân Tự cùng trở về.

Từ xa, Hạ Liễu đã nghe được tiếng nói cười vọng lại.

Không lâu sau, hai người cùng vào thư phòng, Hạ Liễu hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hạ phu nhân cười bảo: “A Chước gật đầu rồi.”

“…” Hạ Liễu trợn tròn mắt. “Bác Viễn Hầu? Từ Minh Nghĩa? A Chước gật đầu rồi?”

“Chứ sao.” Hạ phu nhân che miệng cười. “A Chước vui như được mùa, còn bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho A Tự nữa. Ngày lành tháng tốt giao cho Lễ Bộ chọn, còn áo cưới và trang sức đều do sáu cục lo liệu.”

“Đúng lúc hoàng thượng cũng có mặt nên người thưởng không ít thứ. Một phần cho A Tự làm của hồi môn, một phần cho Từ Minh Nghĩa làm sính lễ.”

…Đúng là lạ.

Hạ Liễu vẫn còn chìm trong cơn chấn kinh vì Từ Minh Nghĩa cư nhiên có thể lọt vào mắt xanh của hoàng hậu, một lúc sau mới hoàn hồn lại là phu nhân vừa nói gì.

Vừa là Lễ Bộ, vừa là sáu cục, còn được hoàng đế ban sính lễ nữa.

Hôn sự này chẳng khác nào công chúa xuất giá cả.

Vì thế mùa thu này, sự kiện Bác Viễn hầu kết thân với Hạ gia làm rúng động cả kinh thành.

Chiếc kiệu đỏ chót từ từ lướt qua đám lá vàng dưới đất, hơn trăm thùng sính lễ đựng trong rương gỗ đỏ khiến người người phải trầm trồ.

Lần này, cuối cùng Hạ Vân Tự có thể quan minh chính đại uống rượu giao bôi với Từ Minh Nghĩa, thân bằng quyến thuộc đều có mặt chứng kiến, không còn những tiếng phản đối khiến người ta buồn bực nữa.