Sắc mặt Phó Huân cổ quái, hắn buông Giang Phi ra rồi đứng dậy ngồi ở mép giường, cũng từ trong ngăn kéo bên giường lấy ra một điếu xì gà ngậm trong miệng.
Giang Phi chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, mặt đầy phòng bị nhìn vẻ mặt quỷ dị của Phó Huân, khi nhìn đến chiếc bật lửa Phó Huân sử dụng để đốt điếu thuốc trong tay, Giang Phi liền thình lình sửng sốt.
Kia là chiếc bật lửa mười chín đồng chín cậu tặng cho Phó Huân trước đó.
Giang Phi không nghĩ tới Phó Huân còn giữ chiếc bật lửa này, lúc đó rõ ràng khịt mũi coi thường, theo lý thuyết không phải nên sớm ném đi rồi sao?
Cảm nhận được ánh mắt của Giang Phi, Phó Huân nghiêng đầu liếc nhìn. Giang Phi lập tức kéo căng bắp thịt trên mặt, lộ ra vẻ mặt căm ghét…Nếu không phải bởi vì thực lực khác xa, lại thêm lo lắng chọc giận Phó Huân rồi chịu khuất nhục lần nữa, vào lúc này Giang Phi thật sự hận không thể nhào đến ngươi chết ta sống với Phó Huân.
Phó Huân vừa hút thuốc, vừa tựa như thờ ơ nói: “Tôi thay đổi chủ ý, quyết định giữ cho cậu một mạng.”
Giang Phi chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh lại định đùa bỡn tôi thế nào đây?”
“Hiện tại tôi không có tâm tư đùa bỡn cậu, tôi chỉ là cảm thấy giữ lại mạng cậu, cuộc sống sau này của tôi có lẽ sẽ thú vị hơn mà thôi.”
Giang Phi cười lạnh một tiếng: “Ý anh là muốn nhường quyền thừa kế của mình cho Phó Thâm Trạch?”
“Cái này dĩ nhiên không thể nào. Nếu Phó Thâm Trạch ngồi lên vị trí của cha tôi, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi.” Phó Huân kẹp điếu thuốc, ung dung thôn vân thổ vụ*, ánh mắt thâm trầm nhìn khung cảnh đen kịt ngoài cửa sổ: “Tôi cần cậu diễn một tuồng kịch lừa gạt với tôi, như vậy tôi vừa có thể nắm được quyền lợi trong tay cha tôi, cũng có thể giữ lại cái mạng này cho cậu.”
- Thôn vân thổ vụ: hình dung đến việc hút thuốc phiện hoặc hút thuốc, mang ngụ ý châm chọc.
Phó Huân chợt phát hiện, giờ phút này vô luận hắn có nói cái gì thì ở trong lòng Giang Phi cũng chỉ có lừa dối và lợi dụng.
Hoài nghi của nam nhân này đối với hắn có lẽ đã trở thành bản năng.
“Cho nên cậu muốn buông tha cơ hội tôi cho cậu?” Phó Huân hơi nâng mày lên, cố tình dửng dưng: “Vậy coi như xong, chính cậu muốn chết tôi cũng không có biện pháp.”
Phó Huân nói xong định muốn đứng dậy thì Giang Phi bất chợt vươn tay kéo cánh tay hắn lại: “Khoan…khoan đã!”
Phó Huân quay đầu nhìn về phía Giang Phi.
Giang Phi mím chặt miệng, cau mày một lúc lâu mới nói: “Tôi…tôi muốn sống.”
Giang Phi cũng không tin lời Phó Huân nhưng cậu cũng không để tâm đến cái ván đánh cược này. Cậu bận lòng về cha mẹ, mong muốn được sống vô cùng mãnh liệt, dù sao kết quả xấu nhất vẫn chính là chết, nhưng nếu thắng cuộc, liền có thể sống sót trở về.
Chỉ cần có thể sống sót, tất cả những nhân nhượng cùng ẩn nhẫn đều đáng giá.
Phản ứng của Giang Phi hoàn toàn nằm trong dự liệu của Phó Huân. Hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay vuốt mặt Giang Phi một cái, híp mắt cười: “Còn muốn cự tuyệt? Đời này của cậu đều phải nghe lời của tôi.”
Ánh mắt Giang Phi lạnh lùng, không nói gì.
“Được rồi, mặc quần áo rồi xuống tầng với tôi, tôi cho nhà bếp làm chút đồ ăn cho cậu.” Phó Huân nói: “Chờ cậu ăn no rồi, tôi sẽ nói tiếp với cậu kế hoạch của chúng ta.”
Nừa giờ sau, Giang Phi ngồi ở trước bàn ăn cúi đầu bực bội không lên tiếng ăn bữa ăn khuya. Phó Huân ngồi đối diện nhìn cậu, hai tay khoanh ngực dựa vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm Giang Phi như có điều suy nghĩ.
Căng thẳng giữa hai người nửa đêm trước đã im lặng thối lui, giờ phút này ở ngoài mặt hai người đã khôi phục lại trạng thái ôn hòa.
Phó Huân cho rằng sau khi thẳng thắn tất cả với Giang Phi, hắn ít nhiều cũng có thể thoát thân khỏi trò chơi tình ái này trước, nhưng mà khiến hắn không nghĩ tới, cái loại cảm giác ‘thân tâm câu hãm’ đó vẫn chưa bao giờ biến mất.
Căn bản không phải chưa hết hứng thú với trò đùa bỡn tình cảm này mà là hắn thật sự cần nam nhân này…
Người giúp việc đã bị Phó Huân lệnh rút khỏi, giờ phút này bên trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người Phó Huân và Giang Phi.
Phó Huân cũng không vòng vo, nói kế hoạch lúc trước của mình ra, cũng nói với Giang Phi, tâm phúc của Phó Chấn cũng chính là trợ lý thiếp thân của lão – Freed dã sớm bị hắn mua chuộc, hiện tại là người của Phó Huân hắn.
“Đúng rồi, nếu kế hoạch đến nước cuối cùng mà cậu đột nhiên phơi bày tôi trước mặt của Phó Chấn thì phải chết cũng chỉ có cậu.” Phó Huân nói: “Phó Chấn muốn tôi giết cậu, đơn giản chỉ là muốn khảo nghiệm giữa lý trí và tình cảm của tôi rốt cuộc cái nào chiếm thế thượng phong, cho nên coi như cuối cùng lão phát hiện ra tôi muốn bảo vệ tính mạng của cậu thì miễn là tôi giết cậu ngay tại chỗ là có thể lập tức áp được lửa giận của hắn.”
“Vậy nếu tôi nói với lão, người anh thực sự quan tâm là Phó Nam thì sao?” Giang Phi bỗng nhiên có thâm ý khác nói.
Sắc mặt Phó Huân chợt biến, gân xanh trên trán gần như nổi cả lên, Giang Phi cười khổ một tiếng: “Yên tâm, tôi sẽ không, mạng cha mẹ tôi vẫn còn ở trong tay anh, làm sao tôi dám làm bậy chứ.”
Lúc này Phó Huân mới giống như uống thuốc an thần mà bình phục lại, nhưng vẫn hung ác như cũ nói: “Tốt nhất cậu nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, dùng Tiểu Nam chọc giận tôi, không có chút chỗ tốt nào cho cậu đâu.”
Thật giống như khi nhắc tới Phó Nam,Giang Phi mới có thể thấy được từ ‘Lãnh’ chân chính trên mặt hắn. Cậu cho rằng Phó Huân muốn giữ mình một mạng, ít nhiều trong này cũng là để gánh vác cho an nguy của Phó Nam, nhưng giờ khắc này Giang Phi mới phát giác được mình suy nghĩ nhiều rồi, nam nhân này nhất định là đã nghĩ ra cách bảo vệ Phó Nam không bị liên lụy, cho nên mới thay đổi chủ ý giúp cậu.
Trong nhận thức của Phó Huân, Giang Phi cậu căn bản không cách nào sánh được với Phó Nam…
Tất cả các kế hoạch, nhất định đều dựa trên điều kiện tiền đề là Phó Nam bình an vô sự mới được tiến hành…
Mũi Giang Phi bỗng nhiên ê ẩm, giờ phút này bình tĩnh lại, hết thảy những lần tới tới lui lui kia lại không đuổi được khỏi đầu, giờ phút này thứ hành hạ cậu còn hơn cả cừu hận cùng sợ hãi cái chết, chính là tấm chân tình đã trao đi kia.
Cậu quả thực quá ngu xuẩn, quá ngu xuẩn…
Thời điểm Giang Phi và Phó Huân lên tầng đã là hơn ba giờ sáng.Phó Huân bảo Giang Phi tiếp tục ngủ cùng với hắn, Giang Phi cũng không có bất kỳ phản kháng gì.
Phó Huân biết tối nay Giang Phi bị kích thích, vốn định ôm cậu an an ổn ổn ngủ tới hừng sáng nhưng trạng thái trầm lặng của Giang Phi làm hắn cảm thấy khó chịu khó hiểu.
Đồng thời, nghĩ đến hiện tại Giang Phi chỉ có tràn đầy oán hận với mình, không có nửa điểm nào là tình yêu, trong lòng Phó Huân lại càng thêm phiền não, hắn không cách nào giả bộ không quan tâm, cũng không cách nào từ bỏ tự ái cùng kiêu ngạo của mình, không muốn để lộ nhiều tình cảm mình dành cho Giang Phi ở trước mặt của cậu. Từng giây từng phút như vậy, phiền não trong lòng Phó Huân dần dần tích tụ thành tức giận.
Bởi vì trước đó dầm mưa đến lạnh cóng, kết hợp với vết thương khi đánh nhau với Phó Huân, rồi lại thêm tinh thần uể oải, nằm ở trên giường Giang Phi rất nhanh liền mơ màng buồn ngủ…
“Ngô!”
Bốn rưỡi sáng, Phó Huân không thể nhịn được nữa bèn vén chăn, đè lên người Giang Phi. Trong cơn khóc lóc cầu xin cùng phản kháng phí công của cậu, hắn mặc sức thỏa thích đến tận hai giờ, sau đó bởi vì Giang Phi ngất đi mới bất đắc dĩ thu tay lại…
Thời điểm ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ sát đất rải lên trên giường, Phó Huân vẫn không có tâm tư ngủ bù. Sau khi cơm nước no nê, hắn liền mặc quần vào xuống giường, đứng trên sàn nhà bên mép giường vừa mặc áo, vừa nhìn Giang Phi mê man trên giường.
Kỳ thực lúc làm, động tác của Phó Huân cũng không ác độc là mấy, chỉ là phản ứng của Giang Phi quá kịch liệt nên lúc này mới khiến Phó Huân không thể không dùng lực áp chế cậu.
Sau khi mặc quần áo xong, Phó Huân lại ngồi bên giường, cúi người hôn môi Giang Phi một hồi lâu.
“Cậu là của tôi…” Phó Huân hàm hồ không rõ thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu thích hay không thích tôi thì cũng đều là vật trong lòng bàn tay của Phó Huân tôi…”
———————————————–
Phó Huân bàn bạc với đám người Trầm Thanh Lễ một hồi lâu. Khi nghe được Phó Huân nói muốn giữ lại Giang Phi từ trong tay của Phó Chấn, sắc mặt Trầm Thanh Lễ vẫn luôn rất ngưng trọng, Trương Ngạo bình thường nói nhiều cũng mặt đầy khó xử, đa phần là yên lặng.
Sự quan tâm mà Phó Huân dành cho Giang Phi đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của Trầm Thanh Lễ, nhìn vẻ mặt chững chạc thâm trầm như thường lệ của Phó Huân, Trầm Thanh Lễ biết bên trong Phó Huân đã sớm biến hóa long trời lở đất.
“Phó Chấn bệnh nặng quấn thân, cậu lại mua chuộc Freed, nhìn tựa hồ không chút sơ hở.” Trầm Thanh Lễ nói: “Nhưng làm việc dù sao cũng sẽ có vạn nhất…Lỡ may bị Phó Chấn nhìn thấu rồi thì sao? Cậu đừng quên, Phó Thâm Trạch có thể vẫn đang nhìn chằm chằm đấy!”
Phó Huân dập tắt điếu thuốc giữa ngón tay trên bệ cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Nếu quả thật bị Phó Chấn nhìn thấu, tôi sẽ lập tức tự mình động thủ giết Giang Phi để áp xuống lửa giận của Phó Chấn.”
“Cậu khẳng định lắng xuống?”
“Nếu không thể, vậy hoàn toàn trở mặt với Phó Chấn.” Phó Huân hút thuốc, chậm rãi nói: “Tôi sẽ sắp xếp huynh đệ ở hiện trường, còn sống rời khỏi nơi đó hẳn không phải là vấn đề.”
“Cậu…” Trầm Thanh Lễ cắn răng không cam lòng, cuối cùng vẫn chán nản thở dài một hơi: “Nếu thật sự đến bước này, vậy cố gắng trước đó của chúng ta coi như uổng phí, cũng không biết phải bồi thường bao nhiêu mạng của các huynh đệ.”
“Không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không đi bước này.”
Trầm Thanh Lễ trầm mặc một hồi, rồi sau đó lại nói: “Phó Huân, cậu đừng quên, Phó Nam vẫn còn đang chờ cậu.”
Tia sáng trong mắt Phó Huân chợt lóe lên, hắn tiếp tục hút thuốc, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi sắp xếp…”
Trầm Thanh Lễ nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Phó Huân nới lỏng cà vạt cổ áo, tuyên bố kết thúc cuộc họp bí mật tại đây rồi lại bảo Trương Ngạo mang những người khác rời đi, hắn muốn yên tĩnh một mình.
Khi bên trong phòng bao chỉ còn lại một mình Phó Huân, vẻ mặt Phó Huân lại bỗng nhiên trở nên dữ tợn, hắn đạp lộn mèo chiếc bàn cẩm thạch, bật mắng một tiếng.
——————————
Giang Phi ngủ một giấc đến chạng vạng tối, lúc tỉnh lại chỉ thấy Phó Huân đang ngồi ở mép giường.
Sắc mặt Phó Huân cũng không dễ nhìn, cặp mặt u lãnh sâu không thấy đáy.
Trong nháy mắt Giang Phi liền thanh tỉnh lại, cậu chật vật ngồi dậy dựa lên trên giường, nắm chăn che lấy thân thể nhếch nhác của mình, cúi đầu không nói chuyện.
Phó Huân âm tình bất định khiến Giang Phi cũng không muốn mở miệng nói thêm cái gì.
“Tốt nhất cậu cầu nguyện kế hoạch có thể thực hiện thuận lợi.” Phó Huân lạnh lùng nói: “Nếu bởi vì cậu mà làm hỏng âm mưu mấy năm của tôi, tôi con mẹ nó đem cậu…”
Phó Huân không nói gì nữa, lời đến cuối cùng chỉ dữ tợn hừ lạnh một tiếng.
Giang Phi rất muốn phản bác, rõ ràng từ đầu tới cuối cậu là người vô tội nhất, là Phó Huân hắn không bằng cầm thú, mưu kế tính toán kéo cậu vào vũng nước đục này,
Giang Phi nhàn nhạt ừ một tiếng không nói gì. Cậu vươn tay lấy quần áo bên giường, kết quả lúc này Phó Huân không biết bị cái gì kích thích mà chợt đưa tay bóp cổ Giang Phi, ấn cậu xuống đầu giường.
Giang Phi khó thở, hai tay liều mạng gỡ tay của Phó Huân, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn khuôn mặt hung ác trước mắt.
Rõ ràng một khắc trước còn…
“Cậu có tư cách gì để lão tử mạo hiểm vì cậu chứ!” Phó Huân cắn răng nghiến lợi giận dữ trợn mắt nhìn Giang Phi: “Cậu chỉ là một tên phế vật! Mẹ nó cậu không cả bằng một sợi tóc của Phó Nam, tên ngu xuẩn chết là đáng đời!”
Ngay khi Giang Phi cho rằng mình sắp bị bóp chết thì Phó Huân lại nới lỏng tay ra, hắn chuyển hai tay sang nắm lấy hai vai của Giang Phi, kề sát vào Giang Phi hung ác nói: “Mọi chuyện kết thúc, tôi nhất định sẽ làm chết cậu…”
Giang Phi: “…”