Tránh Sủng II

Quyển 2 - Chương 78: Tên lừa đảo từ đầu chí cuối!




Trong nháy mắt trước khi Giang Phi buông tay đó, Phó Huân lại phát hiện hắn đột nhiên sinh ra cảm giác run rẩy cùng kinh hoàng khiến hắn theo bản năng mà hành động trước khi suy nghĩ. Hắn gần như không chút do dự đưa cả người ra ngoài cửa sổ, kịp thời bắt được một tay mới vừa buông ra của Giang Phi.

Phó Huân chỉ dựa vào hai chân để kẹp vào bệ cửa sổ, tư thế treo ngược trên tường còn chật vật hơn cả Giang Phi, hai bên tay chân dùng lực, thân thể dường như sắp bị kéo thành hai khúc.

“Nắm chặt!” Phó Huân chật vật gầm nhẹ nhưng giờ phút này Giang Phi bỗng nhiên giãy giụa tựa như phát điên.

“Buông tay!” Giang Phi khóc lóc rống to, cái tay để không hung hăng nắm lấy mu bàn tay của Phó Huân, cào ra từng vệt máu đỏ tươi: “ Buông tôi ra!”

Phó Huân trợn mắt dữ tợn, quát: “Hiện tại đang ở độ cao tầng ba, phía dưới còn là sân cỏ, cậu cho rằng cậu có thể chết thống khoái à? Ngã là nửa người bị liệt, cậu mẹ nó còn khó chịu hơn cả chết!”

Giang Phi thút thít, trợn đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Phó Huân: “Dù sao cũng là một lần chết, tôi…”

“Cậu mặc kệ sống chết của ba mẹ cậu đúng không?” Phó Huân trầm giọng ngắt lời: “Cậu không nghe lời tôi, con mẹ nó tôi sẽ cho cả nhà cậu chôn cùng!”

Khí huyết Giang Phi dâng trào, lông tơ toàn thân thình lình nổi lên. Lý trí sắp sụp đổ vì một phen uy hiếp này của Phó Huân không những không mang lại hiệu quả mà trái lại còn khiến tinh thần Giang Phi càng mất trí hơn.

“Anh muốn tôi làm người chết thay cho Phó Nam, muốn dùng cái chết của tôi để tác thành cho hai người! Anh nằm mơ!”

Giang Phi tức giận gào thét, nước mưa xen lẫn nước mắt chảy trên hai gò má cậu, căm phẫn cùng tuyệt vọng tột độ khiến cậu quên mất tất cả ràng buộc cùng những kỷ niệm nhân thế, đại não hỗn loạn chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là chết cùng với Phó Huân.

Một tay bị Phó Huân bắt được của Giang Phi bỗng nhiên cũng nắm chặt lấy tay của Phó Huân, một tay khác dùng sức bíu vào bắp tay của hắn.

Phó Huân thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Phi, tàn bạo cùng đoạn tuyệt nhìn chằm chằm mình tựa như muốn chết liền chợt thấy không ổn, vành mắt hắn như sắp nứt ra mà giận dữ hét: “Cậu dám!!”

Giang Phi mắt điếc tai ngơ, trong cơn mưa buồn bã cười một tiếng, sau đó không biết khí lực ở đâu ra mà mượn vào hai chân đạp trên tường, ra sức kéo người Phó Huân xuống.

“Tôi muốn anh chôn theo tôi!” Giang Phi cắn răng gầm nhẹ: “Cùng chết đi…”

Giang Phi dùng hết toàn lực mưu toan kéo Phó Huân xuống nhưng hai chân Phó Huân lại gắt gao bíu vào bệ cửa sổ, cũng dùng hết toàn lực giằng co với Giang Phi, lực lượng lòng bàn tay không giảm đi lúc nào.

Cuối cùng Ngô Thân cũng dẫn người chạy vào trong phòng, hai tên thủ hạ liên hiệp kéo Phó Huân đang treo ngược ngoài cửa sổ lên.

Phó Huân vẫn luôn nắm chặt tay Giang Phi. Hắn kéo Giang Phi đang giãy giụa mất khống chế lên, nhưng Giang Phi lại vùng vẫy tựa như đã mất trí, thật giống như một khi Phó Huân buông tay, cậu liền có thể không chùn bước mà nhảy xuống lần nữa.

Bốp!

Phó Huân tàn bạo mà nặng nề kết thúc cơn điên cuồng của Giang Phi. Giang Phi ngã mạnh trên sàn nhà, một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn lại.

Phó Huân đứng ở bên bệ cửa sổ, hô hấp mãnh liệt, ngực phập phồng dữ dội, giờ phút này toàn thân hắn ướt đẫm, nước mưa bám trên mặt theo chiếc cằm cương nghị của hắn nhỏ xuống thành từng giọt, tức giận tột độ khiến gương mặt hắn cực kỳ âm u.

“Phó tổng, nơi này…”

“Đi ra ngoài!” Phó Huân ngắt lời Ngô Thân nhưng ánh mắt lại gắt gao đóng ở trên người Giang Phi.

Ngô Thân nhanh chóng dẫn người rời đi, khi ra khỏi cửa còn nhân tiện nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó liền xoay người ra lệnh hai tên thủ hạ đi xuống tầng, đứng phía dưới cửa sổ căn phòng này trông nom để ngừa vạn nhất lần nữa mới có thể phát hiện kịp thời.

Sau khi hai tên thủ hạ rời đi, Ngô Thân yên lặng coi giữ ngoài cửa, rất nhanh liền nghe được bên trong phòng truyền tới tiếng khóc rống nổi giận mắng của Giang Phi cùng với một tràng thanh âm xung đột ngã té, bất quá chưa tới một phút sau liền yên tĩnh lại.

Giờ phút này bên trong phòng, Giang Phi khó khăn đứng dậy định phản kích nhưng lại bị Phó Huân không chút lưu tình đánh ngã xuống sàn, cuối cùng thân thể run rẩy ngã bên chân Phó Huân. Nếu không phải hô hấp khiến thân thể cậu có hơi phập phồng thì nhìn qua thật giống như đã chết vậy.

Hô hấp Phó Huân mãnh liệt, sắc mặt tái xanh, hắn dùng mũi chân gẩy mặt Giang Phi một cái, lạnh lùng nói: “Tới đi, tiếp tục đi, tôi xem xương cậu rắn hay là quả đấm tôi rắn!”

Giang Phi nằm trên đất thật lâu không thể đứng dậy. Lúc này Phó Huân mới cởi áo choàng tắm đã sớm ướt đẫm trên người xuống, giống như trút giận mà ném ở trên người Giang Phi, sau đó bước qua người Giang Phi đi tới mép giường ngồi.

Qua một lúc lâu, Phó Huân mới tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện thời điểm cứu Giang Phi bắp chân của mình đã bị thành bệ cửa sổ cọ chảy máu, chỉ là vết thương cũng không xem là nghiêm trọng.

Phó Huân đứng dậy lần nữa, chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa một lúc, nhưng đi chưa được mấy bước lại nghĩ tới Giang Phi, hắn quay đầu cau màu như có điều suy nghĩ nhìn về phía Giang Phi…Tạm thời hắn vẫn không thể để người này rời khỏi tầm mắt mình.

Lúc này, Giang Phi rốt cuộc cũng hoàn hồn, cậu chật vật, chậm rãi đứng từ dưới đất lên, nhưng mà còn chưa chờ cậu đứng vững chân, Phó Huân ở sau lưng đã chợt bắt lấy một cánh tay cậu, không nói hai lời liền kéo cậu vào phòng tắm.

Giang Phi giãy giụa, tức giận mắng nhưng không chống lại nổi quái lực của Phó Huân, một đường lảo đảo nghiêng ngả bị Phó Huân lôi vào phòng tắm.

Phó Huân đẩy Giang Phi vào góc tường phòng tắm, tay chỉ vào mặt Giang Phi hung ác nói: “Cậu đàng hoàng một chút cho tôi!”

Phó Huân cởi chiếc quần cuối cùng trên người, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.

Giang Phi vịn tường chậm rãi đứng lên, Phó Huân đã bình tĩnh lại liếc Giang Phi một cái, lạnh lùng nói: “Trước khi động thủ suy nghĩ thật kỹ hậu quả.”

Thế nhưng sau khi đứng lên, Giang Phi vẫn không chùn bước nhào về phía Phó Huân, Phó Huân cũng không muốn động thủ làm Giang Phi bị thương nhưng trong quá trình phòng ngự khó tránh khỏi cho Giang Phi một chút dạy dỗ da thịt.

Cho đến khi Giang Phi mất đi năng lực phản kháng mà ngã xuống đất lần nữa, Phó Huân lúc này mới tiếp tục đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa, hắn nhìn Giang Phi toàn thân chật vật nằm ở bên chân, sau một lát trầm tư liền khom người cởi quần áo Giang Phi, định nhân tiện tắm rửa cho cậu một phen.

Giang Phi yếu ớt, ý thức hỗn độn cho rằng Phó Huân định xâm hại cậu làm cậu bỗng nhiên nổi điên giãy giụa phản kháng lần nữa. Bên tai một mảnh hỗn loạn lại thêm tiếng xối nước của vòi hoa sen khiến lời giải thích tức giận của Phó Huân không lọt vào tai Giang Phi một chữ nào cả.

Nửa giờ sau, Phó Huân quấn khăn tắm bên hông, sắc mặt tái xanh mà ôm Giang Phi mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm.

Giang Phi tựa hồ đã ngủ mê man rồi, đầu tựa vào ngực Phó Huân không nhúc nhích.

Phó Huân rời khỏi phòng phụ hỗn độn, ôm Giang Phi đi thẳng đến phòng ngủ chính của mình.

Sau khi đặt Giang Phi lên giường của mình, Phó Huân liền khom người rủ đầu ngồi bên mép giường, ánh mắt phức tạp nhìn sàn nhà.

Mấy canh giờ dày vò  khiến nội tâm giờ phút này của Phó Huân vốn đã tràn đầy vật lộn với quyết sách lần này lại càng thêm khó xử. Lý trí cùng tình cảm đấu tranh không ngừng nghỉ khiến hắn vừa cáu kỉnh vừa đành chịu, hắn không biết suy nghĩ thay đổi chủ ý hiện tại rốt cuộc là mình thanh tỉnh hay là xung động.

Trong nháy mắt khi Giang Phi sắp rơi xuống tầng kia, cho dù là bây giờ nghĩ lại, Phó Huân vẫn như cũ cảm thấy nghĩ mà sợ đến đổ mồ hôi lạnh sống lưng, tình cảm và bản năng nói với hắn, hắn muốn Giang Phi sống.

Chẳng qua là dù vậy, Phó Huân cũng không cảm thấy Giang Phi đối với mình mà nói gần như vượt qua sự tồn tại của Phó Nam, nhiều hơn là hắn vẫn coi Giang Phi thành con mèo nhỏ hắn nuôi năm đó, ban đầu bởi vì không có năng lực bảo vệ mới trơ mắt nhìn nó bị cha mình ném chết.

Hôm nay có chút lực lượng mới muốn ôm may mắn trong lòng mà đánh cược một phen, chỉ là cái giá khi thất bại lại khiến hắn do dự bất quyết.

Thế nhưng…

Trong lòng có quá nhiều vật lộn cùng không tình nguyện, đấu tranh giữa tình cảm và lý trí rõ ràng đã quyết định từ trước rồi nhưng vẫn chưa bao giờ dừng lại như cũ.

Nửa giờ trôi qua, Phó Huân vẫn ngồi ở mép giường nghĩ mãi không ra như trước, lúc này sau lưng lại truyền tới tiếng nỉ non, mê sảng tựa như gặp ác mộng của Giang Phi.

“Không…Tôi không muốn chết…Không muốn…Chết…Đừng…Đừng giết tôi…”

Hai mắt Giang Phi nhắm nghiền, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hai tay nắm chăn, bắp thịt toàn thân run rẩy căng thẳng.

Trạng thái ác mộng kéo dài mười mấy giây, Giang Phi liền choàng tỉnh mở mắt ra, toàn thân tựa như bị điện giật mà bật dậy khỏi giường, đôi mắt trợn to kinh hoảng nhìn về phía trước, mồ hôi lạnh theo tóc mai cậu tụ xuống dưới cằm chậm rãi nhỏ xuống.

Ác mộng và thực tế lần lượt thay nhau dung hợp khiến Giang Phi trong cơn kinh hoàng sững sờ hồi lâu mới phản ứng được ác mộng vừa rồi chính là thực tế…Phó Huân muốn giết cậu!

“Mơ gì?”

Bên người bỗng nhiên truyền tới thanh âm lạnh như băng của Phó Huân, Giang Phi bị dọa quay đầu nhìn lại, giờ khắc này tất cả trí nhớ trước khi ngủ mê liền hiện lên. Nhìn khuôn mặt dối trá âm hiểm trước mắt, Giang Phi giận hận cực kỳ, nhưng có lẽ do đã từng bùng nổ rồi nên cũng không đếm xỉa đến phản kháng gì nữa, giờ phút này Giang Phi cảm thấy nhiều hơn là vô lực cùng tuyệt vọng tựa như nghẹt thở.

Giang Phi biết, lúc này, ở đây, cậu không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Phó Huân, mà Phó Huân trù tính lâu như vậy, cũng không có khả năng thay đổi chủ ý mà bỏ qua cho mình ở thời điểm bước ngoặt này.

Vì Phó Nam, nam nhân này làm được hết tất cả.

Giang Phi nhắm mắt lại, sau khi hít sâu một hơi, cậu liền mở mắt ra suy sụp nhìn Phó Huân bên mép giường, nhàn nhạt nói: “Sau khi tôi chết, anh sẽ bỏ qua cho cha mẹ tôi, đúng không?”

Phó Huân không nghĩ tới Giang Phi lại đột nhiên hỏi vậy, đây tựa hồ là…nghĩ thông rồi.

“Ừ.” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói: “Mạng của cậu, cũng đủ để trả nợ cho cha mẹ cậu, tôi không chỉ có không động đến bọn họ mà còn bởi vì sự phối hợp hiện tại của cậu mà cho bọn họ tuổi già không lo.”

Giang Phi cúi đầu, xoa xoa đôi mắt chua xót, thấp giọng đáp: “Tôi phối hợp với anh.”

Phó Huân vốn tưởng rằng sau khi tỉnh dậy Giang Phi lại sẽ cuồng loạn đau đớn chửi mình vì đã lừa dối, lợi dụng cậu ta, hoặc là khóc chảy nước mắt nước mũi cầu xin mình bỏ qua cho cậu ta, thế nhưng…

“Không muốn nói gì à?” Phó Huân lại mở miệng nói, thanh âm vẫn lạnh như băng: “Nếu cậu đã quyết định phối hợp với tôi, vậy bây giờ cậu muốn nói cái gì cũng được.”

“Trừ hối hận ra, có thể nói cái gì với một tên lừa gạt chứ?” Giang Phi mở nửa cặp mắt, thấp giọng đáp.

Phó Huân trầm mặc một hồi, có thâm ý khác nói: “Không muốn van cầu tôi nữa?”

Giang Phi chậm rãi quay đầu, đáy mắt tuyệt vọng tràn đầy tia máu đỏ tươi, cậu nhìn về phía Phó Huân buồn bã cười một tiếng, thanh lãnh đáp: “Phó Huân, từ đầu đến cuối anh chính là một tên lừa đảo, từ giờ trở đi, tôi sẽ không tin bất kỳ câu nói nào của anh nữa …”