Tránh Sủng II

Quyển 1 - Chương 86: Không còn đường để đi!




Sau khi điện thoại truyền đến thanh âm ngắt cuộc gọi, Giang Phi vẫn còn trong hoảng hốt tuyệt vọng khó mà hoàn hồn.

Ngoài xe, Diệp Phong Miên đã đeo mũ cùng khẩu trang, đang cùng trợ lý Tiểu Hạ bàn bạc chuyện công việc sau kỳ nghỉ.

Diệp Phong Miên vô luận là những đóng góp cho điện ảnh truyền hình hay  đóng góp cho thời trang, ở giới giải trí đều là số một số hai, độ nổi tiếng của anh từ lâu vẫn mãi không giảm, là nhờ anh có nhan sắc cùng năng lực làm việc hơn bình thường, lại thêm được công ty sau lưng tuyên truyền cùng tâng bốc, anh là nam nghệ sĩ thu được nhiều lợi nhuận nhất của giải trí Huân Nguyên hiện nay, nhưng anh có rực rỡ thế nào đi nữa, cũng không thể gánh nổi chèn ép của nhà tư bản đứng đầu trong giới giải trí.

Giang Phi phát hiện suy nghĩ mà mình muốn dùng Diệp Phong Miên thoát khỏi khống chế của Phó Huân, không chỉ ích kỷ, còn cực kỳ ác độc, sự nghiệp của Diệp Phong Miên đang ngày càng phát triển, tiền đồ không thể lường được, anh ấy nên là quân tử cả đời đi trên đường mây trải đầy hoa, một vai hề trong bùn nhão như cậu, lấy yêu cầu gì để bắt Diệp Phong Miên đánh cược sự nghiệp cả đời của mình tới trợ giúp cậu chứ.

Giang Phi cất điện thoại di động đi, mất hết ý chí dựa vào lưng ghế, cậu ngẩng đầu, cứng rắn khắc chế cảm giác chua xót trong hốc mắt kia trở về…Cậu chính là một phế vật vô dụng, cho tới này trừ chạy ra chính là khóc, hiện nay còn muốn liên lụy đến người thực sự quan tâm mình.

Giang Phi như thần kinh thê lương cười một tiếng…Nếu đã sống không bằng chết, vậy thì không bằng đi chết đi.

Tiểu Hạ đang chuẩn bị thò đầu vào xe thúc giục Giang Phi, Giang Phi lại từ trong xe đi xuống, ánh mắt ảm đạm, khẽ mím môi, sắc mặt xám trắng.

Một tay Diệp Phong Miên xách hai túi của anh và Giang Phi, một tay kia nắm lấy bả vai của Giang Phi, chuẩn bị đưa cậu vào, nhưng Giang Phi lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn mặt đất thấp giọng nói: “Phong ca, em không thể đi nghỉ phép cùng anh.”

Diệp Phong Miên cùng Tiểu Hạ đều sửng sốt.

Diệp Phong Miên nghĩ đến Phó Huân đầu tiên, vội vàng nói: “Không phải bởi vì Phó Huân hắn…”

“Không phải, không liên quan đến hắn.” Giang Phi nhanh chóng ngắt lời, cậu hít sâu hai cái, ngước mắt nhìn Diệp Phong Miên, nhẹ giọng nói: “Là bởi vì mẹ em, mới vừa rồi bệnh viện mẹ em ở gọi điện tới, bọn họ nói tình trạng thân thể của mẹ em không tốt lắm, em không quá yên tâm liền muốn đi qua xem một chút.”

“Vậy chúng ta đổi chuyến bay, vào lúc này anh cùng em đến bệnh viện.”

“Không, này không phải là chuyện đổi chuyến bay, em quyết định khoảng thời gian này chăm sóc mẹ em, sẽ không đi đâu cả, công việc của Phong ca anh khổ cực như vậy, thật vất vả mới có một kỳ nghỉ dài hạn nhỏ, liền đi để thả lỏng cho thật tốt.”

Giang Phi cầm lấy túi hành lý xách tay của mình trong tay Diệp Phong Miên, một mặt khẽ đẩy Diệp Phong Miên đến cửa xét vé, cố gắng tự nhiên cười nói: “Phong ca đừng để ý đến em, đi nhanh đi, đừng để lỡ thời gian xét vé.”

Diệp Phong Miên đi chưa được mấy bước lại dừng lại, anh cau mày, sắc mặt phức tạp nhìn Giang Phi: “Tiểu Phi, em ở lại thật sự chỉ là bởi vì mẹ em? Không có chuyện gì khác gạt anh?”

“Dĩ nhiên, vả lại em gạt Phong ca làm gì?” Giang Phi cơ hồ dùng hết toàn lực mới nhịn được kích động muốn rơi lệ, cậu cười nói: “Phong ca là người thân nhất của em, nếu em có khó khăn gì, nhất định sẽ nói với Phong ca.”

“Vậy được, anh lập tức hủy chuyến bay.” Diệp Phong Miên nói: “Anh cùng em đến bệnh viện.”

Vừa nói, Diệp Phong Miên vừa quay đầu phân phó Tiểu Hạ.

“Phong ca không cần.” Giang Phi níu cánh tay Diệp Phong Miên lại, nhanh chóng nói: “Em tự mình đi được, thân phận Phong ca đặc biệt, dọc theo con đường này không biết có bao nhiêu ánh mắt theo dõi, mẹ em ở viện tâm thần, nếu có paparazzi phát hiện Phong ca anh đến bệnh viện tâm thần, không chừng lại ở trên mạng bịa anh thành cái gì.”

“Không sao, anh bảo tài xế ở trên đường lượn vài vòng khúc cua, bọn họ sẽ không theo…”

“Nhưng em lo lắng a.” Giang Phi bị buộc không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói: “Em không muốn mẹ em gặp phiền toái, đám paparazzi kia thích nhất là đào bới ngọn nguồn, nếu như Phong ca anh đi bị phát hiện, em sau này còn có mẹ em nữa đều không thể được an bình, nếu mẹ em vì vậy mà bệnh tình nặng thêm, trách nhiệm này anh gánh nổi sao?”

Sắc mặt Diệp Phong Miên cứng đờ.

Tiểu Hạ bên cạnh nhìn không nổi nữa liền hướng về phía Giang Phi lạnh lùng nói: “Cậu nói như vậy sao? Diệp ca hiện tại là có lòng tốt, cậu làm sao…”

“Tiểu Hạ!” Diệp Phong Miên quát Tiểu Hạ, sau đó nhìn Giang Phi ôn hòa nói: “Tiểu Phi em đừng gấp, anh không đi cũng được, nhưng nếu em có khó khăn gì, nhất định phải nói cho anh, anh bảo tài xế đưa em đi.”

“Không cần, em tự đón xe đi.” Vừa nói, Giang Phi xoay người muốn đi: “Phong ca hẹn gặp lại, hy vọng anh nghỉ phép vui vẻ.”

Diệp Phong Miên chợt nhớ tới cái gì, anh hai ba bước liền đuổi đến trước mặt Giang Phi: “Đúng rồi, em nói em nợ Phó Huân một khoản tiền, nói với anh nợ bao nhiêu, anh thay…”

“Không cần.” Giang Phi trực tiếp ngắt lời, cũng tránh né ánh mắt của Diệp Phong Miên: “Em…em còn phải đi.”

Nói xong, Giang Phi vòng qua Diệp Phong Miên sải bước rời đi, mà khi đưa lưng về phía Diệp Phong Miên đang càng lúc càng xa, nước mắt trong hốc mắt của Giang Phi rốt cuộc không nhịn được nữa mà tuôn ra ngoài.

Diệp Phong Miên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Giang Phi, sắc mặt có chút phức tạp cùng mất mát, lúc này Tiểu Hạ liền đi tới, bất bình thay cho Diệp Phong Miên: “Lật mặt như lật sách vậy, trước thì tốt như gì.”

“Tiểu Phi em ấy không phải thứ người như vậy.” Diệp Phong Miên nói: “Tiểu Hạ, cậu âm thầm sắp xếp người điều tra một chút, xem rốt cuộc là tình huống gì, tôi luôn cảm giác Tiểu Phi có bí mật nào đó khó nói.”

“Diệp ca còn kỳ nghỉ này của anh…”

“Không đi, nghỉ ở thành phố Trung Nam.”

“…”

============================

Giang Phi gọi một chiếc taxi trở về, ngồi ở bên trong xe, cả người uể oải dựa vào xe, cậu nhìn cảnh đêm không ngừng lui về phía sau ngoài cửa xe, não giống như đổ đầy xi măng, hô hấp cùng suy tính thôi cũng cực kỳ khó khăn.

Giang Phi nhắm hai mắt lại, hận không thể lập tức ngủ chết đi.

Lúc này, điện thoại di động của Giang Phi reo, vẫn là chuỗi số của Phó Huân.

Giang Phi cũng không chút do dự gì, sau khi nhận điện thoại liền để ở bên tai, mở miệng trước: “Như anh mong muốn, tôi đang trên đường trở về.”

Phó Huân bên đầu điện thoại kia cười âm hiểm một tiếng: “Cho cậu thời gian bốn mươi phút, đến phòng số 2014 khách sạn Phúc Yên.”

Nói xong, Phó Huân cúp điện thoại.

Giang Phi cất điện thoại di động, bảo tài xế dừng lại bên ven đường cách đó không xa.

Sau khi xuống xe, Giang Phi chạy vào trong một tiệm tạp hóa ven đường, mua một con dao gọt hoa quả có vỏ, chiều rộng bằng một ngón cái.

Giang Phi cất con dao kia vào bên trong túi áo khoác, sau khi trở lại trong xe, cậu đem địa chỉ Phó Huân bảo trong điện thoại kia nói với tài xế.

Xe chạy trên đường, Giang Phi dựa ngửa vào lưng ghế, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, cố gắng khiến não mình trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ…Trước mắt chỉ có thể làm như vậy.

Trừ cái này ra, cậu đã không còn đường để đi…