Tránh Sủng II

Quyển 1 - Chương 70: Phải tìm được người!




Giang Phi trôi giạt khắp nơi cuối cùng cũng coi như là ở lại chỗ Diệp Phong Miên, Diệp Phong Miên không muốn nội tâm Giang Phi chịu ủy khuất, cũng hiểu tự ái của Giang Phi, cho nên bên ngoài đáp ứng lời Giang Phi, sau này sẽ thêm tiền thuê nhà cho cậu.

“Phong ca, có thể hay không…” Sắc mặt Giang Phi phức tạp nói: “Có thể đừng để người ta biết em ở…ở nơi này hay không, cũng đừng nói với cậu mợ bọn họ, có thể…có thể không?”

Quyền thế Phó Huân ở thành phố Trung Nam là một tay che trời, Giang Phi không thể không cẩn thận, tuy nói bây giờ sự xuất hiện của Diệp Phong Miên cho cậu dũng khí cực lớn, nhưng sự sợ hãi đối với Phó Huân đã thành bản năng, Giang Phi muốn dùng hết khả năng để tránh gặp mặt trực tiếp với Phó Huân.

Trước đàng hoàng ‘ẩn’ ở chỗ này, qua hai tháng rồi thăm dò một chút động tĩnh của Phó Huân bên kia.

Nói không chừng sau một hai tháng, Phó Huân đã quên sự tồn tại của cậu.

Diệp Phong Miên nhìn ánh mắt bất an của Giang Phi, muốn hỏi tại sao lại nhẫn nại, anh không muốn làm khó Giang Phi, liền trực tiếp cười nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không nói với ai cả, anh cũng sẽ bảo Tiểu Hạ bọn họ một tiếng.”

Diệp Phong Miên nắm tay Giang Phi, tựa như trấn an vỗ một cái lên mu bàn tay Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, có khó khăn thì trực tiếp nói với anh, chỉ cần anh có thể làm, anh đều giúp em.”

“Không…không có gì, em chính lo…lo lắng người lúc trước đắc tội tìm tới cửa thôi.” Giang Phi cố gắng cười giải thích: “Em biết Phong ca không sợ, nhưng nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện mà, Phong ca là nhân vật công chúng, nếu dây dưa với tiểu nhân phố phường, bị người ta biết nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cùng danh dự…Cứ khiêm tốn chờ một khoảng thời gian rồi sẽ gió êm sóng lặng thôi.”

Diệp Phong Miên mơ hồ cảm giác người Giang Phi đắc tội kia, không đơn giản chỉ là tiểu dân phố phường như vậy…

“Được.” Diệp Phong Miên ôn hòa cười tươi: “Nghe em.”

Diệp Phong Miên vốn muốn hảo hảo trò chuyện với Giang Phi, dẫn tâm sự của Giang Phi ra, cũng vì để Giang Phi hoàn toàn mở rộng cửa lòng với mình, nhưng mới hàn huyên được một nửa, quản lý chợt gọi tới.

Bởi vì một vài chuyện làm ăn, Diệp Phong Miên phải lập tức trở về công ty.

Diệp Phong Miên là nghệ sĩ dưới công ty giải trí Huân Nguyên, trụ sở chính của công ty nằm ở thành phố Trung Nam, cách tòa nhà này không tính là xa.

Diệp Phong Miên không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo Giang Phi chờ anh trở lại, Giang Phi không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới công việc của Diệp Phong Miên, vội vàng bảo Diệp Phong Miên chuyên tâm vào chuyện của mình trước.

Kỳ thực có thể đặt chân vào nơi của Diệp Phong Miên, Giang Phi đã vô cùng thỏa mãn, giúp người gặp nạn như vậy giống nhau như đúc với thời điểm Giang gia vừa mới phá sản năm đó, đây gần như là cứu mạng của cậu.

Trước khi Diệp Phong Miên rời đi có đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Giang Phi, anh hiểu tính cách Giang Phi, cho nên liền lấy lý do bảo Giang Phi mua giúp mình đồ dùng hàng ngày cho nhà để đưa thẻ cho Giang Phi.

“Anh mới vừa quay xong một bộ phim, thời gian sau này sẽ dư dả hơn một chút, hẳn sẽ thường xuyên ở lại nơi này, nhưng căn nhà này thiếu rất nhiều đồ…” Diệp Phong Miên nghiêm túc nói: “Đặc biệt là phòng bếp…”

Lời của Diệp Phong Miên khiến Giang Phi rất thản thiên đón nhận tấm thẻ kia, Giang Phi nghiêm túc ngỏ ý cậu rất biết dọn dẹp nhà, hơn nữa còn nấu ăn cực kỳ ngon, sau này chuyện việc nhà có thể giao hoàn toàn cho cậu.

Giang Phi cố gắng chứng minh giá trị của mình với Diệp Phong Miên, muốn cho Diệp Phong Miên biết, mặc dù cậu nhìn mềm yếu vô năng nhưng cũng không phải một tên vô dụng.

Sau khi Diệp Phong Miên đi, Giang Phi thu mình trong phòng ngủ, cầm từng bộ quần áo bên trong vali ra bỏ vào tủ treo quần áo, sau đó cầm một quyển sổ nhỏ ghi lại những đồ dùng hàng ngày thiếu sót bên trong chung cư, định lát nữa ra ngoài đi mua.

Lúc này, Tiểu Hạ được lệnh của Diệp Phong Miên, mua đồ dùng cho mèo ở bên ngoài liền trở về.

Đồ mua ngay tại cửa hàng gần chung cư, cho nên tốc độ rất nhanh.

Trừ một đống đồ dùng cho mèo ra, Tiểu Hạ còn xách về mấy hộp bữa trưa mua ở nhà hàng Trung, hắn nói với Giang Phi đây là Diệp Phong Miên nửa giờ trước cố ý dặn dò mà nhắn tin cho hắn.

Một đường chạy về từ thành phố Duyên Xuyên, vào lúc này đã là buổi trưa, Giang Phi đích xác còn chưa kịp ăn cơm trưa.

“Diệp ca chúng tôi đối với cậu thật tốt.” Tiểu Hạ vừa nói, vừa lấy thuốc mỡ cùng một lọ thuốc từ trong túi ra đưa cho Giang Phi, cười nói: “Đây là Diệp ca cố ý dặn tôi mua, thoa ngoài da rồi uống thuốc, vết tím xanh trên mặt sẽ biến mất rất nhanh.”

Giang Phi không nghĩ tới Diệp Phong Miên lại suy nghĩ cho mình nhiều như vậy, cậu thụ sủng nhược kinh nhận thuốc trong tay Tiểu Hạ, hốc mắt hơi nóng lên.

“Vậy nếu không có chuyện gì tôi trở về công ty trước.” Tiểu Hạ nói: “Bên Diệp ca có thể khá bận rộn, nếu chỗ cậu có vấn đề gì, có thể trực tiếp tìm tôi, tôi là trợ lý sinh hoạt của Diệp ca.” Vừa nói, Tiểu Hạ đưa cho Giang Phi tấm danh thiếp của mình.

Giang Phi nhận danh thiếp, do dự mấy giây liền nhỏ giọng hỏi: “Tôi…tôi có thể hỏi một chút, Phong ca anh ấy hiện tại…vẫn độc thân sao?”

Tiểu Hạ sửng sốt, nhíu mày, lúc này Giang Phi mới đột nhiên cảm giác được mình rất không lễ phép, đây là chuyện riêng của Diệp Phong Miên, hiện tại cậu vừa mới cùng Diệp Phong Miên nhận nhau, sau lưng lại tựa như bà tám hỏi những chuyện này.

“Tin đồn trên mạng quá nhiều, tôi…tôi chính là tò mò mà thôi.” Giang Phi vội vàng nói: “Không nói cũng không sao cả.”

“Tin đồn cậu nói là chỉ Hướng Mạt Nhi tiểu thư đi.” Tiểu Hạ cười lên: “Không có chuyện gì đâu, đó là bên công ty Hướng Mạt Nhi xào xáo lên thôi, bên Diệp ca chúng tôi căn bản không đáp trả, cùng khung cùng đài chỉ là vì một vài công việc quảng cáo, mấy thứ linh tinh ở trên mạng đều là giả, Diệp ca chúng tôi giữ mình rất tốt, vào giới giải trí đã mấy năm trên người vẫn không một chút đen đúa nào, cậu cứ yên tâm mà theo đuổi đi.”

Giang Phi bị câu cuối cùng của Tiểu Hạ dọa sợ, vội vàng nói: “Tôi không…không phải theo đuổi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác.”

Tiểu Hạ cười càng lợi hại hơn, giống như đã đối với chuyện này nhìn lắm thành quen vậy: “Cậu không cần xin lỗi, tôi đi theo Diệp ca nhiều năm như vậy, gặp quá nhiều người theo đuổi Diệp ca rồi, trai gái đều có, người nào thích Diệp ca tôi một cái là có thể nhìn ra.”

“Tôi…tôi không…không…”

Giang Phi hốt hoảng muốn giải thích, tiểu Hạ thì thần bí cười hề hề một tiếng, nhanh chóng rời khỏi.

Sau khi Tiểu Hạ rời đi, Giang Phi mặt đầy quẫn bách đóng cửa lại, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy gò má nóng bỏng.

===========================

Một ngày một đêm đã trôi qua, thủ hạ mà Phó Huân phái đi tìm Giang Phi vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì, chỉ là theo camera biết được Giang Phi lên một chiếc xe ở cửa một tiểu khu, bởi vì đó là chiếc xe màu đen có giả biển số, cho nên căn bản không thể nào điều tra ra được, nếu muốn điều tra tung tích Giang Phi về sau, cần kiểm soát lượng lớn camera ở thành phố Trung Nam.

Phó Huân không nghĩ tới, cái tên hèn nhát trừ việc khóc ra không được việc gì, lại dám trắng trợn khiêu chiến quyền uy của hắn.

Nguyên lai cậu ta cũng không phải tên phế vật nhẫn nhục chịu đựng, đến tuyệt cảnh, cậu cũng sẽ nhảy cỡn lên phản kích.

Phó Huân cảm thấy tức giận, đã ăn sạch lau sạch Giang Phi rồi, hắn cũng không còn kiên nhẫn lãng phí thời gian trên người Giang Phi, hắn chỉ muốn dứt khoát, khi tới trực tiếp ấn Giang Phi lại phát tiết một trận, trừ cái này ra hắn chẳng hứng thú với bất kỳ trò lừa bịp gì.

“Tiếp tục tìm, còn phải tra ra tất cả mọi người sau khi rời đi cậu ta tiếp xúc…” Phó Huân ném văn kiện trong tay lên bàn, sắc mặt âm lãnh ra lệnh Ngô Thân: “Tôi chỉ cho cậu thêm ba ngày, coi như tên ngu xuẩn kia bị người ta giết rồi chôn xuống, cậu cũng phải moi thi thể cậu ta ra.”