Kỳ thực Giang Phi là không muốn gây sự, muốn kéo dài thời gian ở phòng bếp, nếu không ở phòng khách đối mặt với Phó Huân, cậu sẽ càng hoảng sợ hơn.
Mới vừa đặt dưa leo lên thớt dùng dao thái nhỏ thì cửa phòng bếp truyền tới một tiếng bật lửa giòn vang, Giang Phi theo âm thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Huân không biết lúc nào đã đứng ở phòng bếp, nghiêng người dựa vào khung cửa, đang cúi đầu đốt điếu thuốc bên khóe miệng.
Giang Phi bị dọa một cái, theo bản năng lùi về phía sau hai bước cũng giơ dao lên trước ngực, mặt đầy bất an nhìn Phó Huân ở cửa.
Bật lửa hai lần đều không ra chút lửa nào, Phó Huân có chút chán nản, liền cất bật lửa vào trong túi, xì gà giữa ngón tay trực tiếp tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Phó Huân ngước mắt, nhìn Giang Phi đang vận sức chờ phát động, bộ dáng tựa như mình bước một bước nữa cậu sẽ cầm dao chém tới, không khỏi cảm thấy hết sức buồn cười, không biết tên phế vật trước mắt này lấy dũng khí ở đâu ra dám giằng co với hắn như vậy.
Phó Huân dùng ánh mắt sắc bén quan sát Giang Phi một phen, sau đó mày kiếm khẽ nâng hỏi: “Cậu đây là chuẩn bị nấu cơm, hay là chuẩn bị giết tôi?”
“Tôi…tôi đang nấu cơm cho ngài.” Giang Phi nhanh chóng rủ tay cầm dao xuống, lắp bắp nói: “Ngài trước…tới phòng khách chờ một chút.”
“Cậu tiếp tục đi.” Phó Huân hai tay khoanh ngực, nhàn nhạt nói: “Tôi ở đây xem.”
Giang Phi cũng không dám nói gì nữa, hầu kết ở cổ họng hoạt động một chút, ‘ừ’ một tiếng thật thấp, xoay người tiếp tục bận rộn ở trước thớt, nhưng dư quang khóe mắt vẫn luôn đề phòng nam nhân đứng ở cửa bếp.
Ánh mắt quỷ dị của khuôn mặt bên cạnh kia làm tay chân Giang Phi đều trong trạng thái nửa cứng ngắc, sợ hãi khiến trong lòng cậu như gánh tảng đá lớn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn dị thường.
Cách chừng ba thước, Phó Huân hơi híp mắt, lần nữa quan sát Giang Phi từ đầu đến mắt cá chân trần trắng nõn.
Trước kia quan sát Giang Phi, Phó Huân luôn mang trong lòng sự khinh bỉ cùng xét xử của người đòi nợ cũng như người quyền cao, nhưng hiện tại quan sát, lại là sự quan sát tỉ mỉ tràn đầy thâm ý.
Quan sát tỉ mỉ cái xác của Giang Phi này…
Bộ dáng Giang Phi rất tốt, mặc dù không phải bộ dáng khiến người ta một cái liền kinh động, nhưng lại hết sức dễ nhìn, trắng nõn thanh tú, mi mắt nhu hòa, khi cười lên thập phần linh động, lại thêm gương mặt ôn thiện mang cảm giác vô hại cùng vô tội tự nhiên, nhìn lâu, thật đúng là khiến đáy lòng người ta sinh ra vài tia cảm giác kỳ diệu.
Còn vóc người…
Ánh mắt Phó Huân dừng trên phần eo của Giang Phi, mặc dù cách một lớp áo ngủ không thấy được phong cảnh bên trong, nhưng phối hợp với hồi tưởng đêm đó trong đầu, Phó Huân vẫn là thỏa mãn gật đầu một cái.
Vóc người cũng không tệ, nhìn thân hình rất nhỏ nhắn nhưng đôi chân mảnh khảnh trắng nõn lại rất dài, khi ôm vào trong lòng cũng vừa vặn, da sờ thì trơn nhẵn non nớt, không có mùi thơm hóa học tựa như bị ướp nước hoa của nữ nhân, tất cả đều là hương thơm tự nhiên thanh thuần…
Phải nói thứ duy nhất khiến Phó Huân hắn bất mãn, có lẽ chính là giới tính của Giang Phi.
Nếu như là nữ, Phó Huân nghĩ trong đầu, để cậu làm tình nhân cho mình một năm cũng không là vấn đề, nữ nhân bên cạnh hắn đã đổi qua rất nhiều, thanh thuần phóng đãng từng có, là thật là giả Phó Huân hắn cũng lười đi phân biệt, nhưng không ai khiến hắn cảm thấy an tâm mà có kỳ bảo đảm chất lượng lâu dài. Đổi nhiều chỉ thấy chán ngán, hơn nữa nhu cầu của hắn đối với nữ nhân, cho tới bây giờ đều về sinh lý, về tinh thần, không có nữ nhân nào có thể làm được cho hắn.
Giang Phi đơn thuần đến ngốc nghếch, hiền lành của cậu cũng là kiểu ngu ngốc sông tràn gây họa, thứ người không lòng không dạ như vậy, tuy nói giữ ở bên người thực chất không có tác dụng gì, nhưng giống như nuôi mèo vậy. Chưa từng có chuyện nhìn vào hai mắt cảm thấy được thả lỏng, loại thuốc tinh thần này, hiện nay thật đúng là không mấy người có thể cho Phó Huân hắn.
Tuy nói người này là một nam…Bất quá nếu như có thể thỏa mãn sinh lý cùng phát tiết và thả lỏng tinh thần thì giới tính không quan trọng.
Còn
Với cừu hận…
Chơi chán rồi sau này diệt trừ cũng không muộn.
“Cậu có bệnh không?” Phó Huân đột nhiên nhàn nhạt hỏi.
Giang Phi hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết Phó Huân đây là đang chửi mình, hay là thật sự hỏi tình trạng thân thể mình nữa, cậu mờ mịt lại luống cuống nhìn Phó Huân, hồi lâu mới thận trọng hỏi: “Ý Phó tổng là…”
Phó Huân khẽ cười một tiếng, tựa như thờ ơ đáp: “Tôi hỏi thân thể cậu có mắc bệnh truyền nhiễm không, đêm đó làm cậu tôi quên không mang bao, đừng trong lúc vô tình truyền bệnh gì cho tôi.”
Giang Phi như bị người đối diện đánh một quyền, quẫn phẫn cùng lúng túng thiếu chút nữa khiến cậu mất lý trí.
Rõ ràng cậu mới là người bị hại mà tên khốn kiếp này lại cư cao lâm hạ* thẩm vấn mình như vậy.
- Cư cao lâm hạ: trên cao nhìn xuống
Tức giận không dám ra mặt, Giang Phi trừ việc cầm chặt dao thái ra, chính là đáp một tiếng thật thấp: “Không có.”
“Được, cậu tuy nói như vậy, nhưng vẫn phải bảo đảm chắc chắn.” Phó Huân nói tiếp, giống như là thuận miệng lệnh thủ hạ mình: “Như vậy đi, ngày mai cậu đến bệnh viện làm một cái kiểm tra sức khỏe toàn diện, sau đó đưa tờ kiểm tra sức khỏe cho tôi xem một chút.”
“Cái gì?” Giang Phi cho là mình nghe lầm: “Đi…Đi kiểm tra sức khỏe?”
“Làm sao? Có vấn đề?”
Giang Phi cũng không dám làm ngữ khí muốn giải thích của mình quá cương quyết, rất miễn cưỡng nặn một nụ cười nhỏ giọng nói: “Phó tổng, nếu như tôi có bệnh, ngài phải mắc cũng mắc rồi, cho nên người kiểm tra là ngài…ngài nói đúng không.”
“Có vài bệnh không phải một lần là có thể lây sang.” Phó Huân nói: “Tôi đây cũng vì cân nhắc về sau.”
Sắc mặt Giang Phi cứng đờ: “Sau…sau này?”
“Ba tháng này cậu làm sao cũng không kiếm được ba trăm vạn đâu, cho nên tôi mở đường cho cậu.” Phó Huân nhếch miệng, cười âm hiểm: “Bồi tôi ba tháng, món nợ này, tôi coi như xóa bỏ.”
Giang Phi ngây người như phỗng…
Nhìn đáy mắt ngạo mạn cùng bắt buộc của Phó Huân, Giang Phi dần dần ý thức được, bây giờ tôn nghiêm, vui giận của cậu ở trong mắt Phó Huân căn bản không đáng giá một đồng.
“Kỳ hạn ba tháng còn…còn chưa hết.” Giang Phi thấp giọng nói: “Tôi…tôi coi như đi trộm cướp, cũng sẽ trả đủ khoản nợ này cho ngài, cho nên xin…xin ngài nương tay cho, cầu ngài…van cầu ngài…”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt Giang Phi chua xót, cậu mím chặt miệng, đỏ mắt nhìn Phó Huân, thế nhưng ủy khuất cùng cầu xin tha thứ nơi đáy mắt này lại khiến trong lòng Phó Huân cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy.
Phó Huân chậm rãi đi về phía Giang Phi, Giang Phi lập tức giơ dao thái lên che ở trước người, vừa lui về phía sau vừa nói với Phó Huân: “Anh…anh đừng tới đây, anh…anh tới nữa tôi liền chém người, tôi thật sẽ chém…chém người.”
Dưới chân Phó Huân không dừng, đi thẳng tới bên cạnh Giang Phi, Giang Phi bị dọa vung dao thái qua loa vung trước người, kinh hoảng thất thố nói: “Đừng tới nữa mà!”
Phó Huân lanh tay lẹ mắt, giơ tay lên bắt lấy cổ tay Giang Phi, một tay đoạt lấy dao trong tay Giang Phi ném lên trên bàn bên cạnh, sau đó một cái ôm lấy Giang Phi đang chuẩn bị từ bên người hắn chạy trốn, xoay người sải bước rời khỏi phòng bếp.
Hết thảy sợ hãi đêm đó xông lên đầu, Giang Phi khóc mắng giãy giụa, nhưng hai cánh tay Phó Huân giống như hai cây kìm sắt siết lấy thân thể cậu vậy.
Cuối cùng cũng đi tới phòng ngủ, Phó Huân ném Giang Phi lên giường, sau đó đứng bên giường bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo.
Huynh: Có không ít độc giả phản ánh Giang Phi quá yếu, bây giờ yếu là bởi vì có chỗ cố kỵ, đến khi có người cho cậu ấy hi vọng, hoặc là thời điểm cá chết lưới rách cuối cùng, tinh thần Giang Phi sẽ phản sát lại.