Tránh Ra Hỗn Đản Tứ Bào Thai

Chương 36




Lý Tử Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn kia bốn người đàn ông đang trong trạng thái bốc hoả, hai mắt đỏ rực, lửa giận ngút trời thật sự giống như ác ma chuyển thế, thoạt nhìn bọn họ lý trí đã hoàn toàn mất hết. Lý Tử Nguyệt biết nếu mình không nhanh chóng giải thích, hắn thật sự sẽ bị bốn người đàn ông kia xé nát.

-" Tôi thật sự cái cũng. . ."

Lý Tử Nguyệt còn chưa kịp nói xong, đã bị một cước đá bay đến góc tường. Anh chống cự ngồi dậy, trong miệng cảm thấy có một cỗ tinh ngọt, ho khan một tiếng, từng ngụm máu tươi phun ra, hai dấu tay đặt ở mạng xương sườn, hoàn hảo, chỉ gẫy hai cái mà thôi.

Lại nhìn bốn người sắp đánh tới, Lý Tử Nguyệt dở khóc dở cười, bởi vì hắn bây giờ đau đến ngay cả nói cũng nói không nên lời, chứ nói gì đến giải thích. Lần này chết chắc rồi, Lý Tử Nguyệt nghĩ thầm hắn thật sự sẽ bị loạn quyền đánh chết sao? Không biết thời điểm bốn gia khỏa kia tỉnh táo lại có cảm thấy hối hận hay không? Kỳ thật hắn cũng rất muốn biết.

Lý Tử Nguyệt nhắm hai mắt lại, đưa tay bảo vệ đầu. Bốn người kia sắp sửa xuống tay ngay lập tức.

-" Dừng tay, không được đánh anh ấy." Tiểu Mỹ nhìn bốn người đàn ông hung ác kia, lạnh giọng quát.

Kia bốn nam nhân vừa thấy Tiểu Mỹ giãy dụa muốn đứng lên, tất cả đều vọt tới bên giường, ngồi vây quanh Tiểu Mỹ, trong mắt hồng quang chậm rãi tiêu tán.

Lý Tử Nguyệt nằm trên mặt đất, nhìn bốn người bộ dáng luống cuống nhu tình mà nhìn người trên giường, nghĩ thầm nếu bốn gia khỏa kia đã thanh tỉnh, hắn thật sự đã tìm được đường sống trong chỗ chết mà! Lý Tử Nguyệt thở phào một hơi, bỗng nhiên lại nở nụ cười, đã lâu không bị đánh đến thê thảm như thế, thật sự rất sợ hãi. Cũng may, hắn không bị kia đám cuồng thú kia đánh chết.

--- ---------....--- --------

Tiểu Mỹ bất đắc dĩ sờ lên trên cái đầu bị quấn chi chít băng gạc, luân phiên thở dài, cũng may vết bầm ở cổ có thuốc đặc chế của Lý Tử Nguyệt đã đỡ hơn phân nửa, cũng không đau nữa, cho nên cũng chỉ đơn giản dán băng giảm đau.

Thật là thực buồn bực, lại có chút khí nghẹn khó thở. Tiểu Mỹ hít lấy một hơi, Lý Tử Nguyệt là nam, lại xinh đẹp như nữ nhân, cư nhiên là nam, hơn nữa ngay cả bộ ngực cũng là hàng giả, hại cô cho rằng đối phương là nhân yêu, ảo tưởng còn chưa kịp nghĩ tới liền bị dập tắt. Ai! Đáng tiếc!

-" Đều đã thở dài tới ba lượt rồi, đầu còn đau hay không?" Mẫn dịu dàng nhìn người trong ngực mình, đưa tay khẽ vuốt băng gạc quấn trên đầu Tiểu Mỹ.

-" Chỉ là không nghĩ tới các anh sẽ thích đàn ông." Tiểu Mỹ mân mê miệng, ái muội lại mang theo điểm giễu cợt ý tứ hàm xúc nhìn chăm chú Mẫn.

Mẫn hơi nghiêng mặt, khuôn mặt nhã nhặn đẹp trai xuất hiện lên một tia tức giận, nhưng ngay lập tức lại biến mất, khiến người ta hoài nghi mình có phải hay không nhìn nhầm .

-"Em tiểu nha đầu này, lại muốn gây sự." Mẫn sủng nịch nhéo nhéo cái mũi Tiểu Mỹ, biết cô không dễ dàng gì tha thứ bọn họ, lại thấy Tiểu Mỹ buồn bực đem tay mình đẩy ra, Mẫn cố ý ôm chặt lấy cô nhìn đến mái tóc ngắn của Tiểu Mỹ trong lòng cực độ khó chịu

-" Đem tóc cắt đến cụt tũn như thế, mất bao lâu mới dài ra như cũ đây."

" Em không thích dài, em thích tóc ngắn."

Tiểu mỹ mở to mắt, dường như khiêu khích nhìn Mẫn, không muốn làm theo ý bọn họ, tuy rằng cô cũng hiểu được chính mình thật trẻ con, bất quá nếu không xả tức giận ra ngoài trong lòng sẽ rất khó chịu.

Mẫn thân thể hơi cứng lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chăm chú Tiểu Mỹ, biểu tình dịu dàng cũng không còn tồn tại, rồi sau đó, Mẫn lại đột nhiên bật cười.

-" Thật muốn xả tức giận?"

-" Ai cần anh lo." Tiểu Mỹ lẩm bẩm một câu, cái đầu nhỏ nhắn nhẹ rúc vào trong ngực Mẫn, tìm lấy vị trí thoải mái.

-" Em muốn ngủ."

Nhìn động tác nhỏ đáng yêu của người trong lòng, Mẫn sủng nịch lại bất đắc dĩ nở nụ cười, bàn tay ôn nhu vỗ nhẹ nên lưng cô, Tiểu Mỹ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

--- ------ ----... .....--- ---... ....--- --------

Tiểu Mỹ từ từ thức dậy, cảm thấy đầu mình bị cái gì làm cho choáng váng, bội phần khó chịu.

-" Cô cuối cùng cũng chịu tỉnh?"

Tiểu Mỹ mơ hồ nghe được phía trước truyền đến tiếng nói thanh thúy rất êm tai, nhưng thanh âm kia trong đó lại hàm chứa chán ghét cùng oán hận, làm cho Tiểu Mỹ không khỏi rùng mình một cái. Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Tiểu Mỹ hai mắt ngập sương con ngươi chỉ thấy được đối phương tựa hồ là một cô gái.

-" Hừ, xem ra cô cũng không sai đi, một lần cùng bốn nam nhân."

Cô gái kia thanh âm lạnh lùng khiến Tiểu Mỹ cảm thấy da đầu một trận run lên.

-" Kế hoạch của tôi vốn là tính toán cho cô bị mấy chục người đàn ông lăng nhục đến chết, nếu mạng cô lớn không chết được, tôi không ngại tái tiễn cô một đoạn đường ." Ngữ điệu đột nhiên trở nên hung ác.

-"Chỉ là tôi không thể tưởng được thế nhưng cô sẽ tìm được chỗ dựa vững chắc cường đại như thế, là tôi đánh giá thấp,bất quá không quan hệ, cô bây giờ còn không phải đang ở trong tay tôi sao ."

Tiểu Mỹ lắc lắc đầu, cuối cùng cảm thấy dễ chịu một chút, đầu cô thật đau! Tiểu Mỹ cố gắng mà mở to mắt, muốn nhìn rõ bộ dáng cô gái kia, nhưng sao vẫn không thấy rõ, chỉ có thể cả người vô lực nằm trên mặt đất.

Đầu óc không ngừng chuyển động, nơi này là chỗ nào, cô không phải đang ngủ sao, sao lại đã chạy đến nơi đây, hơn nữa ở đây thoạt nhìn tựa như một cái khu phế thải.

Cô gái đột nhiên đến gần, Tiểu Mỹ cuối cùng thấy rõ bộ dáng, trong lòng càng cảm thấy bất an, đối phương nếu không ngại cho cô nhìn thất bộ dáng, xem ra cô gái đó cũng không tính toán buông tha mình. Tổng thể mà nói, cô gái kia bộ dạng thực thanh tú, thực đáng yêu, nếu không phải vẻ mặt, lời nói hung ác, chắc hẳn sẽ thật được mọi người yêu thích, cô gái có vóc dáng cũng không cao, thậm chí còn có chút nhỏ xinh. Đánh giá hồi lâu, Tiểu Mỹ xác định chính mình chưa từng gặp qua, càng không biết làm sao mà đắc tội với người.

-" Cô thấy rất kỳ quái phải không? Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ cho cô chết rõ ràng."

Lưỡi dao sắc bén dán ở trên mặt Tiểu Mỹ không ngừng hoạt động, làm cho cô cảm thấy sợ hãi, muốn tách ra khỏi, mồ hôi lạnh ứa ra.