" Thực xin lỗi, anh thừa nhận anh hơi quá, thực xin lỗi, nhưng mà em không thể không muốn bọn anh, bọn anh chỉ có mình em thôi."
Khuê thanh âm run rẩy lên tiếng. " Sỡ dĩ đó là kế hoạch, đều chỉvì có thể ở cùng một chỗ với em mà thôi, nếu không có em, anh thật sự cái gì cũng đều không có ."
" Bảo bối, từ khi sinh ra đến nay anh không hề để ý bất cứ chuyện gì, cả đời này anh cũng chỉ cùng người khác tranh giành một lần, là cùng anh em ruột thịt, nhưng mà, anh cảm thấy thực giá trị. Anh thật sự rất yêu em, nếu em không cần anh, không bằng đem anh giết chết." Mẫn bộ dáng không còn nhã như trước kia, mà thấp giọng cầu xin.
" Anh không biết nói sao em mới bằng lòng tha thứ, cả đời này anh chỉ cần một mình em, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh liền yêu em mất rồi!, em khả năng sẽ cảm thấy anh biến thái, cảm thấy anh nghiện luyến đồng, chỉ là anh yêu em, muốn cùng với em ở một chỗ, nếu em muốn anh quỳ xuống mới bằng lòng tha thứ, anh sẽ quỳ. . ."
Liệt hướng về phía Tiểu Mỹ quỳ xuống, muốn cô tha thứ cho mình.
Bốn người tình ý tha thiết, Tiểu Mỹ ánh mắt lại mơ hồ mà giống như hoàn toàn không nghe được, đột nhiên, cô bật cười.
" Các người trình diễn tốt lắm, đáng tiếc, cũng đều là lời nói dối, hết lần này tới lần khác nói dối. Sao vậy sẽ chỉ có một mình em sao!. . ." Tiểu Mỹ cười thảmlắc đầu,
" Các người đi đi, đừng tới đây nữa, tôi không muốn gặp các người."