Tránh Ra Hỗn Đản Tứ Bào Thai

Chương 1: Gặp lại Tứ bào thai




Ban đêm trường học có vẻ tuyệt đối tĩnh lặng, gió đêm thổi nhẹ xuyên qua vài phiến lá cây. Lúc này, dường như bầu trời chỉ mới hửng sáng một vài chỗ, trừ bỏ nguyên tòa nhà phía bên ngoài thì bốn phương đều bị bóng tối bao trùm. Đứng ở hành lang nhìn xuống phía sân bóng rổ, dường như truyền đến âm thanh của vài nam tử. khung cảnh chuyển gần lại, sân bóng rổ rộng lớn mơ hồ có thể thấy bóng dáng của mấy thiếu niên, bọn họ gần như đứng thành một vòng tròn, trên mặt đều hiện lên một tia hưng phấn và kèm theo đó là nị cười tà nịnh.

Ở chính giữa bọn họ là một nữ sinh dung mạo xinh đẹp đang ngồi chồm hỗm, mái tóc dài cuộn song xõa trên tấm lung trần trắng nõn, toàn thân đều không một mảnh vải che thân, hai mắt sương mù nhìn chung quan, thoạt nhìn có vẻ như thần trí cô ấy không được ổn định.

Bỗng chốc, một thiếu niên cuối người xuống, bàn tay bắt lấy khuôn mặt cô gái hướng về phía mình rồi hung hăng hônxuống, mãi cho đến khi cô gái ấy khóc lóc giãy dạu mới nguyện ý buông ra. Hắn chậm rãi đứng lên, dùng ngón tay lau khóe miệng, theo ngón tay đưa xuống là một đường tơ máu. Cô gái sợ hãi nhìn hắn, môi nàng cũng bị cắn, miêng vết thương rỉ ra một chút máu.

“ Nữ nhân to gan, dường như xem chúng ta đều đã chết, thế nhưng dám công nhiên cùng với nam nhân khác chơi trò ước hẹn” Âm thanh là từ phía một thiếu niên tóc vàng vang lên, hắn vừa nhìn nữ sinh phía dưới, vừa nghiến rang nghiên lợi. Nhưng lời nói này phát ra, lại làm cho cô gái không thể hiểu được, nàng cùng bạn trai ước hẹn thì có gì là sai? Nếu như sai thì chính là sai ở chỗ nàng có mắt như mù, lại đồng ý quen với một tên thiếu gia, bên ngoài nạm vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rửa hạ lưu, khiến nàng bị kê đơn, thiếu chút nữa đã không biết bị bao nhiêu cái nam nhân bạo ngược.

“ xem ra ngươi vẫn chưa biết lỗi lầm của mình” Lại một thiếu niên khác đem mắt kính tháo xuống, cười như không cười hướng nàng mở miệng

“Nhanh chút hướng ta cũng các ca ca xin lỗi” Lại thêm một đầu tóc đen thiếu niên cuốixuống, giống như làm nũng, hướng về phía cố gái nói.
Ngọn đèn mờ ảo làm người ta không thể nào thấy rõ dung mạo của 4 nam sinh, chỉ có thể thấy được từ 4 người họ đều xuất ra khí chất cao quý bất phàm, hẳn là thiếu gia công tử của một gia đình giàu có.

Cố gái nhíu mày nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn tú trước mặt, đột nhiên một cái hành động, liền hướng về phía lỗ tai thiếu niên cắn một cái.

“ Nữ nhân, đủ rồi !” thiếu niên tóc vàng dùng một tay ngăn chặn cằm của cô gái, một tay lại dùng sức đem lỗ tai đệ đệ đang bị cắn chặt tách ra.

“ Tiểu Mỹ, ngươi như thế nào lại dùng sức căn Liên ca ca…” Nam hài tỏ vè thương tâm, một tay nắm lấy lỗ tai, một tay đặt lên ngực, ánh mắt bi thương hướng về phía cô gái lên án.

Liên ca ca? Hình như tên này rất quen?

Tiểu Mỹ ngồi dưới đất, hơi hơi vặn vẹo thân mình trắng nõn, đôi tuyết lê tùy ý lại đong đưa theo, làm cho 4 thiếu niên càng nhìn càng hít thở không thong.

“ Nàng hình như không nhớ chúng ta là ai”

“ Đáng chết, nữ nhân này, nếu không đem nàng giáo huấn thì ta sẽ bị nàng làm tức chết”

Nhóm thiếu niên dường như đối với chuyện cô gái bị kê đơn thì không quá quan tâm, quan trọng hơn cả là nàng thế nhưng đối với bọn họ đều quên không nhớ một chút gì.

Một đám nghiến răng nghiên lợi nhìn chằm chằm cô gái, như dã thú bất kì thời điểm nào cũng có thể nhào lên cắn xé con mồi.

Đột nhiên, Tiểu Mỹ ôm ngực kêu lên một tiếng thổng khổ, cái miệng nhỏ nhắn từng mở ra khép vào từng ngùm từng ngụm không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên đỏ ửng.

“Nóng quá…” đôi mắt ướt átđầy sương mù nhìn về phía bốn thiếu niên, đôi môi đỏ mọng kiều mị hé mở, phát ra âm thanh vô cùng dụ hoặc.

“A, xem ra dược hiệu đã phát tác”

“Có thể được rồi”Đối với chuyện bị lãng quên, Liên phi thường giận dỗi, trước đây là hắn như thế nào bảo hộ nàng khi nàng bị ba ca ca khi dễ, vậy mà hiện tại, kết quả lại là người ta đã đem mình quên hết.

“Cứu ta, nóng quá…” Tiểu Mỹ, ánh mắt đảo qua nhóm thiếu niên, cuối cùng hướng đến thiếu niên gần nhất, tay nhỉ bé nắm lấy ống quần thiếu niên thấp xọng cầu xin. Thế nhưng nàng lại phát hiện, gương mặt nam hài này cùng người lúc nãy bị nàng cắn giống nhau như đúc.

“Đáng giận, như thế nào lại chỉ cầu xin đại ca” thiếu niên tên Liệt bước hai bước về phía trước. Từ ánh sang mập mờ phát ra từ ngọn đen, Tiểu Mỹ thấy rõ gương mặt thiếu niên tóc vàng, thế nhưng cũng với gương mặt kia lại giống y đúc người bị nàng cắ

“Đáng chết!cư nhiên lại có thể mang bộ dáng ấy đi đến trước mặt nam nhân” Mẫn đứng phía sau cô gái, lúc nàng bò đã vừa vặn đem tiểu huyệt cũng với cặp mông nõn nà nhìn đến rõ ràng. Vật trong đũng quần cũng vì thế nhanh chóng đứng lên, làm cho điỉnh quần nhô ra.

Lại thêm một gương mặt nữa giống nhau, tay nhỏ bé thoáng buông ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi

Tứ, Tứ bào thai! Tiểu Mỹ bỗng nhiên nhớ tới một nhà hàng xóm sát vách của nàng.

“Xem ra, ngươi nhớ lại chúng ta đúng không” Khuê từ trên cao nhìn xuống cô gái, âm trầm lên tiếng.

“Đáng tiếc đã quá muộn, cho dù đại ca đối với ngươi tha thứ nhưng ba chúng ta thì sẽ không”

Trong tâm trí Tiểu Mỹ dần nhớ lại hình ảnh của bốn ác ma luôn tùy lúc đều khi dễ nàng, hình ảnh lướt chậm nhưng những việc làm ngày ấy lại rõ mồn một, nàng sợ hãi hét lên “ A, các ngươi không cần lại đây”

“ Hừ, thật không cần sao, đợi một lúc nữa thì đừng hướng phía chúng ta cầu xin”