Nhân viên bộ phận hành chính nghe đến tên tôi đều mỉm cười chào hỏi, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Bạch Dĩ Hàn.
Bởi vì tên của chúng tôi, rất khó để không liên tưởng đến nhau.
Trưởng bộ phận hành chính giới thiệu từng nhân viên bộ phận hành chính cho tôi.
Khi giới thiệu đến Bạch Dĩ Hàn, ông ta lén lút quan sát vẻ mặt của tôi.
Thấy tôi không có biểu hiện gì khác thường, ông ta yên tâm giới thiệu Bạch Dĩ Hàn:
"Đây là nhân viên mới vào công ty chưa lâu, Tổng giám đốc Bạch có thể gọi cô ấy là Tiểu Hàn. Sau này có việc gì như mua cà phê thì có thể giao cho cô ấy"
Bạch Dĩ Hàn siết chặt quần, cúi đầu không nói gì.
Tôi gật đầu, nhanh chóng được các lãnh đạo cao cấp vây quanh, sau đó chúng tôi đi đến bộ phận tiếp theo.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi rất lâu...
15
Giới thiệu xong, Phó Tề đưa tôi đến văn phòng của mình.
Các bạn ơi, ai hiểu được tôi đây! Là một Phó Tổng giám đốc, văn phòng của tôi chiếm riêng một tầng lầu.
Nhưng cũng phải thôi, vì tòa nhà này đều thuộc sở hữu của nhà tôi mà! Tôi xứng đáng có nó!
Vừa mới ngồi xuống, Bạch Dĩ Hàn đã bưng một cốc nước vào đưa cho tôi.
Đặt cốc nước xuống, cô ta không đi ra ngoài, mà rưng rưng nhìn tôi.
Ha, lại muốn chơi trò gì đây!
"Tiểu Thiến, em thực sự không nhận ra chị là chị gái của em sao? Dù sao thì, chúng ta đều là cặp song sinh ruột thịt..."
Tôi không thèm nhấc mí, nhìn vào màn hình máy tính nói: "Lúc chị vì theo đuổi tình yêu đích thực mà bỏ nhà đi, sao chị không nghĩ đến chuyện chúng ta là cặp song sinh ruột thịt nhỉ! Chẳng phải chị đã tự tay từ bỏ mẹ và em gái mình sao?"
"Lúc đó chị còn nhỏ, không hiểu chuyện..."
Tôi cười nhẹ nhìn cô ta: "Đừng nói với tôi là bây giờ chị hối hận rồi đấy?"
Cô ta xấu hổ nhìn sang chỗ khác: "Chị và Lại Tử Ngang sắp ly hôn rồi..."
16
Ôi!
Cặp đôi yêu nhau đến c.h.ế.t này sắp ly hôn rồi sao?
Trong nguyên tác, họ đã ngọt ngào đến tận 80 tuổi.
Ngay cả con cháu của họ cũng ghen tị với tình cảm của họ!
Thấy tôi không nói gì, nước mắt của Bạch Dĩ Hàn cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.
Cô ta che mặt, nức nở nói: "Sau khi rời khỏi nhà, chị luôn sống chung với Lại Tử Ngang. Vì không tránh thai, chẳng bao lâu sau chị đã mang thai... Vì vậy, chị đã bỏ học cấp ba để sinh con. Đó là một bé gái."
"Từ ngày đó trở đi, bộ mặt thiện lành của gia đình họ đã thay đổi..."
"Vì không có trình độ học vấn, không tìm được việc làm, Lại Tử Ngang bắt chị ở nhà chăm con. Mỗi sáng thức dậy, chị lại phải làm việc nhà không bao giờ xong. Chị phải nấu cơm cho cả nhà mười người, giặt giũ, dọn dẹp vệ sinh và chăm sóc con cái. Vậy mà họ vẫn cho rằng chị ở nhà không đi làm mỗi ngày rất thoải mái."
Bạch Dĩ Hàn nức nở kể: "Sau đó, chị đã đến biệt thự tìm hai người nhiều lần... nhưng hai người đều không ở nhà..."
"Em gái, chị muốn về nhà. Em giúp chị cầu xin mẹ và anh trai tha thứ cho chị đi, bây giờ chị không cần Lại Tử Ngang nữa, chị chỉ cần hai người."
Nhìn Bạch Dĩ Hàn trước mặt, tôi nhớ đến kết cục kinh tởm trong tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết, cô ta không bị Cố Tinh Thần đuổi khỏi nhà họ Cố, mà được gửi ra nước ngoài du học, trở về nước liền vào trường quốc tế do nhà họ Cố đầu tư, trở thành phó giáo sư trẻ nhất.
Lại Tử Ngang cũng nỗ lực học tập để xứng đáng với cô ta. Sau khi tốt nghiệp, anh ta tự mình khởi nghiệp và đạt được một số thành tựu trong sự nghiệp.
Anh ta tưởng rằng lần này cuối cùng cũng có thể hãnh diện, cưới được Bạch Dĩ Hàn rồi.
Nhưng chút xíu thành tựu này của anh ta trước mặt bà Trần Anh quả thực không đáng kể...
Sau đó, Lại Tử Ngang đã dùng thủ đoạn hãm hại công ty của bà Trần Anh để cưới được Bạch Dĩ Hàn.
Cứ như vậy, bà Trần Anh đột nhiên thay đổi thái độ với Lại Tử Ngang, không còn phản đối họ nữa.
Bạch Dĩ Hàn biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối...