Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!

Chương 5




Nhưng dù lúc này bà ấy cũng đang tức giận, bà vẫn chờ đợi Bạch Dĩ Hàn xin lỗi.

Nếu bây giờ Bạch Dĩ Hàn đồng ý đi du học nước ngoài, tôi nghĩ bà Trần Anh vẫn sẽ mềm lòng.

Tuy nhiên, Bạch Dĩ Hàn đã bị lời nói của Cố Tinh Thần chọc giận đến mất lý trí, đương nhiên không thể xin lỗi.

Cô ta nhặt hành lý lên, đầy khí phách ném đi thẻ ngân hàng mà Cố Tinh Thần chuẩn bị cho mình, rồi bỏ đi khỏi nhà mà không ngoảnh lại.

Từ nhỏ đến lớn, khi đối mặt với Cố Tinh Thần, Bạch Dĩ Hàn luôn ở thế thượng phong.

Cô ta có thể dễ dàng khơi gợi cảm xúc của anh ấy, nhất cử nhất động của cô ta đều lay động trái tim Cố Tinh Thần.

Bạch Dĩ Hàn luôn biết Cố Tinh Thần yêu mình mà không được đáp lại.

Càng như vậy, Bạch Dĩ Hàn càng thích thể hiện mình rất yêu Lại Tử Ngang trước mặt Cố Tinh Thần. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ nhưng cố nén của Cố Tinh Thần, cô ta lại có một cảm giác khó tả.

Nhưng bây giờ Cố Tinh Thần, vậy mà lại đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Cố!

Với tính cách được nuông chiều, Bạch Dĩ Hàn đương nhiên không thể chấp nhận.

Ánh mắt cô ta nhìn Cố Tinh Thần khi rời đi rõ ràng đang nói rằng, cô ta sẽ đợi Cố Tinh Thần giống như chó nhà có tang đến cầu xin mình.

...

Tình tiết gây ra rạn nứt giữa Bạch Dĩ Hàn và nhà họ Cố vốn vài năm nữa mới xảy ra, vậy mà lại được đẩy lên trước thời hạn.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là tất cả mọi chuyện lại do Cố Tinh Thần gây ra!

Đang lúc tôi hoang mang, điện thoại của bà Trần Anh reo.

Công ty có một số tình huống khẩn cấp, bà ấy phải vội vàng đi xử lý.

Lúc này, chỉ còn lại tôi và Cố Tinh Thần trong phòng khách.



Anh ấy cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, những ngón tay thon dài vuốt ve miệng cốc, đôi mắt đen tối lạnh lùng lại nhìn chằm chằm vào tôi.

"Em là ai?"

"Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

9

Tim tôi bỗng chốc giật thót một cái, vô số ý nghĩ vụt qua đầu.

Tại sao Cố Tinh Thần lại hỏi như vậy?

Mọi người ở đây đều không hề tỏ ra bất thường trước sự hiện diện của tôi. Điều đó cho thấy trong thế giới này, vai trò của tôi thực sự tồn tại.

Anh ấy hỏi như vậy, chứng tỏ trước đây anh ấy đã từng trải qua một thế giới mà tôi không tồn tại.

Và mọi phản ứng của anh ấy cũng hoàn toàn khác với Cố Tinh Thần trong sách.

Chẳng lẽ Cố Tinh Thần trước mắt này là người được tái sinh?

Như vậy, thái độ đột ngột thay đổi của anh ấy đối với Bạch Dĩ Hàn cũng có thể giải thích được.

Thôi kệ, bây giờ chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch.

"Anh trai, anh đang nói gì vậy? Em là Tiểu Thiến mà. Anh biết đấy, em đã rời xa mẹ từ nhỏ..."

Cố Tinh Thần nhìn tôi chằm chằm, rồi uống cạn ly nước trong tay.

...

Trời ơi, dọa c.h.ế.t tôi rồi.

Tôi phải nhanh chóng tìm cách né tránh Cố Tinh Thần.

Tôi vội vàng đi tìm bà Trần Anh: "Mẹ ơi, chị ấy không muốn đi du học nước ngoài, con thì muốn đi."



Trong thời gian chuẩn bị du học, Bạch Dĩ Hàn thường xuyên nhắn tin cho tôi, hỏi tôi có muốn dọn ra khỏi nhà họ Cố, đến ở cùng cô ta hay không.

Tôi đã trả lời cô ta một tin nhắn:

[Chị muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa xa! Đừng cản trở em sống sung sướng!]

Nhắn xong thì tôi chặn số cô ta.

Chẳng bao lâu sau, bà Trần Anh đã lo liệu xong thủ tục du học cho tôi, tôi sang nước ngoài du học.

Không lâu sau, Cố Tinh Thần cũng đi du học nước ngoài.

Còn sự nghiệp của bà Trần Anh lại tiếp tục mở rộng, những năm gần đây bà ấy vẫn luôn ở nước ngoài để phát triển nghiệp vụ quốc tế.

10

Năm năm sau...

"Mẹ ơi, con vừa xuống máy bay đã gọi điện cho mẹ ngay rồi. Mẹ đến đón con chưa? Mẹ ơi."

"Mẹ có một cuộc họp cổ đông quan trọng đột xuất, mẹ sẽ cho anh trai con đến đón con."

"Vậy thôi, con tự bắt taxi về nhà cũng được."

Nói xong, tôi định chuồn đi.

Giọng mẹ vang lên từ đầu dây bên kia: "Anh trai con đã đến rồi."

Cách đó không xa, Cố Tinh Thần đang mặc một bộ vest đen lịch lãm, trên sống mũi anh ấy đeo một cặp kính gọng vàng. Ánh mắt hơi lạnh lẽo của Cố Tinh Thần xuyên qua tròng kính, nhìn về phía tôi.

"Về rồi?"

"Vâng."