Bà Trần Anh hoàn toàn không ngờ Bạch Dĩ Hàn sẽ nói vậy, bà ấy sững sờ đứng ở đó, nhất thời không biết nên nói gì.
"Mẹ ơi, con đã trưởng thành rồi. Mẹ đừng hòng kiểm soát con nữa!"
Tôi thực sự không thể nghe nổi nữa, lên tiếng nói: "Lại Tử Ngang bản thân vẫn chỉ là học sinh trung học, lấy đâu ra tiền để chuẩn bị nhà cho chị?"
"Là do ông nội của anh ấy để lại cho anh ấy trước khi qua đời."
Tôi nhìn Bạch Dĩ Hàn với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc: "Vậy căn nhà đó là căn nhà cũ mà ông bà nội của anh ấy đã ở hàng chục năm rồi sao?"
"Thì sao chứ! Nơi đó rất ấm cúng, chị rất thích!"
Bà Trần Anh trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập thất vọng: "Con đã đến nhà ông bà nội của nó bao giờ rồi?"
Bạch Dĩ Hàn thoáng hiện vẻ chột dạ trên mặt, lẩm bẩm: "Con chưa..."
"Tiểu Hàn, con biết những hành động của con trong mắt gia đình Lại Tử Ngang mất giá đến mức nào không!"
"Theo như mẹ biết, Lại Tử Ngang này chỉ sống trong khu nhà tập thể ở khu phố cổ. Nó vênh váo đưa một cô gái tuổi mới lớn như con về nhà, con biết mình sẽ trở thành người như thế nào trong miệng hàng xóm láng giềng của nó không?"
"Mẹ của các con là người bạn thân nhất của cuộc đời mẹ. Sau khi cô ấy qua đời, mẹ đưa hai chị em con về nhà. Từ hôm đó trở đi, mẹ đã coi các con như con ruột mà hết lòng dạy dỗ."
"Nhưng mẹ không ngờ rằng, con gái do Trần Anh mẹ dạy dỗ lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy!"
7
Bà Trần Anh nhìn thật sự đau lòng, khóe mắt rưng rưng。
Rõ ràng bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
Bạch Dĩ Hàn, mả cha nhà chị!
Chị có thể bắt nạt tôi, nhưng chị không được phép bắt nạt mẹ Trần Anh của tôi! ! !
Tôi lao đến đ.ấ.m “bụp bụp” Bạch Dĩ Hàn hai cái: "Bạch Dĩ Hàn, chị là đồ ăn cháo đá bát! Chị ăn sung mặc ấm, sướng quá nên muốn tìm khổ à?!"
Nước mắt của Bạch Dĩ Hàn tuôn trào như vỡ bờ đê: "Tiểu Thiến, em không hiểu đâu. Lại Tử Ngang là mạng sống của chị! Không có anh ấy, chị sống chẳng khác gì con cá chết."
"Mẹ hỏi con lần cuối cùng, con chọn đi du học hay rời khỏi nhà này? Dù thế nào đi chăng nữa, con cũng không thể ở bên Lại Tử Ngang!"
Lúc này, bà Trần Anh đã gạt đi sự yếu đuối của mình, giọng nói trở nên sắc bén.
"Tại sao vậy hả mẹ?!"
Bà Trần Anh đột nhiên im lặng...
Đã đọc tiểu thuyết, tôi đương nhiên biết lý do bà Trần Anh im lặng.
Vì cha ruột của Bạch Dĩ Hàn và mẹ của Lại Tử Ngang ngoại tình, bị mẹ ruột Bạch Dĩ Hàn bắt quả tang.
Quá tức giận, mẹ ruột Bạch Dĩ Hàn đã đ.â.m c.h.ế.t cha ruột Bạch Dĩ Hàn, sau đó tự sát.
Vì sự việc quá thảm khốc nên bà Trần Anh vẫn luôn giấu Bạch Dĩ Hàn.
Tuy nhiên nói ra cũng vô ích.
Sau này khi biết được sự thật, Bạch Dĩ Hàn vẫn chọn ở bên Lại Tử Ngang.
Trong mắt cô ta, không gì quan trọng hơn tình yêu của mình.
"Mẹ ơi, coi như con tham lam đi! Con không thể từ bỏ hai người, nhưng con cũng không thể từ bỏ anh ấy! Mẹ ơi, con van xin mẹ. Hãy cho con ở bên anh ấy!"
Lời nói của Bạch Dĩ Hàn khiến tôi và bà Trần Anh đều câm lặng.
Đúng lúc này, Cố Tinh Thần từ từ bước xuống cầu thang.
Anh ấy đã thay sang quần áo thường, mái tóc hơi rối bời và còn hơi ẩm ướt, có lẽ là vừa tắm xong.
Cố Tinh Thần liếc nhìn Bạch Dĩ Hàn: "Em nên đi đi..."
8
"Từ nhỏ đến lớn, em luôn nhấn mạnh với anh rằng cuộc sống của chúng ta vô cùng áp lực và đau khổ. Vậy thì, hãy rời khỏi ngôi nhà này, đi tìm kiếm cuộc sống tự do tự tại mà em mong muốn."
Ngay sau khi lời nói đó thốt ra, Bạch Dĩ Hàn ngỡ ngàng đứng sững người.
"Anh trai, anh bị điên rồi à..."
Cũng dễ hiểu cho vẻ mặt như gặp ma của Bạch Dĩ Hàn, vì trước đây Cố Tinh Thần là người sợ Bạch Dĩ Hàn rời đi nhất.
Cố Tinh Thần nhíu mày một cách vô thức, nhưng rồi lại nhanh chóng giãn ra.
"Anh đã bảo dì Ngô dọn dẹp đồ đạc của em rồi, tối nay em có thể đi."
Hành động của Cố Tinh Thần khiến bà Trần Anh cũng vô cùng ngạc nhiên.