Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!

Chương 27




Tôi cũng da diết gọi: "Ba! Mẹ! Con xin hai người, cho con chút tiền đi, con thề sau này sẽ không xài bậy nữa! Con cầu xin hai người!"

Mẹ tôi lập tức hất tay tôi ra: "Nuôi mày bao nhiêu năm nay, đúng là nuôi không công! Mày chẳng hiểu chuyện chút nào, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ! Thẩm Tuyết mới là con gái ruột của chúng ta!"

Tôi trừng mắt: "Bà muốn cắt là cắt được à? Bà nằm mơ đi! Tôi nói cho bà biết, mấy người cho vay nặng lãi kia nói rồi, không trả tiền thì bán luôn nhà cũ của ông bà cho bà đó!"

Ba mẹ tôi lập tức kéo Thẩm Tuyết bỏ đi.

Em trai tôi cũng vội vàng đi theo.

Nhiếp Sâm chống nạng, da diết nhìn theo bóng lưng Thẩm Tuyết.

26

Mấy bạn học khác cũng tản ra.

Đại tiểu thư lập tức chạy qua Nhiếp Sâm để tạo sự hiện diện: "Anh Nhiếp Sâm, bây giờ Thẩm Tuyết đâu có tội nghiệp nữa, cô ta có ba mẹ rồi. Tôi mới là người đáng thương, tiền của tôi đều bị con nhỏ La Y Y đó lừa mất! Anh nhìn tôi đi này!"

Nhiếp Sâm nhíu mày: "Sao cô lại kết bạn với loại người như La Y Y? Cô ta lớn rồi còn đòi tiền ba mẹ, đã có ba mẹ mà còn không biết trân trọng!"

Tôi vô tội nhìn anh ta: "Nếu anh cũng muốn có ba mẹ thì để tôi gọi họ quay lại, cho anh nhận một người?"

Anh ta giận hầm hừ: "Tôi không đời nào làm anh em với Thẩm Tuyết!"

Tôi nháy mắt ra hiệu với đại tiểu thư, cô ấy ngượng ngùng xoắn ngón tay: "Anh Nhiếp Sâm, tôi hết tiền ăn cơm rồi, tôi có thể dùng thẻ của anh được không? Tôi sẽ không làm bạn với La Y Y nữa, tôi sẽ làm bạn với anh."

Nhiếp Sâm do dự một chút: "Được."



Tôi lặng lẽ đi theo bọn họ.

Trong thẻ của Nhiếp Sâm chỉ còn 50 tệ.

Đại tiểu thư tuy đã biết cách làm ra vẻ yếu đuối nhưng vẫn là đại tiểu thư, trực tiếp quẹt 28 tệ tiền đồ ăn!

Nhiếp Sâm nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi đầy trán nhưng không nói gì.

Trên bàn ăn, Nhiếp Sâm chỉ gọi một phần cơm trắng và một bát canh miễn phí.

Còn đại tiểu thư lấy đầy một đĩa thịt.

Cô ấy ăn được vài miếng thì dừng lại, nhìn Nhiếp Sâm: "Anh Nhiếp Sâm, anh thật giỏi, ăn uống lành mạnh như vậy, tôi cũng phải học theo anh."

27

Tôi lập tức bê đĩa thức ăn của Cao Tinh Thần qua chỗ mình, sau đó đẩy bát canh của tôi về phía cô ấy, nói: "Không được lãng phí đồ ăn, tôi giúp người làm niềm vui mà."

Sau đó, tôi bắt đầu ăn điên cuồng.

Đại tiểu thư để có chung tiếng nói với Nhiếp Sâm, không ngừng khen canh miễn phí ngon, cơm trắng ngon, nói cô ấy thích nhất là những món như vậy.

Chắc Nhiếp Sâm cũng muốn vớt con cá này về nên thỉnh thoảng đáp lại một tiếng "Ừ".

Về đến ký túc xá, đại tiểu thư lập tức hỏi: "Sao rồi? Hôm nay tôi diễn có đạt không?"

Tôi giơ ngón cái lên: "Rất đạt! Cậu xem, hôm nay anh ta nhiệt tình với cậu hơn rồi, còn có thể ngồi ăn chung bàn. Sau này cậu cứ dùng chiêu này, nói tiền của cậu bị tôi lừa rồi đi quẹt thẻ của anh ta."

Tôi nhấn mạnh: "Nhớ đấy, nhất định phải gọi thật nhiều món trước, sau đó nói vốn cậu không thích mấy món đó rồi ăn chay giống anh ta!"



Đại tiểu thư chu môi, lấy khô bò ra nhai: "Nhưng tôi muốn ăn thịt mà. Cái canh đó dở c.h.ế.t đi được. Với lại, không ăn thì mua làm gì?"

Tôi khẽ thở dài: "Cậu nghĩ mà xem, lợi thế cạnh tranh của cậu là gì?"

Cao Tinh Thần bối rối: "Là gì?"

Tôi vừa nhai khô bò của cô ấy vừa đáp: "Là sự khác biệt! Một đại tiểu thư mà thích uống canh miễn phí với ăn cơm trắng, không phải là một sự tương phản rất lớn sao? Chắc chắn anh ta sẽ tò mò vì sao. Mà đàn ông một khi đã tò mò về phụ nữ thì tình yêu cũng chẳng xa nữa đâu!

"Còn nữa, cậu nhất định phải quẹt thẻ của anh ta. Như vậy anh ta mới thấy cậu đáng thương yếu đuối. Thẩm Tuyết cũng dùng chiêu này đấy, chúng ta cũng vậy. Nhớ chưa?"

Cô ấy ngồi sang một bên tiêu hóa lời tôi.

Tôi lên Taobao đặt một đơn hàng, bàn bạc xong xuôi với người bán rồi hí hửng mở phim truyền hình lên xem.

28

Rất nhanh sau đó, Nhiếp Sâm bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Cô hết tiền rồi sao không xin ba mẹ cô?"

Chúng tôi cũng đã diễn tập câu này trước.

Đại tiểu thư làm ra vẻ đáng thương: "Tôi lớn rồi, sao có thể xin tiền ba mẹ nữa? Lý tưởng của tôi là trở thành một người phụ nữ độc lập, sau này tôi sẽ không xin ba mẹ tiền nữa đâu. Hơn nữa, ba tôi có con riêng, ông ấy nói gia sản đều là của con trai nên tôi cũng không trông cậy được vào họ."

Vẻ mặt của Nhiếp Sâm như nứt ra: "Không phải cô là con một sao?"

Đại tiểu thư khịt khịt mũi: "Bên ngoài thì đương nhiên nói tôi là con một. Nhưng em trai tôi mới là độc đinh của dòng họ."