Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!

Chương 21




4

Lúc ấy, tôi có đọc qua một chút, phát hiện ra mình và nữ phụ cùng tên, nhìn thấy cô ấy thê thảm như vậy.

Sợ mình cũng xuyên sách, tôi đành phải nén cơn khó chịu đọc cho xong.

Sau khi đọc xong, lập tức đánh một bài đánh giá âm 5 sao.

Lúc này, Cao Tinh Thần đang trang điểm.

Chỉ một chai sữa dưỡng da của cô ấy thôi đã có giá ngang ngửa chi phí sinh hoạt một tháng của tôi.

Cô ấy thờ ơ nói: "Ồ, nghe nói hai người định xin khoản vay trợ cấp học phí à? Có cần phải nghèo đến mức đó không?"

Cô ấy vừa dán mi giả vừa than thở: "Các phòng khác đều đang cười nhạo tôi đấy."

Sau đó, cô ấy tiện tay ném một tấm thẻ lên bàn: "Hai người cầm lấy mà đóng học phí đi."

5

Phòng ký túc xá của chúng tôi chỉ có ba người.

Còn một giường trống.

Hiện tại, tất cả đều là tân sinh viên năm nhất, học kỳ vừa mới bắt đầu, mọi người vốn dĩ chưa quen thân nhau.

Thế nhưng Thẩm Tuyết lập tức lao lên, giọng điệu đầy chất vấn: "Giàu thì giỏi lắm sao? Có tiền là có thể sỉ nhục chúng tôi à? Dù chúng tôi không có tiền nhưng chúng tôi vẫn có cốt khí! Chúng tôi sẽ không lấy tiền của cô đâu!"



Cao Tinh Thần sững người.

Cô ấy là một đại tiểu thư, gia đình rất giàu, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, trông vô cùng cao quý.

Thế nhưng nghe xong lời của Thẩm Tuyết, cô ấy lập tức nổi giận: "Không lấy thì thôi, tôi còn chẳng muốn cho!"

Thẩm Tuyết lập tức đỏ cả mắt.

Cao Tinh Thần cũng tức giận, tiếp tục trang điểm.

Tôi nhanh chóng tiến lên cầm chặt lấy tấm thẻ ngân hàng trong tay, vội vàng nói: "Tôi lấy, tôi lấy!"

Tôi không hài lòng liếc nhìn Thẩm Tuyết: "Bạn học Thẩm, cô bị sao vậy? Rõ ràng bạn Cao đang giúp chúng ta, sao cô lại có thể nói cô ấy sỉ nhục người khác, tùy tiện bôi nhọ cô ấy như thế chứ?"

Tôi lập tức phủi sạch quan hệ, nói tiếp: "Tôi và cô không thânkhông thiết, làm ơn đừng tùy tiện lên tiếng thay tôi. Tôi sẽ tự lên tiếng cho bản thân mình, cảm ơn!"

6

Cả hai người bọn họ đều bị tôi làm ngây người.

Tôi vội cúi người, nịnh nọt nói với đại tiểu thư: "Cảm ơn đại tiểu thư, đại tiểu thư, sau này có chuyện gì cần sai bảo, xin cứ nói, tiểu nhân nguyện xông pha khói lửa, dù c.h.ế.t vạn lần cũng không từ chối!"

Thẩm Tuyết giậm chân tức giận, nói: "La Y Y, sao cô có thể vì tiền mà không cần tôn nghiêm như vậy! Tôi khinh thường cô!"

Tôi lườm Thẩm Tuyết một cái, nói: "Ai nói tôi không cần tôn nghiêm? Chẳng phải tôi đã nói cảm ơn rồi sao? Cô bị thần kinh à, nếu khinh thường tôi thì tránh xa tôi ra một chút."



Thẩm Tuyết tức giận bỏ chạy.

Đại tiểu thư Cao Tinh Thần vui vẻ nói: "Ê, coi như cậu có mắt nhìn đó, sau này đi theo tôi, đảm bảo ăn ngon mặc đẹp!"

Trong cốt truyện gốc, bởi vì đại tiểu thư thích nam chính nên đã dây dưa với anh ta, thậm chí còn mời anh ta về làm việc trong công ty của ba mình.

Kết quả, nam chính lại báo cáo công ty của ba cô ấy vì tội trốn thuế, khiến ba của đại tiểu thư phải ngồi tù.

Đại tiểu thư tức giận muốn báo thù, định g.i.ế.c đôi nam nữ chính khốn nạn kia, nhưng nữ chính lại lấy gậy ông đập lưng ông khiến đại tiểu thư bị cảnh sát b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ...

Nhìn đại tiểu thư xinh đẹp, kiêu sa trước mặt, tôi quyết định: không chỉ thay đổi vận mệnh của cô ấy, mà còn thay đổi cả vận mệnh của chính mình.

7

Tôi đi tắm một cái, lập tức thay quần áo sạch sẽ rồi nói với đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, cậu xem, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới rồi. Để tôi dọn giường cho cậu nhé."

Cô ấy vẫn đang trang điểm, nghe vậy liền ừ một tiếng.

Tôi cẩn thận dọn giường cho cô ấy, sau đó thu dọn đồ đạc lộn xộn của mình, cũng tiện tay trải lại giường mình luôn.

Nói thật chứ, chuyện gì cũng phải ưu tiên cho đại tiểu thư trước hết.

Đại tiểu thư nhìn giường của tôi rồi lại nhìn giường của cô ấy, chậc một tiếng: "Nhìn cậu nghèo rớt mồng tơi thật."

Tôi lập tức đáp lại: "Đúng vậy đó, nhà tôi ở nông thôn, ba mẹ tôi sinh tám đứa con gái, mãi mới có được một đứa con trai. Tôi là đứa thứ tám. Tên trước đây của tôi là La Chiêu Đệ. Trước khi đi học, tôi đã tự mình đổi tên thành Y Y. Ba mẹ còn định gả tôi cho một lão già 50 tuổi để lấy sính lễ. Ông ta đã đánh c.h.ế.t ba người vợ rồi đấy. Tôi cầm giấy báo trúng tuyển đại học, trốn ra ngoài."

Tôi uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Tiền lộ phí của tôi là do mấy chị gái góp lại. Lúc đó tôi còn bị ba mẹ nhốt trong phòng, may mà chị bảy thả tôi ra. Tôi đi rồi, chị ấy chắc chắn sẽ bị ba mẹ đánh. Nhưng chị bảy nói ba mẹ không dám đánh c.h.ế.t chị ấy đâu, vì họ cũng định gả chị ấy đi để lấy sính lễ..."