Nụ cười của chú Chu lập tức đông cứng:
"Tiểu thư nói gì vậy, tất nhiên tôi là tài xế của cô rồi."
"Nhà tôi không có ai họ Hứa cả. Nếu chú còn gọi nhầm, tôi sẽ đổi một người tài xế có trí nhớ tốt hơn."
"… Dạ, dạ."
Chú Chu khởi động xe, lưu luyến liếc nhìn Hứa Văn Kính.
Trong nguyên tác, ngoài bố mẹ tôi ra, những người xung quanh tôi đều nghĩ Hứa Văn Kính rất tốt.
Dù anh ta "ăn bám" không biết xấu hổ, họ vẫn cho rằng anh ta có cốt cách, còn tôi mới là kẻ ngang ngược, ép buộc anh ta.
Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy Hứa Văn Kính đang mở khóa chiếc xe đạp.
Trong nguyên tác, buổi sáng anh ta ra vẻ không cần chìa khóa xe và thẻ ngân hàng tôi đưa.
Nhưng sau những cuộc đấu tranh nội tâm đầy mâu thuẫn, anh ta vẫn lái chiếc xe tôi tặng, đi lại giữa bệnh viện và trường học; vẫn dùng thẻ ngân hàng của tôi để thanh toán viện phí cho mẹ.
Thế mà anh ta còn tỏ ra như thể tôi ép buộc anh ta, làm anh ta chịu ấm ức.
Nhưng giờ anh ta chẳng có gì cả.
Hai mươi cây số đường đi, cộng với viện phí đắt đỏ, anh ta sẽ giải quyết thế nào đây?
4
Gần đến kỳ thi đại học, trời nắng càng lúc càng gay gắt.
Khi tôi đã về nhà, vừa ăn dưa hấu vừa làm bài tập, Hứa Văn Kính mới mồ hôi nhễ nhại dừng lại trước cổng bệnh viện.
Làm bài tập xong, tôi gọi điện cho mẹ:
"Mẹ, mẹ đang ở đâu? Con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Chuyện gì thế? Chú Trần bị bệnh, mẹ đang ở bệnh viện thăm ông ấy."
"Bệnh viện nào? Con qua đó gặp mẹ."
Sau khi có địa chỉ, tôi bảo chú Chu đưa mình đến bệnh viện.
Vừa bước qua sảnh thu phí, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Bác sĩ Lâm, xin hãy làm phẫu thuật cho mẹ tôi trước. Tiền tôi sẽ nghĩ cách trả sau."
Người đàn ông được gọi là bác sĩ Lâm thở dài:
"Bệnh viện có quy định, không nộp tiền thì tôi cũng không làm gì được. Trước đó cậu còn nợ viện phí, tôi đã cố hết sức rồi. Nếu trong vài ngày tới cậu vẫn không trả được tiền, mẹ cậu sẽ phải làm thủ tục xuất viện."
Hứa Văn Kính bị gạt sang một bên, tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất.
So với dáng vẻ cao ngạo buổi sáng ở trường, giờ đây anh ta như trở thành một người hoàn toàn khác.
Hóa ra Hứa Văn Kính cũng có lúc phải cúi đầu.
Vậy thứ gì khiến anh ta kiêu ngạo trước mặt tôi đến vậy?
Phải chăng là tình yêu ngu ngốc, mù quáng của nữ phụ trong truyện?
Tôi bước ngang qua anh ta, đi về phía thang máy.
Khi tôi vừa đi đến bên cạnh, chàng trai đang cúi đầu bỗng nghiến răng nói: "Giang Phán, cô thắng rồi."
Tôi: "Hả?"
5
Tôi bối rối quay lại nhìn: “Gì cơ?”
Hứa Văn Kính đứng dậy, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, tỏa ra áp lực trời sinh.
Anh ta cúi xuống, nhìn tôi từ trên cao với ánh mắt lạnh lùng:
“Chẳng phải cô chỉ muốn nhìn thấy tôi khốn khổ, muốn tôi cùng đường rồi phải nhận lấy bố thí của cô sao?”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng thốt ra vài chữ: “Anh có bệnh rồi đó.”
Anh ta cười khẩy, chắc chắn rằng tôi đang giả vờ mạnh miệng.
Anh ta đưa tay ra, như bố thí: “Đưa đây.”
Tôi nhíu mày: “Đưa gì?”
“Thẻ chứ còn gì nữa. Chẳng phải cô đến đây là để đưa thẻ ngân hàng cho tôi sao?”
Anh ta nói, rồi dừng lại, giọng điệu càng thêm chế nhạo: “Đừng bảo với tôi rằng cô xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp. Giang Phán, tôi hiểu rõ cô là loại người gì.”
Tôi ngớ người ra.
Tác giả nguyên tác này là ai?
Nam chính mà lại có tam quan lệch lạc thế này à?
“Không phải, anh trai à, tôi phiền anh làm rõ hộ cái đã.”
Tôi ôm chặt túi xách của mình, nhìn anh ta như đang nhìn một tên cướp giữa đường.
“Nhà tôi có tiền, nhưng tôi không ngốc. Bố mẹ tôi mỗi năm quyên góp không ít, nhưng chưa từng thấy người nhận tài trợ nào dùng giọng điệu đó để nói chuyện với ân nhân cả.”
“Anh đáng thương thật đấy, nhưng anh không thể cứ như con ch.ó điên thấy người là cắn được. Nói thật, trước đây tôi thích anh, chiều anh đủ điều, bị người khác gọi là 'cẩu liếm' tôi cũng không nói một lời.
Dù sao tôi cũng là thiên kim nhà họ Giang, anh có cần làm ra vẻ tôi nợ anh cả đời thế không?”
“Anh có phải ghét nhà giàu không đấy?”
Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Văn Kính nhìn tôi chằm chằm.
Đấy, tôi biết ngay mà.
Những lời vừa rồi chắc chắn như nước đổ lá khoai.
Quả nhiên, anh ta cười lạnh: “Có tiền là có thể làm càn, tùy tiện sỉ nhục người khác sao? Giang Phán, cô không bao giờ hiểu tôi, cũng không hiểu cô đáng ghét đến thế nào.”
Tôi: “…”
“Được thôi, nếu anh ghét tôi đến thế, thì ghét luôn cả tiền của tôi đi.”
Vừa dứt lời, thang máy phía sau tôi đột ngột mở ra.
Một giọng nói cao vút, đầy căm phẫn vang lên: “Giang Phán, không được bắt nạt anh A Kính của tôi!”
Giây tiếp theo, tôi bị một lực mạnh từ phía sau đẩy tới, đập thẳng vào tường.