Tranh Phong

Chương 15: Pn1




Kỉ niệm một năm vốn rất quan trọng (Ba ngày mê muội)



Đưa tay ném tập hồ sơ lấy lời khai lên bàn, Trương Thiệu Hoài cả người ngồi co quắp trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, ra sức vuốt vuốt cặp chân mày nhăn tít cố xua đi cảm giác mệt mỏi. Đám con nít ranh kia, khinh thường cảnh sát bọn hắn rảnh quá không có việc gì làm hay sao? Học cái gì không học lại đi học mấy cái cách nói bạt mạng chết tiệt trong phim, động dao động kiếm, lại còn làm cho một cái xe bị nổ… Làm liên lụy hắn phải tăng ca, từ rạng sáng hôm qua đã bị gọi điện thoại bốc đầu tới xử lí vụ án này, tới bây giờ mới làm được ổn ổn. Cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa?

Thở một hơi thật dài, Trương Thiệu Hoài miễn cưỡng nhấc tay trái lên, có chút nhúc nhích mi mắt, nhìn vào đồng hồ trong tay, hai cây kim chỉ đến con số mười giờ hai mươi mốt phút. Trương Thiệu Hoài đột nhiên trợn trừng hai mắt, mười giờ hai mươi mốt phút… Đã là mười giờ hai mươi mốt phút tối rồi!

Thế nhưng hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm hắn và Chung Tư Lâm sống chung với nha! Vì mang ý nghĩa đặc biệt như vậy, hắn đã tính toán từ rất lâu, chuẩn bị mang đến cho Chung Tư Lâm một sự kinh hỉ… Bây giờ thì hay quá rồi, chỉ bởi một đám con nít ranh chết tiệt không biết trời cao đất dày kia, này thì bữa cơm dự tính của hắn, này thì quà tặng hắn định mua… Chẳng có cái gì… Một đám hỗn trướng mà!

Hít một hơi dài, nếu như lúc nãy Trương Thiệu Hoài chỉ oán đám con nít ranh kia khiến cho hắn phải tăng ca, bây giờ thì hắn đã chuyển sang hận rồi!

Đột nhiên bật người dậy, Trương Thiệu Hoài vội vội vàng vàng chạy về nhà, quay người lại, đâm sầm vào Tiểu Mạnh đang cầm tài liệu ở ngay sau lưng.

“Ai ui!” Tiểu Mạnh hét lên kinh hoàng, tài liệu trên tay bay như bươm bướm, biên bản lấy khẩu cung rơi rụng lung tung.

Trương Thiệu Hoài ngồi xổm xuống giúp đỡ Tiểu Mạnh, hai người ba chân bốn cẳng mà đem biên bản khẩu cung sắp xếp lại. Trương Thiệu Hoài xấu hổ nói với Tiểu Mạnh: “Xin lỗi, tôi đang vội, có chút gấp gáp.”

“Không có gì đâu, anh Hai, anh khách sáo quá.” Tiểu Mạnh xóc xóc lại tập hồ sơ, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi nhíu mi lại nhìn Trương Thiệu Hoài: “Anh Hai, không phải hôm nay anh với chị Hai sẽ ăn mừng kỉ niệm một năm quen nhau nên đã xin nghỉ phép sao, tại sao tối như vậy vẫn còn ở đây?”

Trương Thiệu Hoài gần đây lúc nào cũng mang bộ dạng phơi phới như gió xuân, hỏi thăm tin tức về các nhà hàng ở khắp nơi, rồi thì quà tặng, dưới sự ép cung của chúng huynh đệ, mới biết được anh Hai của bọn họ gần đây đã tìm được chị Hai rồi, hơn nữa vài ngày nữa là hai người sẽ kỉ niệm một năm quen nhau. Nhìn thấy bộ dáng vui sướng hạnh phúc như vậy của anh Hai nhà mình, chúng huynh đệ tự nhiên cũng vì anh Hai mà cao hứng, trong lòng nhớ kĩ ngày hôm đó. Cho nên khi Tiểu Mạnh thấy ngày hôm nay Trương Thiệu Hoài vẫn còn ở trong sở cảnh sát thì kinh ngạc không thôi.

Trương Thiệu Hoài cười bất đắc dĩ với Tiểu Mạnh: “Tối hôm qua sếp gọi điện thoại kêu lên xử lí vụ án, bận cho tới tận bây giờ, đang gấp trở về nè, mới không chú ý đến cậu.”

“Vậy anh Hai mau về đi, chuyện còn lại để bọn em xử lí là được rồi.” Tiểu Mạnh hối Trương Thiệu Hoài đi cho mau.

Trương Thiệu Hoài vỗ vỗ bả vai Tiểu Mạnh: “Tôi đi trước nha.” Lướt qua Tiểu Mạnh được một lúc, Trương Thiệu Hoài quay đầu lại thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, cậu có biết trễ như vậy còn cửa hàng bán hoa hay quà tặng nào mở cửa không?”

Tiểu Mạnh lắc đầu, hỏi Cưu Tử đang đi ngang qua: “Cưu Tử, cậu có biết chỗ nào bán hoa hay quà tặng giờ này còn mở cửa không?”

“Hả?” Cưu Tử xì một hơi: “Đã hơn mười giờ rồi, trễ như vậy, làm gì còn tiệm hoa hay cửa hàng quà tặng nào mở cửa cho? Ngày mai hãy mua đi.”

“Không phải tôi, là là anh Hai hỏi kìa.” Tiểu Mạnh trả lời.

Cưu Tử ngẩng đầu nhìn về Trương Thiệu Hoài: “Anh Hai, anh muốn mua quà tặng à? Tặng người nào sao?”

Cưu Tử mở miệng một câu, Lao nhị ca phía sau liền cú Cưu Tử một phát muốn lõm sọ: “Đồ ngu! Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày anh Hai với chị Hai quen nhau, đương nhiên là chuẩn bị cho chị Hai rồi!”

Trương Thiệu Hoài cũng không càu nhàu, thừa nhận nói: “Đúng vậy, nhân dịp một năm quen nhau, nên muốn mua tặng người kia một món quà.” Tiếp theo lại cười khổ: “Bất quá, tôi thấy lúc này cũng không có chỗ nào bán hàng nữa rồi, ngày mai tặng sau vậy.”

Nghe Trương Thiệu Hoài nói như vậy, Cưu Tử bỗng nhiên trợn tròn mắt, mang theo giọng điệu không thể tin được: “Trời ạ, kỉ niệm một năm đó… Anh Hai, anh đừng có mà cứ như vậy rồi về tay không nha?”

Trương Thiệu Hoài có chút buồn cười nhìn vẻ mặt khoa trương của Cưu Tử: “Nếu không thì làm sao giờ? Tôi vốn định hôm nay chuẩn bị… Nhưng mà bây giờ cửa hàng cũng đóng cửa rồi, tôi cũng đâu có cách nào đâu.”

Hai tròng mắt Cưu Tử càng trợn to hơn: “Không thể nào, anh Hai… ngay cả em là thằng cục mịch còn biết phụ nữ đối với những chuyện kỉ niệm như thế này vốn rất để ý đó. Anh ngàn vạn lần đừng có về tay không, nếu không… Anh chết chắc rồi.”

Trương Thiệu Hoài nhìn Cưu Tử, nhíu mày nói: “Đừng nói quá vậy chứ. Hơn nữa người kia… Cũng giống như những người đàn ông khác, mặc kệ là tính tình hay là suy nghĩ… đều là theo cách làm của đàn ông mà, hẳng là có thể thông cảm với tình huống ngoài ý muốn, sẽ không quá để ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy chứ.”

“Sai lầm to, không thể nói như vậy được.” Lao nhị ca là người từng trả giá cho việc này, lôi kinh nghiệm bản thân ra nói: “Cái này đối với chúng ta mà nói, có thể là việc nhỏ, nhưng đối với một nửa kia mà nói, đó lại là đại sự nha.”

Lao nhị ca nhìn về Trương Thiệu Hoài, tiếp tục chia xẻ nổi lòng của hắn: “Một nửa kia thường trong miệng nói không cần, không có gì, nhưng thật ra trong lòng rất chi là để ý. Thường thường mấy “việc nhỏ” này, các cô ấy đều nhớ kĩ từng li từng tí, năm năm, mười năm vẫn còn léo nhéo bên tai. Có thể xem thường được mấy chuyện như vậy sao! Dù sao tặng quà không ai trách, có tặng so với không có gì vẫn an toàn hơn.”

Nghe thấy tự thuật của Lao nhị ca, những người khác đều đồng cảm sâu sắc, không nhịn được mà gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Trong lòng Trương Thiệu Hoài dao động, Lao nhị ca nói không phải không có đạo lí. Tư Lâm luôn đem rất nhiều chuyện đều giữ trong lòng không có chia rẻ ra ngoài, có để ý hay không cũng không lên tiếng… Uhm, xem ra mang một ít quà về mới là tốt, hắn cũng không muốn cho người nào đó lại biến mất khỏi cuộc sống của mình thêm một vài năm.

“Cũng đúng.” Trương Thiệu Hoài gật đầu, nhìn về phía mọi người, nhưng lại nhăn tít mặt mũi: “Bất quá… Bây giờ đi đâu mua quà được đây?”

Một câu hỏi quăng ra, chân mày ai cũng nhăn lại, lâm vào trầm tư.

Thình lình, Tiểu Mạnh như là nhớ tới cái gì, vỗ tay cái bốp hét to: “Đúng rồi!” Liền chạy tới bàn làm việc của Câu Tử tìm kiếm này nọ, vừa nói với những người còn lại: “Hồi chiều này em nhìn thấy Câu Tử bỏ hai hộp chocolate rất đẹp trên bàn của cậu ta, lúc hết giờ làm việc hình như cũng không thấy cậu ta mang đi… Đây rồi!”

Tiểu Mạnh từ trên bàn của Câu Tử lấy ra một hộp chocolate đẹp đẽ, đưa cho Trương Thiệu Hoài: “Đây chính là Câu Tử quên mang về. Không bằng anh Hai cứ cầm đi trước đi, sau đó mua lại trả cho Câu Tử sau.”

Trương Thiệu Hoài nhìn hộp chocolate trên tay Tiểu Mạnh, quả nhiên bao bì nhìn rất đẹp, nghĩ đến Chung Tư Lâm cũng xem như là thích ăn chocolate, liền nhận lấy một hộp: “Cảm ơn nhiều, một hộp là đủ rồi. Vừa vặn ngày mai tôi nghĩ phép, các cậu giúp tôi nói lại một tiếng với Câu Tử, đợi đến khi tôi vào làm lại sẽ trả lại cậu ta sau.”

Nhìn hộp Chocolate xinh xắn trên tay, Trương Thiệu Hoài kết thúc cuộc nói chuyện với mọi người, liền vội vàng đi về nhà.

Trương Thiệu Hoài trên đường chạy xe như điên, “Rầm!” Co chân đá bay cánh cửa, tầm mắt nhìn lên bức tường đối diện, vừa lúc thấy mười giờ năm mươi bảy phút. Quả nhiên vượt qua ba cái đèn đỏ cũng có giá trị của nó, đã đem lộ trình bốn mươi phút đồng hồ rút ngắn xuống còn một nửa.

Còn chưa kịp lấy lại hơi, Trương Thiệu Hoài hấp tấp chạy thẳng đến bàn ăn, đầu tiên là lục tung hết mọi ngõ ngách trong tủ tìm ra một cái bình thủy tinh, cắm vào đó ba cành hoa hồng tiện tay bẻ trộm trong công viên nhỏ, lại rút từ trong hộc tủ ra hai ba cây nến cùng giá nến.

Đem tất cả đồ đã chuẩn bị mang ra ngoài ban công, đốt nến lên, sau đó hắn lấy hộp chocolate được gói tinh tế đặt lên bàn, ban công nhìn thật mới mẻ với hoa hồng vừa nở, ánh nến lập lòe, Trương Thiệu Hoài cuối cùng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Hôm nay là Giáng Sinh sao?” Sau lưng vang lên tiếng nói rành mạch của Chung Tư Lâm: “Nếu như trí nhớ của em không có vấn đề thì hôm nay hình như chỉ mới là ngày 12 tháng 6.”

Chung Tư Lâm về nhà trước Trương Thiệu Hoài không bao lâu, vừa mới tắm rửa đi ra thì thấy có bóng đen xẹt qua xẹt lại bên ngoài ban công, lục bên đông sờ bên tây, còn tưởng rằng có thằng ăn trộm nào ăn lộn gan trời dám mò tới đây trộm đồ, cẩn thận không thể phát ra bất kì tiếng động nào âm thầm đi lại gần nhìn, hóa ra là Trương Thiệu Hoài đang ngoài ban công, trang hoàn nào hoa nào nến giống y như là chuẩn bị cho Giáng Sinh… Thật sự là không rõ Trương Thiệu Hoài rốt cuộc muốn làm gì, cho nên câu đầu tiên mới nói như vậy.

Quay đầu, nhìn thấy Chung Tư Lâm đang mặc đồ ở nhà, trên cổ còn vắt một cái khăn bông, Chung Tư Lâm mới tắm xong, Trương Thiệu Hoài đang muốn trả lời câu hỏi của Chung Tư Lâm đã thấy đến mái tóc còn ướt đẫm, vươn cánh tay dài ra trực tiếp đem Chung Tư Lâm đang dựa vào cửa sổ ngoài ban công kéo lại, cầm lấy khăn lông nơi vắt nơi cổ, tuy dùng sức nhưng không hề mất đi sự ôn nhu là lau mái tóc ẩm ướt cho Chung Tư Lâm.

Để Trương Thiệu Hoài tùy ý vò tóc của mình, Chung Tư Lâm cũng không quên một màn Trương Thiệu Hoài đặc biệt bố trí ngoài ban công: “Có nến, có hoa, lại còn có quà tặng, định chơi cái gì à? Hay là cuộc sống làm cho đầu óc của anh có vấn đề, muốn ăn Giáng Sinh sớm nửa năm?”

Cảm giác tóc của Chung Tư Lâm trong tay mình đã khô hơn phân nữa, Trương Thiệu Hoài mới hài lòng mà dừng lại động tác của hai tay, đối với câu hỏi của Chung Tư Lâm mỉm cười rạng rỡ: “Không phải dành cho lễ Giáng Sinh, đây là ngày trọng đại hơn rất nhiềuso với đêm thánh, chính là một ngày trọng đại đối với hai chúng ta.” Một bên trả lời, Trương Thiệu Hoài một bên kéo Chung Tư Lâm ngồi lên ghế dưới ánh nến mờ ảo.

“Ngày trọng đại chỉ thuộc về riêng hai chúng ta?” Chung Tư Lâm vẫn chưa hiểu lắm, ngón tay chọt chọt vào lúm đồng tiền sâu hút trên má Trương Thiệu Hoài, thuận miệng trêu ghẹo: “Đừng nói là kỉ niệm ngày chúng ta yêu nhau nha?”

Những lời này, Chung Tư Lâm vốn chỉ mang theo giọng điệu đùa giỡn thuận miệng nói một chút, thật không ngờ Trương Thiệu Hoài nghe được câu trả lời của y, liền vòng tay ôm Chung Tư Lâm từ sau lưng, dán vào bên tai Chung Tư Lâm nỉ non: “Đúng là kỉ niệm ngày chúng ta yêu nhau nhau.”

Đem mặt Chung Tư Lâm xoay lại đối diện với mình, đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài gắt gao nhìn chăm chú vào đôi mắt mang theo sự kinh ngạc của Chung Tư Lâm, tay nâng cằm em lên, lấy lời lẽ của mình bao trùm lấy đôi môi Chung Tư Lâm, nương theo hơi thở của em là thanh âm thầm thì mang theo điểm ủy khuất tủi thân của Trương Thiệu Hoài: “Biết ngay là em đã quên mất ngày trọng đại của hai chúng ta…”

Bàn tay to lần mò bên vùng hông mẫn cảm của ai kia bóp một cái, cơ thể Chung Tư Lâm trong nháy mắt mất đi toàn bộ sức lực, cả người cơ hồ đều rơi vào trong lòng Trương Thiệu Hoài, Trương Thiệu Hoài mang theo mười phần bá đạo khai mở hàm răng đang khép chặt lao thẳng vào, Chung Tư Lâm liền bị ép phải nghênh chiến.

Đối mặt với xâm lấn bất thình lình của Trương Thiệu Hoài, cũng không biết là lửa tình hay lửa giận bốc lên, Chung Tư Lâm không tự chủ được mà hơi co chân lên, mãnh liệt giao triền, không hề cố kị, đáp lại quấn quít của Trương Thiệu Hoài.

Hai người “đấu võ mồm”, hai quân giao chiến, ai cũng không muốn cho ai kia chiếm thế thượng phong, đại chiến đến trời rung đất lở sét giật đùng đùng vẫn khó mà tách ra.

Nhưng mà nếu nói về độ bền, Chung Tư Lâm dù sao vẫn dưới Trương Thiệu Hoài một bậc, đầu Chung Tư Lâm càng ngày càng nóng, ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn, mang theo nhiệt khí nóng rực, trong ***g ngực hầu như không còn dưỡng khí, còn có cảm giác rất chi là buồn bực.

Biết mình không còn lại bao nhiêu không khí so với Trương Thiệu Hoài, cổ họng Chung Tư Lâm bắt đầu tràn ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ, ám chỉ Trương Thiệu Hoài rút lui.

Ám chỉ của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài làm sao không rõ chứ, chỉ là vừa nghĩ đến Chung Tư Lâm đã hoàn toàn quên mất ngày trọng đại này, đột nhiên cảm thấy rất tức giận, quyết định nhân cơ hội đang hôn sâu này cấp cho người yêu một sự trừng phạt nho nhỏ vì tội dám quên. Trong lòng đã ra quyết định, Trương Thiệu Hoài chẳng những cố ý ám chỉ của người yêu không thèm thối lui, ngược lại không ngừng truy đuổi cái đầu đang tránh né không ngừng của Chung Tư Lâm, khiến cho nụ hôn giữa hai người càng thêm sâu sắc.

Trương Thiệu Hoài là đang cố ý, Chung Tư Lâm làm thế nào mà không biết rõ chứ, chỉ là y cá tính luôn luôn quật cường, cho dù là đối mặt với người yêu thân thiết nhất, cũng vẫn mang theo tính tình như cũ, đôi mắt ưng trừng trừng nhìn vào đôi mắt to cách chưa đầy 10cm phía trước, hung hăng mà trừng, đầu lưỡi chui sang đột kích, chính là không chịu buông xuống thân thể đã mềm nhũn, bỏ vũ khí đầu hàng.

Theo môi lưỡi dây dưa giữa hai người, Chung Tư Lâm cảm giác được không khí trong phổi mình đã hết sạch, kéo theo đó là cơn choáng váng khó chịu. Rõ ràng bản thân không thể chống đỡ lâu hơn nữa, đấu không lại, nguyên bản cánh tay quấn trên tay phải Trương Thiệu Hoài liền thò ra sau gáy, năm ngón tay lùa vào trong tóc, hung hăng túm chặt một cái.

Da đầu thình lình bị kéo muốn tuột khỏi hộp sọ, rốt cuộc làm cho Trương Thiệu Hoài bởi vì ăn đau mà há miệng, Chung Tư Lâm thuận thế mà lùi ra sau, dựa vào thành ban công thở hồng hộc.

Cho dù là đầu hàng, Chung Tư Lâm y vẫn là Chung Tư Lâm, có phương thức riêng của mình.

Đợi đến khi hớp từng ngụm không khí, xua đi được sự khó chịu trong phổi, Chung Tư Lâm mới giương mắt trừng về hướng Trương Thiệu Hoài, ban đầu vốn là định “tử tế” tính toán chuyện lúc nãy với anh, chỉ là thấy Trương Thiệu Hoài chau mày, bộ dạng chật vật không ngừng xoa xoa vào da đầu xua tan bớt đau đớn, Chung Tư Lâm nhất thời không nhịn cười được, thổ phù một cái xua hết lo lắng, tức giận cách mấy cũng không phát hỏa được.

Nghiêng mắt thấy Trương Thiệu Hoài đang oa oa kêu đau, giọng điệu Chung Tư Lâm mang theo vài phần hờn dỗi: “Đau lắm sao?” Mặt khác, vẫn chủ động vươn tay, dùng sức vừa phải mà xoa xoa lên vùng da sau đầu vẫn còn đau đến tê tái của Trương Thiệu Hoài.

Thừa dịp Chung Tư Lâm đang xoa bóp da đầu cho mình, Trương Thiệu Hoài thuận thế đem ai kia kéo vào trong lòng, đem đầu mình dụi vào vai Chung Tư Lâm, như con chó nhỏ đáng thương thấy tội, nỉ non nhõng nhẽo: “Đau ơi là đau luôn đó, em đúng là xuống tay cũng chẳng hề có một chút nào xót dạ với anh…” vừa nói lại vừa nhân cơ hội cọ cọ lên cổ Chung Tư Lâm hai cái, uhm… Tắm xong rồi là lúc có xúc cảm tốt nhất.

“Cốp!” Lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, Chung Tư Lâm liền hướng lên đầu Trương Thiệu Hoài cú một cái, nhìn Trương Thiệu Hoài dùng tốc độ ánh sáng giật lùi về sau, Chung Tư Lâm không khách sáo mà tiếp tục chém qua một ánh mắt sắc lẻm: “Ít làm bộ đáng thương đi, tự anh gây ra còn gì.”

Nghiêng mắt thấy Chung Tư Lâm hai tay khoanh trước ngực, mặt vênh vênh, nguyên bộ dáng đều toát lên ba chữ “cho đáng đời”, Trương Thiệu Hoài cũng biết nãy giờ đùa đủ rồi, có còn giận cũng không dám nói ra miệng nữa, chỉ có thể chu chu môi, đem giọng nói đè xuống thật thấp lầm bầm: “Em đúng là tên không biết xúc động… Mắc công anh liều mạng chạy về cho gấp, đã nghĩ muốn cho em niềm vui bất ngờ.”

“Anh lầm bầm cái gì đó?” Chung Tư Lâm đột nhiên áp sát lại, trực tiếp dùng ngón cái và ngón trọ nhéo thẳng vào má Trương Thiệu Hoài, ánh mắt lành lạnh: “Bày ra tất cả những trò này có mục đích gì hử? Cái gì mà ngày trọng đại của riêng chúng ta là có ý gì? Anh thành thật một chút cho em.” Đừng tưởng rằng anh hôn một cái, có thể làm cho y quên tuốt tất cả những chuyện này quên tuốt, đừng có quên y đường đường là Chung Sir của ICAC nha.

“Anh mới không có gạt em chuyện gì.” Trong tiếng kêu ôi ôi, Trương Thiệu Hoài nhanh chóng thoát khỏi hai ngón tay của Chung Tư Lâm, cứu giúp má trái của mình tìm lại tự do, một bên xoa xoa cái má đã đỏ rực lên của mình, một bên ủy khuất tủi thân mà lẩm bẩm lầm bầm: “Rõ ràng chính mình là người vô tâm vô phế, bản thân đã quên đi ngày trọng đại nhất của hai chúng ta, lại còn đi hỏi anh đang làm cái gì… Chỉ biết là em vô tình nhất thôi.”

“Cộp!” Chung Tư Lâm lại nhắm thẳng vào cái trán trắng mềm của Trương Thiệu Hoài cú một cái, không còn bao nhiêu kiên nhẫn: “Nói bậy cái gì đó? Anh nói là kỉ niệm ngày trọng đại nhất của hai chúng ta, vậy anh nói cho rõ ràng đi, hôm nay rốt cuộc là ngày gì?” Thuận thế thoát li khỏi vòng tay của Trương Thiệu Hoài, nghiêng người tựa vào vách tường chỗ ban công, Chung Tư Lâm khoanh hai tay trước ngực, hơi mỉm cười, nhìn chăm chú thẳng vào Trương Thiệu Hoài, chờ anh cho mình một câu trả lời rõ ràng.

Giữ chặt cái trán mới bị cú một cái, đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài tiện thể nhìn xuyên qua kẽ tay nhìn lên cái đồng hồ treo tường trong phòng – mười một giờ 22 phút rồi! Sắp đến mười hai giờ đ6em rồi, Trương Thiệu Hoài đột nhiên phản ứng trở lại, không thể tiếp tục đùa nữa, nếu mà đùa tiếp, kỉ niệm một năm hắn cùng Trương Thiệu Hoài chính thức yêu nhau trôi qua mất.

Cúi người cầm lấy hộp chocolate đặt cạnh đế nến, Trương Thiệu Hoài đi đến trước mặt Chung Tư Lâm, nâng hộp quà gói ghém tỉ mỉ đưa ra, mỉm cười: “Kỉ niệm một năm hạnh phúc.”

“Kỉ niệm một năm?” Thuận tay nhận lấy hộp quà trên tay Trương Thiệu Hoài, chân mày Chung Tư Lâm thế nhưng lại cau chặt, rõ ràng không thể giải thích được kỉ niệm một năm mà Trương Thiệu Hoài nói có ý nghĩa gì.

Xoay người một cái, Trương Thiệu Hoài rất bấc đắc dĩ, biết ngay là người yêu của mình căn bản không nhớ ngày kỉ niệm này là gì, đã quên một cách hoàn toàn triệt để.

Hơi di chuyện đứng dựa vào bên cạnh người Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài không thể tránh được mà cố gắng nói rõ hơn: “Chung Tư Lâm, một năm trước đây em đem anh ra đánh như đầu heo, mặt mũi bầm dập đến thế nào đều đã quên sạch sẽ rồi sao!” Cánh tay phải quấn lên eo Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài bày ra bộ mặt xấu xa, ép sát tới trước mặt Chung Tư Lâm, hung tợn uy hiếp: “Nhưng mà lúc đó chúng ta cũng xác định tâm ý của nhau, ngày chính thức yêu nhau đầy trọng đại như vậy, em hóa ra lại có thể quên đi!” Đôi mắt to có chút nheo lại, mang theo trong đó vài phần đe dọa.

“Kỉ niệm ngày chính thức yêu nhau?” Đại não luôn hoạt động rất tốt hoàn toàn không có cách nào giải thích được lời nói của Trương Thiệu Hoài, làm cho chân mày Chung Tư Lâm chau chặt thêm ba phần: “Nếu mà nói ngày chính thức yêu nhau… là ngày 21 tháng 5 mà!” Sầm mặt xuống một chút, Chung Tư Lâm nghiêng mặt trừng mắt liếc Trương Thiệu Hoài một cái, mang theo giọng nói không cho là đúng, kèm theo một chút oán giận mà ngay cả y cũng nhìn không ra: “Anh nhớ lộn thì có!”

“21 tháng 5?” Bây giờ đổi lại là Trương Thiệu Hoài không hiểu rồi, đôi mày rậm nhăn tít: “Đó là ngày đặc biệt gì à? Ngày thế giới bảo vệ môi trường?”

“Chát!” Chung Tư Lâm đập xuống bàn tay đang sờ mó eo mình, giọng điệu không thể nhịn được: “Đó còn là ngày tôn vinh các viện bảo tàng của thế giới đó!” Sau khi quăng một ánh mắt xem thường, Chung Tư Lâm lại trừng mắt nhìn Trương Thiệu HOài: “Không phải anh nói cái gì mà kỉ niệm ngày yêu nhau sao?” Hai ngón tay thon dài lại muốn nhéo đến má phải của Trương Thiệu Hoài thì lại bị ai kia vươn tay ra nắm lấy, làm cho tay mình rơi vào trong lòng bàn tay Trương Thiệu Hoài.

“Thì anh nói là ngày đánh dấu chúng ta bắt đầu yêu nhau, là ngày hôm nay nè!” Tưởng Chung Tư Lâm nghe không rõ, Trương Thiệu Hoài trịnh trọng nhắc lại lần nữa.

“Trời ạ, em biết là anh nói về ngày đó mà, vốn là ngày 21 tháng 5, anh nhớ lộn rồi.” Chung Tư Lâm vẫn cho rằng Trương Thiệu Hoài nhớ nhầm ngày.

“Ngày 12 tháng 6″ Trương Thiệu Hoài kiên trì

“Ngày 21 tháng 5″ Chung Tư Lâm khẳng định

“12 tháng 6.” Đôi mắt to trừng lên

“21 tháng 5.” Đôi mắt ưng nheo lại.

“… 12 tháng 6.” Đôi mắt to cố trợn cho to hơn.

“… 21 tháng 5!” Đôi mắt ưng càng trở bên bén ngót.

“12 tháng 6!”

“21 tháng 5!”

“12 tháng 6!”

“21 tháng 5!”

“…”.

Hai người tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, ai cũng không chịu nhường ai, lại thêm một trận mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc cũng có người tỉnh táo lại trước. Chung Tư Lâm nheo mắt lại, hỏi: “Anh có phải vừa nãy nhắc cái gì mà em đem anh ra đánh thành đầu heo, mặt mũi bầm dập…?”

“Đừng có nói mới có một năm em đã quên đi cái ngày này cách đây đúng một năm, em đem anh ra đánh có bao nhiêu bi thảm đi?” Trương Thiệu Hoài khoanh hai tay trước ngực, nhướng mắt nhìn Chung Tư Lâm, em bây giờ hỏi cái này, vậy thì mới rồi Chung Tư Lâm gân cổ lên tranh cãi với hắn thì tính làm sao?

“Anh nói chính là ngày đó đó hả…” Chột dạ liếc mắt nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, ánh mắt Chung Tư Lâm lóe lên, giọng điệu cũng lập tức thay đổi, đem trọng tâm câu chuyện chuyển qua hộp quà trên tay, quay lại nói với anh: “Gói rất đẹp nha, bây giờ làm sao? Có thể mở ra không?” Ngón tay Chung Tư Lâm cầm lấy đoạn dây Ruy Băng được kết thành hình một cái nơ bướm xinh xắn trên hộp.

“Chờ một chút.” Trương Thiệu Hoài ngăn bàn tay muốn mở quà của Chung Tư Lâm, khuôn mặt đưa sát lại mặt Chung Tư Lâm, không buôn tha cho sự né tránh kia: “Không cần mở ra vội. Trước giải thích rõ ràng cho anh, em nói ngày 21 tháng 5 là có chuyện gì?” Nói cái gì Trương Thiệu Hoài cũng là cảnh sát cao cấp mưu dũng đầy người của HongKong, sau khi bình tĩnh lại, tự nhiên hắn cũng phát hiện về chuyện tranh cãi ngày tháng giữa Chung Tư Lâm là ông nói gà bà nói vịt, đã như vậy, hắn nhất định phải làm cho rõ, cái ngày 21 tháng 5 trong miệng của Chung Tư Lâm kia rốt cuộc là “nói vịt” kiểu gì.

“Không có gì, em nhớ nhầm ngày mà thôi.” Giọng điệu của Chung Tư Lâm hoàn toàn không có bất cứ cái gì bất thường, hết sức ổn định: “Anh đừng nghĩ nhiều làm gì.”

“Hử?” Trương Thiệu Hoài nhướng một mắt lên, người yêu hắn khinh thường hắn như con nít ba tuổi sao, tùy tiện nói một câu nhớ nhầm là có thể cho qua sao?

Rất khả nghi, hết sức khả nghi, tuyệt đối có chuyện!

Nhớ nhầm ngày kỉ niệm nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như Tư Lâm căn bản quên mất ngày kỉ niệm hai người yêu nhau thì hắn không nói cũng biết người yêu của mình vốn chỉ để ý đến công việc, sẽ chẳng thể nhớ kĩ ngày này. Bất quá, hoàn toàn quên mất so với nhớ nhầm ngày khác là hai việc khác nhau, hoàn toàn mang ý nghĩa bất đồng.

Trí nhớ của Tư Lâm rất tốt, thân là tri âm kiêm người yêu của em hơn một năm qua, hắn biết rất rõ một khi cái gì đã khiến cho Tư Lâm để vào lòng, trí nhớ của em so với mình tuyệt đối sẽ tốt hơn gấp một trăm lần. Nhưng hôm nay, em lại đi kiên trì nói về một ngày khác, rồi lại lấy lí do là nhớ nhầm thì đã muốn cho qua mọi chuyện…

Cái này dám khẳng định tuyệt đối một trăm phần trăm là có chuyện!

Mà khả năng có thể nhất có phải không phải nhớ nhầm ngày, mà là nhớ nhầm người!

Nghĩ đến một trong những lí do có khả năng nhất này, Trương Thiệu Hoài không hiểu sao cảm thấy rất khó chịu, cọng thêm cảm giác chua chát lan tràn khắp trong ngực…

“Thật sự chỉ là nhớ “nhầm” ngày sao?” Trương Thiệu Hoài hỏi có ý thăm dò.

“Đương nhiên rồi.” Hai tay Chung Tư Lâm chủ động ôm lấy eo Trương Thiệu Hoài, đem bản thân mình nép vào trong lòng Trương Thiệu Hoài, mỉm cười, hỏi ngược lại: “Bằng không anh cho là cái gì chứ?”

Ngắm nhìn Chung Tư Lâm chủ động nép sát vào mình, trong lòng Trương Thiệu Hoài không hiểu sao lại thấy hờn dỗi càng thêm nghiêm trọng. Cho rằng Trương Thiệu Hoài hắn dễ bị lừa như vậy sao, chỉ cần dùng một lí do đơn giản là có thể lừa hắn sao?

“Không phải nhớ nhầm ngày, mà là nhớ nhầm người phải không?” Không nghĩ phải thăm dò thêm gì nữa, Trương Thiệu Hoài trực tiếp hỏi thẳng.

“Anh nói bậy gì đó, em nói nhớ nhầm ngày thì chính là nhớ nhầm ngày, anh không tin em?” Đối mặt với câu hỏi bất thình lình không thể hiểu được của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm chọt chọt vào lúm đồng tiền trên má của Trương Thiệu Hoài, nhướng mi hỏi ngược lại.

Chung Tư Lâm tránh nặng tìm nhẹ, rõ ràng là không muốn đối mặt với câu hỏi, làm cho Trương Thiệu Hoài càng hoài nghi hơn. Bộ dạng nhìn kiểu gì cũng là đang chột dạ – nhất định là có chuyện!

Chẳng lẽ thật sự như hắn nghi ngờ sao, không phải là nhớ nhầm ngày mà là nhớ nhầm người?

Mặc dù bản thân mình cùng Chung Tư Lâm cuối cùng cũng là lưỡng tình tương duyệt, chung sống với nhau, nhưng vừa nghĩ đến đã từng có người có được trái tim của Tư Lâm, thậm chí vẫn còn tồn tại trong lòng của Tư Lâm hắn liền cảm thấy buồn bực…

Hơn nữa, xem ra người kia trong lòng Tư Lâm cao hơn mình rất nhiều rất đáng để cho em tốn tâm tư, khắc ghi những gì thuộc về riêng bọn họ. Đến tột cùng là người nào chứ, bộ dạng như thế nào, làm cho Tư Lâm ghi nhớ ngày bọn họ quen nhau như vậy?

Đối lập lại với suy nghĩ muốn dành cho người yêu niềm vui bất ngờ, mà người yêu lại nhớ nhầm sang ngày em yêu thương người khác, mình mới đáng thương làm sao, Trương Thiệu Hoài lại cảm thấy càng buồn bực, một hơi cũng chẳng thể nuốt trôi.

Từ khi hắn cùng Chung Tư Lâm học chung trường sĩ quan, ngoại trừ lần hắn từng hiểu lầm Phó Đình Đình là bạn gái thế nhưng hóa ra lại là em cùng mẹ khác cha của Tư Lâm, hắn cũng chưa từng thấy Tư Lâm quen biết với ai, cho nên có khả năng khoảng thời gian Tư Lâm có người khác chính là lúc hai người bọn hắn bởi vì hiểu lầm mà phải xa cách nhau hai năm.

Nghĩ đến lúc đó mình bị tương tư dày vò đến khổ sở thì Tư Lâm trong lòng căn bản lại không có sự tồn tại của mình, Trương Thiệu Hoài không chỉ cảm thấy buồn bực mà thôi, mà là cay đắng từ trong tận đáy lòng. Đêm nay khi chạy về nhà, tâm tình hưng phấn chờ mong ban đầu bỗng nhiên trở nên nặng nề, chỉ còn lại sự trống rỗng cùng với bi ai — mình thật đáng buồn cười mà…

Trái tim trở nên nặng nề, cũng chẳng thể tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt, miễng cưỡng đem khóe miệng cong lên nhàn nhạt, Trương Thiệu Hoài nhìn Chung Tư Lâm, thở dài: “Được rồi, em nói nhớ nhầm thì cứ xem như là nhớ nhầm đi.” Hắn cũng không muốn hỏi tới nữa, cũng chỉ làm tăng thêm sự thương tâm chứ cũng chẳng được gì.

Mất mát bất thình lình của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm làm sao lại không phát hiện được, cũng không biết người này lại nghĩ đến tận đâu rồi? Nghĩ đến vừa mới rồi người này mang theo thái độ hoài nghi, cùng với câu hỏi khó hiểu kia, nghĩ cũng biết người này đã hiểu nhầm gì rồi.

Nhìn Trương Thiệu Hoài trong đáy mắt không giấu được sự uể oải, Chung Tư Lâm đột nhiên nghĩ không muốn kết thúc đề tài này ở đây, chính là rất muốn ghẹo Trương Thiệu Hoài. Tăng thêm sức mạnh vào đầu ngón tay đang chọt chọt vào lúm đồng tiền trên má Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm hỏi thăm giống như đang khiêu khích: “Mất mát lắm à?”

Trương Thiệu Hoài nhướng mày liếc nhìn Chung Tư Lâm một cái, khóe miệng cong lên, giống như oán than mà không phải oán than, tựa cười mà không phải cười, thanh âm khàn khàn, nói một câu cộc lốc: “Có một chút…” Từ ngữ chưa kịp ra khỏi miệng đã chết lặng, mang theo vài phần vô lực vài phần phiền muộn.

Ánh mắt in rõ cái nhìn thẳng tắp từ đôi mắt phân minh của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài đem tất cả sự chua xót nuốt xuống cổ họng, cố gắng tự thuyết phục bản thân — người nào mà chẳng từng có quá khứ chứ? Bản thân mình cũng từng có một đoạn tình cảm với Tịch Hồng Quân, thậm chí thiếu chút nữa là đã cùng người đó kéo nhau đến lễ đường, mặc kệ như thế nào đi nữa, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, bây giờ bọn họ đã bên cạnh nhau, tương lai cũng sẽ thuộc về nhau, như vậy là quá đủ rồi.

Tâm niệm của Trương Thiệu Hoài vừa chuyển, cần gì quan tâm người kia là ai, hôm nay là ngày kỉ niệm của riêng hai người, chỉ thuộc riêng về Trương Thiệu Hoài hắn và Chung Tư Lâm, hắn mới chẳng cần vò bất kì kẻ nào mà phá hỏng niềm vui hắn cố tình chuẩn bị, nhất định phải cùng với người này trải qua cuộc sống viên mãn hạnh phúc.

Trương Thiệu Hoài một lần nữa tự xốc lại tinh thần, thúc giục Chung Tư Lâm nhanh nhanh mở quà ra xem: “Em mau mở ra đi, xem thử quà anh tặng có làm em thích hay không?”

Lại tự cổ vũ tinh thần thêm lần nữa, hai lúm đồng tiền trên má Trương Thiệu Hoài lại trở nên sâu hút, Chung Tư Lâm cảm thấy nụ cười của Trương Thiệu Hoài lúc này sao có vẻ nhức mắt, rõ ràng là một giây trước đây tên kia còn sa sút giống y như là cái nấm mốc meo bị vứt trong xó, bây giờ lại cười rạng rỡ như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời… Ghê tởm quá đi!

Người này không phải là nhận ra quá nhanh vậy chứ, vậy mình vì ánh mắt đáng thương thấy mà tội của anh rồi đau lòng tình phải tính toán sao đây?

Thiếu chút nữa thì nói ra mất rồi, ngày 21 tháng năm chính là ngày…

Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét! Trương Thiệu Hoài anh đang đùa cái gì hả?

Trương Thiệu Hoài anh thần kinh đúng là có vấn đề mà! Làm người ta vì vẻ khổ sở của anh mà đau lòng, quả thực là so với tự tay ném xuống đáy biển còn đỡ lãng phí hơn!

Cho rằng mình bởi vì đau lòng quá mức vì Trương Thiệu Hoài nên Chung Tư Lâm rất tức giận, thẹn quá hóa giận mà, cơn tức không hiểu sao cứ thế kéo ra, thật tức giận, cũng chẳng thèm chú ý gì nữa, xé roẹt roẹt hai ba cái, lớp giấy gói quà xinh đẹp đã bị mở ra.

Cho dù thần kinh Trương Thiệu Hoài có chậm chạm đến thế nào, cũng có thể cảm nhận được cục tức của Chung Tư Lâm không hề nhỏ, vừa mới nãy không phải vẫn còn rất tốt sao, như thế nào tự nhiên lại nổi điên rồi? Trương Thiệu Hoài cho dù có cố nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ có cẩn thận mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Không thích món quà này à?”

“Sao lại không.” Chung Tư Lâm trả lời phủ nhận, Roẹt một tiếng sắc bén đã đem miếng giấy bạc mở ra, lớp giấy bọc cuối cùng cũng đã tan nát thành mảnh nhỏ. Chung Tư Lâm quơ quơ cái hộp xinh xắn trên tay, liếc Trương Thiệu Hoài chỉ bằng một con mắt, mỉm cười: “Quà anh tặng, em làm sao có thể không thích chứ?”

Ực ~ Trương Thiệu Hoài trong lòng âm thầm nuốt nước miếng, ngoài cười nhưng trong không cười, môi cong nhưng mắt lạnh băng, vẻ mặt như đúng rồi, bộ dạng rất chi là cao hứng, làm sao có thể qua được mắt hắn chứ! Trước một giây là trời xanh mây trắng bay, một giây sau lại là mưa giật gió gào sấm chớp ầm ầm, bản thân mình tại sao hết lần này tới lần khác cứ đâm đầu đi yêu một người tính tình thay đổi còn nhanh hơn thời tiết này?

Trong lòng niệm niệm, Trương Thiệu Hoài vẫn rất quan tâm tới tại sao Chung Tư Lâm lại đột ngột mất hứng. Nếu hỏi thẳng, người này nhất định không chịu nói — bình thường đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu có cái gì không vui mà cứ ngậm lại tích tụ ngày này qua tháng khác sẽ bị trầm cảm, nhưng mà hỏi thẳng, đánh chết em cũng không chịu nói, tính tình bướng bĩnh tới trình độ này cũng có thể xem như là cực phẩm rồi. Đối mặt với Chung Tư Lâm như vậy, Trương Thiệu Hoài từ lâu đã luyện thành chánh quả trong công phu thăm dò thái độ.

“Em đang nói dối.” Đi từng bước về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thiếu điều đem hai chóp mũi chạm vào nhau, Trương Thiệu Hoài chăm chú nhìn chằm chằm vào hai mắt Chung Tư Lâm, nhẹ giọng nói: “Em biết anh rất hiểu em, trong lòng đối với em như thế nào, nếu có cái gì mất hứng thì cứ nói thẳng với anh, đừng để cho anh phải đoán mà.”

Trong đôi mắt to trong veo của Trương Thiệu Hoài không hề che lấp đi sự quan tâm cùng nhu tình, giống như là nước suối nguồn rắt thẳng vào trong lòng cực, đem cơn tức dập tắt, cũng làm cho Chung Tư Lâm tỉnh táo trở lại. Nơi góc bàn ánh nến khi mờ khi tỏ, trong bình những cánh hoa hồng khẽ lay theo làn gió đêm, còn có hộp quà tinh tế trên tay mình, mọi thứ đều là dụng tâm của Trương Thiệu Hoài.

Nghĩ đến nguyên nhân khiên mình nổi điên lúc nãy, bản thân Chung Tư Lâm cũng có chút xấu hổ, tâm ý của Thiệu Hoài đối với mình như thế nào mình còn chưa thấu hiểu hay sao? Anh luôn nhẹ nhàng quan tâm đến mình, mà bản thân mình đối với anh hết lần này đến lần khác đều không bao giờ chịu đem suy nghĩ trong đầu ra chia sẻ…

Lửa không còn, cơn giận đương nhiên cũng tiêu tan, khuôn mặt Chung Tư Lâm chậm rãi thả lỏng xuống, có chút xấu hổ nhìn Trương Thiệu Hoài, đôi môi hơi chu chu, biểu hiện sự bất mãn của anh. Ngón tay dài khẽ lướt lên giữa đôi chân mày đang cau lại của Trương Thiệu Hoài, nhẹ kéo giãn khoản cách ra, vô thức thầm thì: “Anh chẳng những là miệng hùm gan sứa, lại còn chuyên môn chậm chạp, ngay cả ngày kỉ niệm cũng trễ…” Còn chưa nói hết câu, liền dừng lại ngang xương.

Nhận ra bản thân trong lúc lơ đãng lại vuột miệng nói ra điều không nên nói, Chung Tư Lâm vội vàng mở cái hộp trên tay, đổi đề tài: “Chocolate à? Thoạt nhìn trông rất cao cấp nha, Fire… Đây là nhãn hiệu mới sao? Là chocolate của nước nào vậy? Tại sao em chưa từng nghe qua nhỉ.” Lại còn cố ý cầm danh thiếp bên trong hộp lấy ra, hỏi Trương Thiệu Hoài.

Một câu nói trước đó, Chung Tư Lâm chỉ lầm bầm không rõ, chỉ nghe loáng thoáng, bất quá lỗ tai Trương Thiệu Hoài vốn rất nhạy cảm, không nghe được mười phần thì cũng nghe được bảy tám phần, ít nhất, tất cả những điểm quan trọng, hắn đều nghe không sót từ nào.

Trương Thiệu Hoài không phải đồ ngu, tốt xấu gì người ta cũng đường đường là cảnh sát cao cấp của HongKong nha, cũng làm tới chức đội trưởng đội cảnh sát điều tra của sở cảnh sát Tây Cửu Long nha, đem những câu nói xâu lại thành một chuỗi rồi suy đoán kết quả không thể làm khó hắn được, càng huống chi đương sự lại cung cấp điểm mấu chốt chứ, những sự kiện trước nay cùng với kết luận phán đoán, hắn lập tức hiểu rõ trọng tâm.

Nhất thời tâm tình Trương Thiệu Hoài tung bay, cái gì mà phẫn nộ, cái gì mà cay đắng trong lòng, cái gì mà chua xót, ủy khuất, tủi thân, trống rỗng toàn bộ đều bị đá bay tới tận cung trăng. Hai tay trái phải chống lên tường, đem Chung Tư Lâm giam vào trong lòng, đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài sáng lòe lòe, khóe miệng cong cong, khuôn mặt dí sát trước mặt Chung Tư Lâm, giả bộ ngu ngơ thấp giọng hỏi: “Tư Lâm, anh vẫn rất kì quái, rốt cuộc ngày 21 tháng 5 có gì đặc biệt không vậy?” Trương Thiệu Hoài tận lực đem âm thanh đè trầm xuống, gia tăng sự hấp dẫn.

“Chỉ là nhớ nhầm ngày thôi, chẳng có gì đặc biệt hết.” Chung Tư Lâm vẫn mạnh miệng như cũ, chính là không có chịu mở miệng.

“Thật sao?” Trương Thiệu Hoài ép người lại, tiếp tục hỏi dồn: “Anh hình như mới nghe được cái gì mà “Miệng hùm gan sứa”, câu đó rất quen nha, làm trong đầu anh nhớ lại cái gì đó…”

Bốn chữ “Miệng hùm gan sứa” của Trương Thiệu Hoài, nhất thời đem hai gò má Chung Tư Lâm đỏ ửng. Chung Tư Lâm trong lòng đã biết lúc nãy mình lỡ miệng rồi, làm cho Trương Thiệu Hoài túm được đuôi rồi, Trước mắt Trương Thiệu Hoài hỏi dồn, bất quá chỉ là đang ghẹo mình, Trương Thiệu Hoài bây giờ muốn gì hả!

Vừa tức mình lắm miệng, vừa giận Trương Thiệu Hoài đùa giỡn, lại thêm xấu hổ về chân tướng ngày 21 tháng 5 năm nào, Chung Tư Lâm thở hổn hển bỗng nhiên ngồi thụp xuống, chuẩn bị mượn cơ hội lăn khỏi vòng tay Trương Thiệu Hoài, né tránh cục diện làm cho bản thân xấu hổ này.

Chỉ là, động tác của Trương Thiệu Hoài nhanh hơn của y, kéo một cái đã ôm chặt lấy eo Chung Tư Lâm, không đợt Chung Tư Lâm làm ra thêm động tác nào, đôi môi Trương Thiệu Hoài đã phủ lên cánh môi Chung Tư Lâm, đem tất cả oán giận của em nuốt vào trong miệng.

Nụ hôn của Trương Thiệu Hoài thật mạnh mẽ, thật nồng nàn, thật nóng bỏng, hai tay giữ lấy đầu của Chung Tư Lâm, mười ngón tay đan vào mái tóc đen dày của Chung Tư Lâm, không buông tha cho sự trốn tránh của ai kia, phản phất giống như là lửa cháy bừng bừng, đem Chung Tư Lâm cuốn vào trong đó, cùng nhau thiêu đốt hóa thành tro.

Hắn làm sao có thể không kích động chứ? Bây giờ thì hắn đã rõ tại sao Chung Tư Lâm kiên trì cho rằng ngày kỉ niệm giữa hai người là ngày 21 tháng 5 rồi, hắn làm sao có thể giữ được tỉnh táo? Như thế nào lại không mừng rỡ như điên được?

Miệng hùm gan sứa, miệng hùm gan sứa, miệng hùm gan sứa!

Ngày 21 tháng 5, đó là ngày chúc mừng hắn được ra viện, hắn đưa Chung Tư Lâm uống tới say mèm về nhà, kết quả hắn bị Chung Tư Lâm cười nhạo, cười nói chỉ là kẻ miệng hùm gan sứa! Một đêm tại thao trường rồi xa cách hơn hai năm bọn họ mới có cơ hội làm lại lần thứ hai! Cũng là ngày mà Chung Tư Lâm một lần nữa nguyện ý đế hắn ôm em vào lòng!

Hắn ban đầu cũng cho rằng đêm đó là ngày đánh dấu tình cảm giữa hai người, chỉ là, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn của Phó Đình Đình, rồi những sự việc cứ nối tiếp nhau liên tục, khiến cho mối quan hệ của hai người bị đưa về điểm xuất phát, mãi cho đến ngày 12 tháng 6 khi hắn ném vỡ điện thoại di động của Chung Tư Lâm, bị Chung Tư Lâm hung hăng đánh một trận, Tư Lâm sau đó rốt cuộc cũng mở lòng, tình cảm hai người từ đó cũng chậm rãi tiến triển ổn định.

Cũng là bởi vì như vậy, hắn mới nhận định ngày kỉ niệm giữa hai người là ngày 12 tháng 6! Hắn sở dĩ không dám đem ngày 21 tháng 5 hay là cái đêm tại thao trường năm nào trở thành ngày kỉ niệm bởi hắn sợ Tư Lâm không cho là như vậy, cho rằng đêm đó chỉ là bản năng, sợ em không chịu thừa nhận, không chịu thừa nhận là hai người lưỡng tình tương duyệt.

Vì tránh né không muốn bản thân phải đối mặt với sự xấu hổ, hắn tình nguyện tìm một ngày có tính an toàn cao làm ngày kỉ niệm, bảo vệ trái tim mình không bị tổn thương.

Hôm nay nghe được Tư Lâm chính miệng nói là ngày 21 tháng 5, trước đó vẫn rất kiên trì tranh chấp về ngày 21 tháng 5 với hắn, đó không phải là Tư Lâm cũng xác định, vào đêm hôm đó, em đã thừa nhận tình cảm sao? Cho dù sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, em vẫn thừa nhận đêm hôm đó bọn họ đã là của nhau, tiếp nhận hắn…

Trong bóng đêm, một mình thăm dò trái tim của Tư Lâm lâu như vậy, hôm nay hóa ra hắn đã có thể hiểu rõ ràng tấm lòng của Tư Lâm, hắn đương nhiên kích động, đương nhiên là mừng rỡ như điên.

“Trương Thiệu Hoài!” Cơ hồ chỉ cần thêm một giây nữa là mình sẽ bị tắt thở, Chung Tư Lâm rốt cuộc cũng thoát khỏi nụ hôn cuồng dã của Trương Thiệu Hoài, trở tay chuẩn bị tung một đấm vào bụng Trương Thiệu Hoài —

Chỉ là, nhìn đến Trương Thiệu Hoài như cũ vẫn không hề buông tay, hai tay ôm chặt lấy mình, thật thành tâm, che chở thật nhiều, tinh tế hôn lên từng nụ hôn thật nhẹ nhàng, từng tiếng từng tiếng không ngừng nỉ non: “Tư Lâm Tư Lâm Tư Lâm Tư Lâm…” Đúng, trong lòng y đương nhiên biết rõ Trương Thiệu Hoài tại sao lại kích động như vậy, từng đợt từng đợt áy náy xen lẫn cảm giác ngọt ngào tràn ngập khắp người, trái tim Chung Tư Lâm tự hỏi, có lẽ bản thân mình cũng thật sự đã khiến anh phải đợi thật lâu rồi…

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, nắm tay Chung Tư Lâm cũng đã thay đổi phương hướng, mở rộng nắm tay, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Trương Thiệu Hoài, tại khoảng trống giữa các nụ hôn, thuận tay cầm một viên kẹo chocolate trong hộp, đút vào trong miệng Trương Thiệu Hoài: “Ăn chocolate nào!” Thành công ngăn trở Trương Thiệu Hoài điên cuồng hôn không ngừng.

“Ăn on ắm, em ũng ử em…(Chung Sir phiên dịch lại: “Ăn ngon lắm, em cũng thử xem…)” thình lình bị đút một viên chocolate to vào miệng, hai má Trương Thiệu Hoài phồng lên, lời nói ra khỏi miệng cũng hàm hồ không rõ nghĩa, làm cho người ta khó có thể hiểu được đang nói cái gì.

Bất quá người nghe chính là Chung Tư Lâm nha, cho dù có khó hiểu như thế nào, y chính là có thể hiểu rất rõ ý định của Trương Thiệu Hoài: “Được, em cũng ăn.” Tùy ý chọn một viên chocolate trong hộp, định bỏ vào trong miệng của mình.

Chỉ là, chocolate còn chưa kịp chạm lên môi thì nửa đường đã bị Trương Thiệu Hoài chặn lại.

Trương Thiệu Hoài nắm được tay phải của Chung Tư Lâm, thật vất vả mới nuốt được miếng chocolate trong miệng xuống, dùng đôi mắt to nhìn Chung Tư Lâm, trong đáy mắt có tia sáng màu vàng nhảy nhót lấp lánh, từng từ từng chữ nói thật rõ rằng: “Chocolate không phải ăn như vậy.”

Mở miệng, Trương Thiệu Hoài cắn lấy viên chocolate trong tay Chung Tư Lâm, bàn tay Trương Thiệu Hoài đặt sau lưng Chung Tư Lâm kéo về phía mình, một lần nữa dùng bờ môi của mình bao phủ lấy đôi môi em, đem đầu lưỡi cùng chocolate hướng vào trong miệng Chung Tư Lâm.

Viên chocolate đen cao cấp bị đưa qua đẩy lại giữa môi lưỡi hai người, theo nụ hôn sâu này, hai lưỡi gắt gao quấn quít, viên chocolate tan ra, hương vị tràn ngập trong cả khoang miệng, mùi thơm đặc trưng của chocolate lan tràn, mùi vị giống như là tình yêu.

Sau khi nụ hôn này kết thúc, hai người đều thở dồn dập, trán kề trái, mắt nhìn vào trong mắt, mũi chạm mũi, hơi thở nóng rực, bầu không khí quấn quít giữa hai người lộ rõ vẻ ám muội.

“Ăn ngon không?” giọng nói Trương Thiệu Hoài trầm khàn hỏi Chung Tư Lâm.

“Toàn là nơớc miếng của anh thôi!” Chung Tư Lâm cũng không hề tức giận: “Còn có thể tận hưởng được hương vị là gì sao?” Chung Tư Lâm hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Thiệu Hoài vẫn ôm dính lấy mình không tha, bị người yêu trừng mắt lại cố sức bỏ qua vẻ tức giận trong đó, đem toàn bộ ánh mắt người yêu chém tới đổi thành cái liếc mắt ngập tràn phong tình.

“Ăn không nghe được mùi vị gì sao…” Đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài lóe lên rồi chợt tắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, áp vào bên tai Chung Tư Lâm nhẹ giọng nói: “Vậy thì ăn thêm một viên nào!”

“Không —” Lời từ chối của Chung Tư Lâm còn chưa kịp ra khỏi miệng, một viên chocolate khác đã rất biết tranh thủ thời cơ, chính xác rơi vào giữa đôi môi đang khép mở, tiếp theo, đôi môi Trương Thiệu Hoài lập tức ép lên.

Một đêm đó, Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm rốt cuộc cũng không nhớ rõ bọn họ rốt cuộc đã ăn bao nhiêu viên chocolate nữa, theo mỗi nụ hôn, lửa nóng trong người thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt…

“Trương… Trương Thiệu Hoài… chocolate của anh… có chuyện gì không vậy?” Cảm giác khô nóng trong cơ thể không hiểu từ đâu lan tràn thiêu cháy đến tận nơi sâu nhất, Chung Tư Lâm miễn cưỡng chống lại cảm giác mềm nhuyễn ngày ngày càng lớn của cơ thể, cố gắng hỏi Trương Thiệu Hoài: “Tại sao lại… lại…”

Câu hỏi yếu ớt vô lực của Chung Tư Lâm một lần nữa biến mất khi Trương Thiệu Hoài lại hôn lên hai cánh môi. Trong lúc giao triền, tiếng nói của Trương Thiệu Hoài trầm khàn, vừa mang theo điểm vô tội lại vừa mê người gợi cảm hơn hẳn ngày thường: “Đừng hỏi anh, anh thật sự không biết…”

Nụ cười trên khóe môi Trương Thiệu Hoài biến mất, trong đối mắt đen có ánh lửa cháy rừng rực — là dục hỏa bừng bừng, chóp mũi không ngừng cọ xát lên cổ Chung Tư Lâm, tiếng nỉ non không ngừng: “Tư Lâm Tư Lâm Tư Lâm Tư Lâm…”

Trương Thiệu Hoài đang tác cầu cái gì, Chung Tư Lâm làm sao lại không rõ được, mặc dù bản thân cũng có giận, chung qui cứ cảm giác bị gài bẫy, nhưng lúc này bản thân đúng là bị dục hỏa thiêu đốt, khó có thể khống chế.

Âm thầm rít một tiếng cảnh cáo: “Con mẹ nó hỗn đản mà!” Chung Tư Lâm nheo mắt, cắn ngược lại trên môi Trương Thiệu Hoài một cái, hung tợn cảnh cáo: “Ngày mai sẽ tính sổ với anh sau!” Đồng thời, ngay trong lúc đó tay Chung Tư Lâm cũng đã dùng sức xé bay vạt áo Trương Thiệu Hoài, những hạt nút áo bay ra tung tóe.

Hôm nay, vốn là ngày kỉ niệm của riêng Trương Thiệu Hoài và Chung Tư Lâm, là ngày của riêng hai người.

Mà đêm nay, bởi vì là ngày kỉ niệm, tình cảm mãnh liệt lại càng trở nên cuồng nhiệt…



Sáng hôm sau, Câu Tử đến sở cảnh sát tới trước bàn làm việc của mình lục lọi tứ tung, tựa hồ đang tìm thứ gì đó rất quan trọng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lầm bầm: “Kì lạ thật, mình vốn mang về mấy hộp chocolate để làm vật chứng trong vụ xuân dược cường lực mà ta, để đâu mất tiêu rồi? Kì lạ ghê…”



Ánh sáng rực rỡ xuyên qua rèn cửa rọi vào bên trong, biểu hiện lúc này đã là giữa trưa rồi. Chung Tư Lâm toàn thân trần trụi, vùi đầu lên gối nằm ở trên giường, toàn thân chẳng còn một chút sức lực, ngay cả sức để trừng Trương Thiệu Hoài còn không có, chỉ có thể dùng âm thanh khàn đặc, nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nói: “Trương Thiệu Hoài anh hay lắm…”

Chung Tư Lâm hình như chưa từng đi làm trễ một ngày, tự nhiên lại bởi vì “bệnh” mà gọi tới ICAC xin nghỉ bệnh ba ngày…