Tranh Phong

Chương 12




Đột nhiên, trong lúc đó, trong phòng VIP của Phó Truyền Thánh hai cánh cửa gỗ sẫm màu bị người dùng sức phá mở, người còn chưa xông vào phòng thì một loạt tiếng súng “Pằng! Pằng! Pằng!” đã vang lên loạn xạ, phá hủy sự yên tĩnh bên trong. Giấy tờ trên bàn, thủy tiên trong bình hoa, đồ vật trang trí trên tường, li tách thủy tinh trên quầy bar đều bị hóa thành mảnh vụn bay tán loạn trong phòng.

Sau khi tất cả đều rơi xuống nát bét, một đám áo đen cầm súng xông vào trong phòng, kiểm tra mục tiêu của bọn họ – Chung Tư Lâm, thình lình một tiếng động phá tan bầu không khí yên tĩnh vang lên, “Cạch!”, cả phòng rơi vào trong bóng tối quơ năm ngón tay trước mặt còn không thấy.

Đột nhiên bị bóng tối bao trùm làm cho những kẻ mới xông vào bị mất đi thị gai1c, chỉ có thể nâng cao sự chú ý của mình, dựa vào lỗ tai mà lưu ý tình huống xung quan. Nghe được trong phòng tiếng súng vang lên, trong bóng tối, nhất thời súng nổi lên bốn phía, tiếng kêu rên cũng nổi lên từ bốn phía, rơi vào một mảnh hỗn loạn.

Đột nhiên, có người gào to một tiếng: “Bọn mày bình tĩnh lại, không được đả thương người nhà.”

Những kẻ đó mới trầm tĩnh trở lại, chậm rãi gom lại thành một cục, cục diện mới ổn định trở lại, trong phòng lại là một mảnh yên tĩnh. Làm thành một vòng tròn người, cũng từ từ thích ứng với cảm giác trong bóng tối, tìm tòi bất kì dấu hiệu khả nghi nào trong phòng.

Trên những mảnh vụn trong phòng là một mảnh ươn ướt, mùi cồn đặc trưng của rượu theo bầu không khí mà lan vào trong mũi…

“Rẹt!” một tiếng, rèm cửa sổ trong phòng đột nhiên bị giật ra, một thân ảnh cao gầy thẳng tắp tứng trước cửa sổ, sau lưng là ánh trăng xuyên qua, phủ lên người nọ giống như hồn ma, dưới tấm thảm đỏ đổ xuống một bóng đen thật dài.

Thình lình “Xẹt” một tiếng, trên tay người kia xuất hiện một cái bật lửa, một nhúm lửa nhỏ hiện lên, chiếu sáng đôi mắt, đôi con ngươi tỏa sáng! Mọi người trong nháy mắt liền nổ súng, người nọ đá cái salon trước mặt, dùng nó cản đạn cho mình. Khóe môi hơi cong lên, bật lửa trong tay người kia rơi xuống đất, ngọn lựa theo vết cồn liền bùng lên, lan tràn tứ phía…

Tốc độ cháy lan của ngọn lửa cực nhanh, mọi người đều thối lui ra ngoài, vội vàng cứu hỏa. Chung Tư Lâm trên tay cầm một bình chữa lửa, sau khi đè chốt phun lên người một lớp bọt liền nhắm ngay vào những kẻ kia, dùng sức phun vẩy. Súng trên tay những kẻ đó liền dính dầy bọt chữa cháy, cò súng cũng vậy, áp lực trong nòng súng không cách nào phóng thích, lập tức bùng nổ, đập ngược vào bàn tay đang cầm súng.

Mấy tên côn đồ của Phó Truyền Thánh thấy súng trong tay không thể dùng được nữa, chỉ có thể quăng súng, trực tiếp đánh về phía Chung Tư Lâm. Hai gã đồng thời đánh úp Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm cùng một lúc làm ra rất nhiều động tác, đầu tiên là ngồi sụp xuống tránh đòn của đối phương, tay phải vung ta hung hăng nện vào tên bên trái, tay phải thuận thế tung ra một đấm rồi dùng cùi chỏ húc thẳng vào ngực tên còn lại, lại chuyển động tác tán thẳng ngay vào mũi đối phương, cả hai tên đều không rên lên được một tiếng mà ngã xuống đất.

Một gã phía trước cầm một mảnh gỗ, đập thẳng xuống, Chung Tư Lâm làm một động tác hơi hạ thắt lưng, tránh đi đòn công kích, thuận thế co chân đá về phía trước, đem tên kia đá văn ra ngoài cửa sổ, “Rầm!” một tiếng, tên kia cùng mớ thủy tinh rơi xuống đất.

Thấy Chung Tư Lâm chỉ còn đứng trên một chân, lập tức có tên hướng thẳng vào chân Chung Tư Lâm gạt qua, Chung Tư Lâm lộn ngược người ra sau, khi rơi xuống đất thì túm lấy lưng đối phương, đồng thời mượn lực, tiếp theo là một cú ném, một tiếng “Rầm!” Đối phương bị ném bay vào vách tường rớt xuống.

Lại thêm một đám cầm súng xông vào, tiếng súng lại vang lên, Chung Tư Lâm phi thân ra ngoài cửa sổ kính đã vỡ. Khi rơi xuống đất, liền xoay người áp vào chỗ hõm trên vách tường trong khoang thuyền, tránh những viên đạn phía sau.

Một cước đá văng cánh cửa trên khoang thuyền, Chung Tư Lâm khi từ bên này nhảy ra, nghe thấy tiếng máy nổ vang lên. Khi vọt tới lan can thuyền nhìn xuống liền thấy Phó Truyền Thánh đang đứng ở mũi du thuyền nhỏ, trên tay đốt xì gà, phía sau chính là Tạ Khắc Hoàng.

Phó Truyền Thánh đứng trên du thuyền khác nhìn Chung Tư Lâm, rít một hơi xì gà, chậm rãi nhả ra làn khói trắng, cười lạnh lùng với Chung Tư Lâm, một viên đạn xẹt qua cánh tay phải của Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm vội vàng lách người vào chỗ hõm bên khoang thuyền. Nhìn chiếc du thuyền chở Phó Truyền Thánh chậm rãi rời đi, Chung Tư Lâm không khỏi cau màu, siết chặt khẩu súng trong tay.



Lăng Dục mang theo Trương Thiệu Hoài nhảy lên trực thăng, phi công dưới sự hướng dẫn của Tào Thụy Lâm, hướng thẳng ra ngoài biển.

Trên máy bay, Lăng Dục mở cái hộp nhỏ mà hắn lấy từ trong tủ sắt ra, bên trong chính là vài ống thuốc cùng kim tiêm. Liếc mắt nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, Lăng Dục dùng rượu cồn sát trùng xoa xoa lên cánh tay Trương Thiệu Hoài, lạnh nhạt nói rõ: “Đây là thuốc giảm đau, dược tính không mạnh, có thể làm giảm bớt một chút đau đớn trên người anh, thuốc chỉ có tác dụng trong hai tiếng hơn thôi. Đợi chút nữa tôi sẽ giúp anh phun thêm ete, anh hành động chắc sẽ không có vấn đề.”

Nhìn Trương Thiệu Hoài đang trợn mắt ngó mình chăm chú, giọng điệu của Lăng Dục vẫn tràn ngập lạnh lùng cùng thản nhiên: “Tôi có giấy phép hành nghề bác sĩ ngoại khoa, anh không cần lo lắng. Nếu mang anh đến đó, tôi hi vọng sẽ hỗ trợ được nhiều chứ không phải là có thêm phiền toái.” Sau khi tiêm xong, Lăng Dục đóng nắp hộp lại, tiện tay đưa một khẩu súng lục cùng áo chống đạn cho Trương Thiệu Hoài: “Mặc vào đi! Thuyền của Phó Truyền Thánh ở ngay phía trước rồi.”

Chung Tư Lâm rút khăn tay từ trong túi trước ra, lau đi vết máu trên cánh tay vừa mới bị thương rồi băng bó sơ sài. Khẽ thở dài, có chút nheo mắt lại, từ trong đáy lòng Chung Tư Lâm cũng rõ ràng, tình cảnh trước mắt của mình có thể nói là nguy cơ tứ phía. Phó Truyền Thánh bỏ đi, có thể thấy được lão ta đã sớm chuẩn bị… Bố trí trên du thuyền này là chuẩn bị riêng cho y, tuyệt đối không thể coi thường.

Ép người vào chỗ hõm trên khoang thuyền, Chung Tư Lâm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Ánh trăng phủ lên tầng tầng lớp lớp sóng cuộn trào trên đại dương, ánh lên một chút hào quang, im lặng mang sự ôn nhu phủ lên… rất đẹp, một đêm trăng rất đẹp.

Nhìn cảnh đẹp phía trước, một đêm trăng đẹp như vậy, thật thích hợp cho tình nhân thì thầm nỉ non với nhau chứ không phải là dùng tính mạng ra đặt cược mi sống ta chết. Bỗng nhiên, Chung Tư Lâm nghĩ đến Trương Thiệu Hoài. Chung Tư Lâm nhẹ nhàng cười, nụ cười mang theo ngàn vạn nhu tình, rồi hóa thành lạnh lẽo như bình thường…

Bây giờ có lẽ anh đã được mấy người Tào Thụy Lâm cùng Lăng Dục vớt lên rồi, hẳn là không còn vấn đề gì nữa… Chỉ là… Không biết có giận mình hay không nữa?

Nghĩ đến cơn giận của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm lại bất đắc dĩ cười khổ một mình.

Cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu, trong ánh mắt lạnh nhạt của Chung Tư Lâm không hề gợn sóng. Y chưa bao giờ là người khuất phục trước số phận, ông trời già muốn mạng của y, cũng phải hỏi y có đồng ý cho hay không!

Nâng cánh tay cầm súng lên, trên khóe môi hiện lên nụ cười khí định thần nhàn, hơi nâng cằm lên, Chung Tư Lâm ngẩng đầu bước ra!

Khi đến gần du thuyền của Phó Truyền Thánh, chiếc trực thăng bắt đầu bay tại chỗ, nhìn thi thể của mấy tên áo đen nằm lăn lóc trên boong tàu, cùng với tiếng súng vang ra từ trong khoang thuyền làm cho Trương Thiệu Hoài cùng Lăng dục đều biết tình huống trước mắt không thuận lợi. Khi trực thăng cố gắng ổn định, đến gần du thuyền, Lăng Dục ném hai sợi dây xuống, Trương Thiệu Hoại lập tức chuẩn bị tuột xuống theo.

Lăng Dục cùng Trương Thiệu Hoài trên tay nắm theo khóa hỗ trợ, Lăng Dục thuận miệng hỏi: “Anh cũng không hỏi nhiệm vụ của tôi là gì sao?”

Trương Thiệu Hoài nhìn Lăng Dục, thản nhiên mỉm cười: “Tôi nếu muốn hỏi tại sao, thì muốn người kia hướng tôi giải thích rõ ràng, không phải là các anh.”

Lăng Dục có chút chau mày, liếc mắt nhìn Trương Thiệu hoài một cái, bình thản nói: “Đi thôi.”

Hai người đồng thời nhảy xuống, đáp lên boong tàu.

“Pằng!” một tiếng súng chắc gọn, lại một tên ngã xuống. Chung Tư Lâm một thân một mình xông vào trong phòng VIP của Phó Truyền Thánh. Mặc dù Phó Truyền Thánh đã rời đi, nhưng Chung Tư Lâm tin chắc trong phòng làm việc kia nhất định sẽ còn lưu lại những thứ mà mình muốn, cho nên y áp sát vào vách tìm đường quay lại, thấy một tên bắn một tên, thấy hai tên thì lãnh khốc tiêu diệt hai tên, y cuối cùng cũng đến trước phòng VIP của Phó Truyền Thánh, mặc dù trên người y cũng thấy vài nơi chảy máu loang lỗ.

Càng đến gần phòng VIP của Phó Truyền Thánh, Chung Tư Lâm lập tức cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, nhẹ nhàng cất bước, cơ thể ép chặt vào tường, hít hơi một cái, xoay người đối mặt với cánh cửa lớn đã bị hư hại, hai tay vung lên hai khẩu súng. Bỗng nhiên, bên phải lóe lên ánh sáng kim loại, chém lên cánh tay bị thương của Chung Tư Lâm.

Trong nháy mắt cảm thấy được đao phong, Chung Tư Lâm quyết định vứt bỏ khẩu súng trên tay, đem tay mình rụt lại, quyết định của y, đúng là chính xác cực kì. Chỉ cần lệch vài phân nữa, thì đôi tay của Chung Tư Lâm thiếu chút nữa đã bị cây kiếm Nhật Bản bén ngót kia chém rụng. Chung Tư Lâm chớp mắt thoát ra khỏi nguy hiểm, cảm giác lưỡi kiếm đã liếm qua bên hông, lập tức co chân đá thẳng vào hông tên đánh lén.

Đối phương lắc mình một cái thoát khỏi cú đá của Chung Tư Lâm, trở tay lại là một dao chém thẳng tới.

Chung Tư Lâm đột nhiên thay đổi phương hướng cơ thể, chộp lấy cổ tay cầm kiếm của đối phương, chế trụ một kiếm chém xuống kia. Đối phương lại co chân đạp xuống hai chân Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm nắm cổ tay đối phương, thuận thế xoay người, cả hai đồng thời di chuyển, ánh kiếm lóe lên, hai người giật ra tạo khoảng cách, đồng thời lăn xuống đất, ổn định thân hình.

Gió biển lùa qua cửa sổ bị phá vỡ, thổi tung rèm cửa bên trong, cũng thổi qua bộ âu phục của Chung Tư Lâm bị tên Yakuza kia dùng kiếm samurai chém một đường.

Hai người giằng co với nhau, trong đôi mắt đều mang theo sát ý, tính toán thực lực của đối phương. Đột nhiên, gã kia cười, cúi đầu cười: “Tao thích mày! Mày xứng đáng làm đối thủ của tao!” Trong lời nói mang theo khẩu âm của người Nhật, không rõ là của vùng nào.

Chung Tư Lâm nheo mắt lại, theo những tin tức nhận được, gần đâu Phó Truyền Thánh rất tích cực muốn hợp tác với yakuza Nhật Bản, xem ra đồn đãi về liên minh này không phải giả.

“Võ sĩ quyết đấu, nên dùng phương pháp của võ sĩ!” Nói chưa hết, gã kia liềm ném một thanh kiếm samurai đến cho Chung Tư Lâm.

Chung Tư Lâm trở tay nhận lấy kiếm đối phương ném tới, cởi đi áo vest bên ngoài âu phục của mình, tiện tay ném sang một bên, nhìn thấy gã kia nghiêm túc quì xuống, để kiếm ra trước mặt. Chung Tư Lâm cũng làm theo.

Đối phương tự báo ra tên húy: “Quan đông sơn môn Lôi Hổ đường, Cửu Lôi Tàng!”

“Sở liêm chính HongKong, Chung Tư Lâm.” Bắc chước động tác của đối phương, Chung Tư Lâm cũng báo ra danh tính của mình.

Song phương đồng thời khom lưng, hướng đối phương hành lễ, đại biểu kính ý cùng tôn trọng đối phương. Lễ xong, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, đứng dậy giằng co.

Nhìn Cửu Lôi Tàng trước mặt, Chung Tư Lâm không dám khinh địch. Kẻ này bất đồng với những tên lóc cóc leng keng lúc nãy, rất khó đối phó, qua mấy chiêu vừa so lúc nãy, đã có thể biết thực lực của đối phương tuyệt đối không thấp hơn mình… Trận chiến này, bản thân y cũng không chắc chắn, chỉ có thể đem toàn lực ra mà liều mạng.

Bên trong phòng VIP của Phó Truyền Thánh, trong những mảnh vỡ hỗn độn, hai thanh kiếm samurai bộc lộ tài năng, dưới ngọn đèn pha lê hoa lệ, càng làm cho người khác lạnh hết cả người. Càng khuya gió biển thổi lên càng lớn, đem rèm cửa bay phần phật, cản trở tầm nhìn giữa Cửu Lôi Tàng và Chung Tư Lâm.

Khi làn gió dần dần lặng xuống, mọi thứ được trả về như cũ, tấm rèm bay nhảy nơi cửa sổ cũng chậm rãi hạ xuống, lớp vải nhung thứ hai của rèm cửa bởi vì nặng cũng chậm rãi rơi xuống, khi tầm mắt cả hai đã nhìn thấy đối phương, liền đồng thời vung kiếm!

“Roẹt!” Trong nháy mắt kiếm phong giao nhau, một mảnh vải trắng bị cắt đứt vang lên thành tiếng, phá hủy sự im lặng trong đêm, lớp vải voan trong suốt của rèn cửa còn chưa kịp rớt xuống, đã bị kiếm của hai người cắt nát rơi xuống lả tả, chỉ có ánh sáng lóe lên nơi thân kiếm.

Cửu Lôi Tàng chém xiên về phía vai Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm bước xéo ra sau nghiêng người tránh đi, đồng thời vung kiếm chặn lại một kiếm của Cửu Lôi Tàng, cổ tay xoay tròn, tránh khỏi thế tấn công của gã, sau đó liền chém vào hông Cửu Lôi Tàng. Cửu Lôi Tàng xoay tay một cái, dùng kiếm cản lại đòn của Chung Tư Lâm, “Keng!” một tiếng, hai kiếm chạm vào nhau tóe lửa.

Cửu Lôi Tàng có chút cười tán thưởng Chung Tư Lâm: “Rất khá… Thân thủ rất tốt.”

Chung Tư Lâm nghiêng mắt trừng Cửu Lôi Tàng, nhướng mi cười lãnh đạm: “Đâu có.”

Cơ thể hai người đồng thời dồn sức lên thanh kiếm, hai kiếm chống cự, đã tới ngang ánh mắt đối phương, cái đem ra đánh cược chính là tính mạng, dùng sức mạnh để đối kháng, dùng ngạo khí để chống lại nhau.

Cửu Lôi Tàng lệch người đem đầu lưỡi kiếm lướt qua mặt Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm cũng đồng thời xoay cả người, tránh đi một đòn này của Cửu Lôi Tàng.

Mỗi người một kiếm, đều ép đối phương xoay một vòng, đem khoảng aách giữa hai người kéo giãn ra. Trên cánh tay phải của Chung Tư Lâm đã loang lỗ một vệt màu đỏ trên nền sơ mi trắng; mà trên cánh tay phải phủ áo sơ mi đen của Cửu Lôi Tàng cũng mang theo một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống cổ tay, từng giọt máu rơi xuống. Chiêu vừa rồi, không ai chiếm được tiện nghi từ đối phương.

Gió biển lại thổi bay rèm cửa, trong gió, kiếm phong lại bạo khởi.



Trương Thiệu Hoài cùng Lăng Dục nhảy xuống boong tàu, liền tháo dây an toàn trên người, trên trực thăng lục đục nhảy xuống mấy thành viên đội đặc công, trực thăng liền quay đầu bay đi.

Hơi quan sát tình hình trên boong tàu, Lăng Dục đem thành viên chia thành hai đội, một đội đi theo Trương Thiệu Hoài xem xét tình hình, một đội khác do hắn dẫn đầu, đi xuống dò xét bên dưới. Ra lệnh một tiếng, hai đội đều đã trải qua huấn luyện đều tự động tản ra làm việc.

Trương Thiệu Hoài dẫn theo hai thành viên đội đặc công, trực tiếp xông lên khoang thuyền trên tầng hai, dọc theo đường đi, đều có mấy gã áo đen nằm lăn lóc trên mặt đất, nhóm người Trương Thiệu Hoài đều lăn những tên đó lên, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, hắn liền thở phào một hơi.

Nhìn thấy mấy gã áo đen nằm lăn lóc càng lúc càng nhiều, chân mày của Trương Thiệu Hoài càng lúc càng cau chặt. Nhìn tình huống trước mắt, không khó hình dung ra tình huống Chung Tư Lâm phải đối mặt nguy hiểm đến mức nào, mặc dù bản thân mình rất tin tưởng vào thân thủ của người kia, bất quá, em chỉ có một mình… Trong lòng căng thẳng, Trương Thiệu Hoài vội vàng nhanh chân, phân công cho hai thành viên còn lại, ba người đi theo ba con đường khác nhau tìm kiếm Chung Tư Lâm.



Trong phòng VIP của Phó Truyền Thánh trận đấu giữa hai người ngày càng tăng nhiệt, Cửu Lôi Tàng chém một kiếm xuống, Chung Tư Lâm chợt nghiêng người, trong lúc đó cũng chém thẳng xuống vai Cửu Lôi Tàng. Cửu Lôi Tàng vội lách qua một bên, thoát hiểm khỏi đòn công kích của Chung Tư Lâm trong gang tấc, trả lại một kiếm, Chung Tư Lâm vội xoay thẳng kiếm đón lấy một kiếm bén ngót đang bổ thẳng về mình.

“Keng!” Hai kiếm chạm nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo, Chung Tư Lâm bị chế trụ trong hai tay của Cửu Lôi Tàng, phía trước lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm, Chung Tư Lâm dùng toàn lực đem kiếm trong tay chống lại một đòn này.

Sức mạnh trên tay Cửu Lôi Tàng đột ngột gia tăng, kéo Chung Tư Lâm thối lui ra sau. Chung Tư Lâm không chống lại được tình huống này của Cửu Lôi Tàng, đột nhiên bị kéo di chuyển, thân thể cũng theo Cửu Lôi Tàng lui về phía sau.

Trong lúc hai người dây dưa rất nhanh bị lui về phía sau, Chung Tư Lâm lại gia tăng thêm trọng lực trong cơ thể mình, khi lưng Cửu Lôi Tàng sắp đụng vào tường liền đột ngột tăng mạnh lực đạo húc thẳng vào tường, thừa dịp cú va chạm này khiến cho Cửu Lôi Tàng mất đi sức lực, trong nháy mắt giãy thoát khỏi kiềm chế của gã. Chỉ là trong lúc xoay người chạy thoát đó, thanh kiếm của Cửu Lôi Tàng vẫn xẹt qua cổ Chung Tư Lâm, lưu lại trên cần cổ một vệt máu tinh tế.

Vừa thoát người ra, cẳng chân dài của Chung Tư Lâm đã quét về phía Cửu Lôi Tàng, Cửu Lôi Tàng nhận lấy một cước cực mạnh này của Chung Tư Lâm quì sụp xuống, Chung Tư Lâm nghiêng kiếm chém xuống, Cửu Lôi Tàng lộn hai vòng, né đi đòn tấn công của Chung Tư Lâm, sau đó chân đạp một cái, toàn lực xông lên phản công.

“Keng! Keng! Keng!” tiếng hai thanh kiếm chạm nhau vang vang, càng lúc càng dày đặc, lực đạo của Cửu Lôi Tàng càng lúc càng mạnh mẽ, truyền đến cổ tay cầm kiếm của Chung Tư Lâm có chút tê dại. Cửu Lôi Tàng nhảy từ trên cao chém mạnh xuống, “Keng!” hung hãn chém gãy thanh kiếm trên tay Chung Tư Lâm. Chung Tư Lâm lăn ra sau hai vòng, thoát khỏi đòn công kích đoạt mạng này trong chớp mắt, nhưng trên đầu vai trái đã xuất hiện thêm một vết thương, máu đỏ loang ra đầy cái áo sơ mi trắng.

Trong lúc quay cuồng, khẽ động đến vết thương nơi vai làm cho động tác đứng dậy của Chung Tư Lâm bị kềm hãm, đầu gối chống xuống đất, tay siết lại thành nắm đấm chống thân người dậy, vừa ngẩng mắt lên, Cửu Lôi Tàng đã chỉ mũi kiếm còn dính máu dí đến trước chóp mũi Chung Tư Lâm, ngăn cản tất cả mọi động tác, trong lòng Chung Tư Lâm trầm xuống mấy phần.

“Tôi thắng.” Cửu Lôi Tàng mang theo vẻ đắc ý của kẻ thắng cuộc, từ trên cao cúi xuống nhìn Chung Tư Lâm.

Chung Tư Lâm thả thanh kiếm đã gãy trong tay ra, chậm rãi đứng lên, y không thích quì gối trước mặt người khác, cho dù là phải chết, y cũng muốn ngẩng đầu đứng thẳng mà đối diện. Chung Tư Lâm cười nhàn nhạt với Cửu Lôi Tàng, giống như trận đấu giữa hai người chỉ là bạn bè bàn luận với nhau, không phải là trận đấu sinh tử: “Đúng vậy, anh thắng rồi.”

Cửu Lôi Tàng nheo mắt lại, nhìn Chung Tư Lâm đứng dậy, thanh kiếm trên tay vẫn chỉ vào mặt y, có điểm tiếc hận nói: “Anh rất mạnh, đúng là một đối thủ đáng để kính nể. Tôi rất khâm phục anh! Bất quá…” Đôi mắt vốn khép lại một nửa của Cửu Lôi Tàng đột ngột trợn trừng: “Tôi vẫn phải giết anh!”

Cửu Lôi Tàng nâng thanh kiếm đang chỉ vào mặt Chung Tư Lâm trong nháy mắt vung lên cao, định chém thẳng xuống cổ Chung Tư Lâm. Ngay khi lưỡi kiếm của Cửu Lôi Tàng vừa rời khỏi mặt mình, Chung Tư Lâm liền xoay hông, đưa một tay lên nhận lấy một kiếm của Cửu Lôi Tàng, đồi thời mạnh mẽ tung một cước vào hông Cửu Lôi Tàng. Mặc dù Cửu Lôi Tàng thắng, nhưng không có nghĩa là Chung Tư Lâm y phải đem mạng giao ra, y bại bởi hắn, y sẽ trả lại cho hắn một kiếm, nhưng không có nghĩa là Chung Tư Lâm y sẽ để cho Cửu Lôi Tàng lấy mạng của mình!

Chung Tư Lâm khi quyết định nhận một kiếm này của Cửu Lôi Tàng đã mang theo quyết tâm có thể bị chặt đứt một tay hay một chân, một đá hướng về Cửu Lôi Tàng mang theo mười phần sức mạnh cùng quyết đoán, tàn nhẫn tuyệt không chừa cho đối phương hay mình có một khe hở tránh né!

Một cước này của Chung Tư Lâm hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cửu Lôi Tàng, bất quá khi hắn vung kiếm lên đã sử dụng hết toàn lực, lực đạo tung ra quá lớn, khó mà kéo ngược kiếm trở về phòng thủ.

Kết quả, từ khi hành động bắt đầu đã được quêết định: Chung Tư Lâm sẽ bị Cửu Lôi Tàng chém đứt tay, Cửu Lôi Tàng cũng sẽ phải nhận một cú đá toàn lực của Chung Tư Lâm…

“Keng!” một tiếng, một giây trước khi lưỡi kiếm của Cửu Lôi Tàng chém lên cánh tay Chung Tư Lâm, một viên đạn từ phía sau bay xiên qua, viên đạn đập vào mạnh mẽ đánh bay thanh kiếm trong tay Cửu Lôi Tàng. Đồng thời, một cước của Chung Tư Lâm cũng giáng trúng hông Cửu Lôi Tàng, đem cả người Cửu Lôi Tàng đá bay, đụng vào vách tường rớt xuống.

Viên đạn phía sau đột ngột bay tới làm cho Chung Tư Lâm thình lình quay đầu lại, xem ai đã ra tay bảo vệ cánh tay của mình. Quay đầu, phía sau chính là Trương Thiệu Hoài hai tay cầm theo hai khẩu súng, trên nòng súng còn bay ra khói trắng.

Chung Tư Lâm không ngờ được Trương Thiệu Hoài sẽ xuất hiện, lại nhìn đến Trương Thiệu Hoài ở phía sau, cả người chợt hoảng hốt…

Anh tại sao lại ở đây?

Cửu Lôi Tàng bị đập người té xuống đất, cũng không bởi vì lực đạo quá mạnh mà bất tỉnh, chỉ có một chút máu tươi ứa ra bên khóe miệng. Giương mắt nhìn Chung Tư Lâm, trong mắt Cửu Lôi Tàng mang theo sát ý điên cuồng, trong nháy mắt khi Chung Tư Lâm xoay người nhìn Trương Thiệu Hoài, Cửu Lôi Tàng run rẩy đứng dậy, móc súng trong người ra, nổ súng vào sau lưng Chung Tư Lâm.

“Cẩn thận!” Trong chớp mắt khi Cửu Lôi Tàng nổ súng, Trương Thiệu Hoài đã gào lên cẩn thận, làm cho Chung Tư Lâm lấy lại tinh thần, Chung Tư Lâm cũng đồng thời xoay đầu nhìn lại Cửu Lôi Tàng, Trương Thiệu Hoài đã nhào đến bên người y, đem cả người xoay lại, kêu lên một tiếng đau đớn, giúp Chung Tư Lâm nhận lấy viên đạn kia.

Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm liền đá nửa thanh kiếm gãy trên mặt đất, dùng sức đá thẳng vào Trương Thiệu Hoài. “Phập!” đoạn kiếm đâm thẳng vào thân hình Cửu Lôi Tàng, đóng gã dính lên vách tường. Hai mắt Cửu Lôi Tàng trợn trừng, giống như có bao nhiêu cam lòng, đột nhiên quay đầu, liền gục xuống, ngoài miệng mang theo một mạt cười quỉ dị.

Không thèm đi thăm dò đến tình huống của Cửu Lôi Tàng, Chung Tư Lâm trước tiên hơi đẩy Trương Thiệu Hoài vì bảo vệ mình ra một chút, vội vàng kiểm tra xem Trương Thiệu Hoài bị súng bắn trúng chỗ nào.

“Hắn bắn đúng chuẩn thật…” Sắc mặt Trương Thiệu Hoài trắng bệch, nhìn Chung Tư Lâm, miễn cưỡng cười một cái: “Áo chống đạn to như vậy, hắn liền bắn tới chỗ áo chống đạn không che tới trên tay… Bà mẹ nó chính xác thiệt…”

Nghe thấy Trương Thiệu Hoài vẫn còn sức nói giỡn, Chung Tư Lâm mới thả được tảng đá treo trong lòng xuống, biết viện trợ của mình đã đến, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nhìn cánh tay phải chảy máu của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm thình lình rút khăn tay trên cổ xuống, băng bó sơ lại vết thương trên tay Trương Thiệu Hoài, ngăn cản máu chảy ra nơi vết thương.

Sau khi xử lí tốt vết thương trên tay Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm cũng không để tâm đến những vết chém trên tay, trên vai, trên cổ của mình, liền cứ vậy mà đứng dậy, tìm kiếm trên bàn làm việc bằng gỗ lim trong phòng, lục lọi những tài liệu trong ngăn kéo.

Nhìn thấy Chung Tư Lâm còn chưa có ý định nói rõ ràng với mình, chăm chú lục lọi từng ngăn tủ một, kệ sách cùng laptop, Trương Thiệu Hoài biết Chung Tư Lâm đang hoàn toàn tập trung vào trong công việc, chỉ có khởi động thân thể, đi thăm dò Cửu Lôi Tàng bị đóng dính trên tường.

Kiểm tra động mạch cổ của Cửu Lôi Tàng, xác đỉnh Cửu Lôi Tàng đã hoàn toàn tắt thở, Trương Thiệu Hoài rút đoạn kiếm cắm trên ngực gã ra, cơ thể Cửu Lôi Tàng tùy tiện trượt xuống. Nhìn thấy nụ cười quỉ dị trên mặt Cửu Lôi Tàng làm cho Trương Thiệu Hoài rất bất an… Trương Thiệu Hoài vội vàng xem xét tỉ mỉ, lôi cánh tay trái nhét trong túi quần của gã ra, bất ngờ phát hiện trong tay hắn cầm theo một khối thuốc nổ, thời gian trên đó đang nhảy lùi “1:00″ , “0:59″, “0:58″…

Trương Thiệu Hoài muốn rút khối thuốc nổ trong tay gã ra, hắn khi chết đã nắm chặt trong tay, kéo kiểu gì cũng kéo không ra.

Thời gian còn lại cũng không còn nhiều, hắn cũng không làm được nhiều việc cùng một lúc, một bên dùng bộ đàm liên lạc với nhóm Lăng Dục cùng những người khác nhanh nhanh rời khỏi, một bên kéo Chung Tư Lâm phóng ra ngoài.

Khi Trương Thiệu Hoài kéo Chung Tư Lâm nhảy xuống thuyền thì trong khoang thuyền trên tầng hai phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, ngọn lửa hừng hực cháy bốc cao đến tận trời, chiếu sáng cả một khu vực rộng lớn…

Lúc hai người Chung Tư Lâm và Trương Thiệu Hoài nhảy xuống biển, ngọn lửa phía sau như mãng xà đuổi theo sát nút, cả hai cũng cảm giác được nóng rực ập tới, Chung Tư Lâm bị cú nổ mạnh kia làm cho chấn động, đầu óc choáng váng xây xẩm.

Nhảy vào trong biển, cả cơ thể ngâm trong nước mặn, dòng nước lạnh băng dập tắt đi cơn rát bỏng sau lưng, vết thương bị nước biển kích thích mà đau đớn dâng lên tận não, đem Chung Tư Lâm đã có phần mê man tỉnh táo trở lại một chút. Y có chút ý thức được cơ thể của mình đang chìm xuốn dưới, y cùng Trương Thiệu Hoài đang dần chìm xuống dưới đáy biển.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Chung Tư Lâm chỉ cảm thấy có một cánh tay nắm chặt lấy tay của mình, cố gắng kéo mình lên trên, cố lôi đầu y ra khỏi biển nước màu lam nhạt mang theo tia đỏ tươi loang lổ… Chung Tư Lâm rốt cuộc bởi vì trong phổi không còn chút dưỡng khí, hai tròng mắt nhắm nghiền…