Tranh Diên

Chương 2




5

“Cái này, vì sao chứ?”

Tống Dục thực sự là một công tử cao quý không dính khói bụi trần gian, đến mức này rồi hắn còn hỏi ta tại sao.

Ta bình tĩnh trả lời hắn: “Chẳng phải ngày đó chàng nói là chàng và Vương công tử là đồng môn, không được thu tiền của gã hay sao?”

Thế là Vương công tử gọi bạn bè mỗi ngày đều đưa mười mấy người đến, nói là để cổ vũ cho Tống Dục.

Bọn họ mỗi ngày gọi mười mấy vò rượu Bích Đồng và Thu Lộ Bạch đắt nhất ra, tất nhiên là chẳng bao giờ trả tiền cả.

Nhìn thấy Vương công tử như vậy, những khách khác đâu có bằng lòng ngoan ngoãn trả tiền nữa.

Thế là họ bắt đầu đưa người thân đến, người này thì nói là người thân với nhà họ Tống, người nọ thì nói là nhà họ Tống có ân tình với họ.

Hàm ý là họ đều muốn uống rượu miễn phí.

Có kinh nghiệm từ kiếp trước rồi, ta chỉ mỉm cười chấp nhận, một xu cũng không thu bọn họ.

Sắc mặt của Tống Dục rất khó coi, hắn nói: “Chỉ mình Vương công tử thôi, gã đúng là đồng môn của ta thật.”

“Còn những người khác, bọn họ nói nhà họ Tống có ơn với họ mà ngươi cũng tin được à?”

Ta nhìn Tống Dục thực sự tức giận nên vội vàng nói: “Đã vậy thì sao ngày mai chàng không tự mình đến nói cho ta biết ai là khách giả mạo đi.”

Trông Tống Dục có vẻ không vui, hắn không muốn đi, nhưng mà Tống Nhu cũng bắt đầu nháy mắt với Tống Dục.

Ta nghe thấy nàng ta lén thì thầm khuyên Tống Dục: “Ca ca, trong nhà này ca ca mới là chủ nhà, nếu ca ca cứ mặc kệ nàng ta quản lý như vậy thì phần gia nghiệp đó bị thứ nữ này phá hủy thì phải làm sao?”

Ta không thể nhịn cười được, rõ ràng Tống Nhu đang sốt ruột.

Cũng khó trách, vị tiểu thư nhàn rỗi này cho tới bây giờ nhất quyết muốn tham gia hoạt động xã giao của các quý nữ trong kinh thành, nhã tập, đạp thanh, thi hội, không buổi nào là không có mặt nàng ta.

Kiếp trước ta có khuyên nàng ta bớt đi một chút, nàng ta tức giận nói: “Phải đi, ta muốn cho tất cả khuê tú trong kinh thành nhìn thấy, cho dù bây giờ nhà họ Tống có suy tàn thì Tống Nhu ta vẫn sống đàng hoàng!”

Phần sĩ diện này mang ý nghĩa mỗi lần nàng ta tham gia đều cần đến quần áo bằng lụa, trâm cài ngọc trân châu, hơn thế nữa là mỗi lần đi đều phải khác nhau.

Cho nên bây giờ nhìn thấy trong nhà không có tiền, Tống Nhu là người mất kiên nhẫn trước.

Dưới sự thúc giục của Tống Nhu. Tống Dục không còn cách nào khác ngoài đến quán rượu.

Hắn đứng ở sau quầy, chỉ cho ta từ xa khách nào đang mạo danh thân phận, rồi oán trách ta: “Ngươi không biết cách phân biệt thì làm sao mà buôn bán, người dạng kia mà là bạn cũ với nhà họ Tống được à?”

“Được rồi, mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ ngươi mau đi thu bạc của bọn họ đi, cũng chưa quá muộn.”

Tốt lắm, tiền là hắn muốn mà đi chuyện đòi tiền thấp kém này thì Tống công tử của chúng ta lại không chịu tự mình đòi.

Không sao, ta đi thì đi.

Ta đi ra phía trước và nói với bàn có nhiều khách nhất trong quán: “Quý khách, vui lòng thanh toán tiền giúp ta ạ.”

Khách đang uống vui vẻ thì bất ngờ bị ta cắt ngang: “Gì vậy bà chủ, trước đó chẳng phải bà chủ đã nói không cần mà?”

Ta mặt mày ủ ê, lặng lẽ chỉ vào sau quầy: “Đúng vậy đấy, nhưng mà hôm nay phu quân ta đến rồi, người xưa đã nói phu phụ cương*, ta thật sự không dám làm trái ý chàng ấy, xin mọi người hiểu cho.”

(Trích trong Tam Cương: chỉ ba mối quan hệ chính trong xã hội:

Quân thần cương 君为臣纲 [jūn wéi chén gāng]: mối quan hệ vua-tôi

Phụ tử cương 父为子纲 [fù wéi zǐ gāng]: mối quan hệ cha-con

Phu phụ cương 夫为妻纲 [fū wéi qī gāng]: mối quan hệ vợ-phu quân

Theo tam cương, người trên (vua-cha-phu quân) phải có trách nhiệm yêu thương, chăm sóc, bao bọc người dưới (thần-con-vợ). Ngược lại, người dưới có trách nhiệm tôn trọng, yêu thương, phục tùng, hiếu thuận với người trên. Theo Khổng Tử nếu giữ được mối quan hệ như vậy thì gia đình sẽ hạnh phúc, êm ấm, quan hệ vua- dân hài hòa, đất nước yên bình, ổn định.)

Khách đã hơi say nghe vậy lập tức cảm thấy bất mãn với Tống Dục.

“Lúc đầu thấy bà chủ rộng lượng hiếu khách là thế, bây giờ Tống công tử chỉ ở đây có một ngày đã đổi thái độ rồi.”

“Thật là, danh sĩ phong lưu cái khỉ gió, danh sĩ mà đi so đo vài đồng bạc với bọn ta, ta thèm vào!”

Hầu hết những khách này đều ký sổ không trả tiền vốn là những kẻ nói láo, thế là chẳng những họ mắng Tống Dục mà còn cố ý đi đến trước mặt hắn mắng để hắn nghe rõ ràng.

Tống Dục vốn dĩ chưa bao giờ tiếp xúc với những khách chợ búa này nên gương mặt vốn tuấn tú của hắn tức điên lên, môi run lên cầm cập nhưng nghĩ mãi không ra câu nào để đáp lại.

Ta đi đến bên cạnh Tống Dục và giơ bạc lên: “Thiếp thu được bạc rồi đây phu quân.”

Tống Dục tức giận, không thèm để ý đến ta mà phẩy tay áo bỏ đi.

Chậc chậc chậc, Tống Nhu nhìn đi này, người không muốn lấy bạc là ca ca của ngươi đấy.

Ta nâng túi tiền lên ước lượng, chắc đủ để ta với tiểu Thúy đi ăn thịt chân giò kho tàu ở quán rượu phía đông đấy.

6.

Nói mới nhớ, cái thứ gọi là thanh danh này thật là kỳ lạ.

Nếu tất cả mọi người trăm miệng một lời nói ngươi tốt, vậy cho dù cảm thấy ngươi không tốt cũng im lặng giấu ở trong lòng.

Nhưng mà nếu có ai khơi mào, bắt đầu nói ngươi không tốt thì gần như chỉ sau một đêm, mọi người sẽ đồng loạt nói ngươi là người xấu.

Thanh danh của Tống Dục bị hủy hoại là do vậy.

Những người trước đây khen hắn, nay mắng hắn không biết sự khó khăn của thế gian, giả nhân giả nghĩa ích kỷ.

Hiện tại Tống Dục đến quán rượu, trên đường đi đều phải nghe những câu mắng chửi như thế.

Hắn từng là công tử sáng như trăng, trong như gió, bây giờ mặt mày đen xì không khác gì đáy nồi. Mặt hắn xám ngoét tìm ta thì lại phát hiện ta đang ung dung ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết.

“A!” Ta say sưa ngâm vịnh, “Tuyết lớn đầy trời dương dương tự đắc, vừa giống lông ngỗng lại giống kẹo bông. Không biết giống lông hay giống kẹo, càng nghĩ trong lòng càng băn khoăn.”

Ta vừa ngâm xong quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Tống Dục u ám đến mức vắt cả được ra nước.

“Chàng tới rồi à.” Ta vui vẻ bừng bừng nói: “Chàng thấy bài thơ này của thiếp thế nào?”

Tống Dục im lặng hồi lâu cuối cùng cũng không đáp lại câu hỏi của ta, chỉ lạnh lùng nói: “Cái quán rượu này mở ra chẳng có ý nghĩa gì, đóng cửa đi.”

Lúc ban đầu quán rượu này do một tay ta vun vén, Tống Dục không bỏ ra chút công sức hay tiền bạc nào, bây giờ hắn chỉ nói một câu bắt ta đóng cửa quán.

Ta do dự nói: “Nhưng quán rượu này là tâm huyết của ta…”

Tống Dục quát lớn: “Ta bảo ngươi đóng lại!”

Ta thầm vui sướng trong lòng đáp: “Dạ.”

Ta nhanh phu quân đóng cửa quán rượu.

Đêm đó Tống Nhu tìm Tống Dục cãi nhau một trận lớn thậm chí còn không sợ bị người khác nghe lén, ở trong phòng của ta cũng nghe thấy tiếng.

Giọng nói của Tống Nhu trở nên sắc bén, the thé nói: “Quán rượu vừa mới có lợi nhuận vì sao ca ca nói đóng là đóng?”

Vị Tống đại tiểu thư một giây trước còn nổi giận đùng đùng tìm ta hưng sư vấn tội, may là ta đã chuẩn bị xong lý do thoái thác từ lâu rồi, mọi việc đều là chủ ý của ca ca của Tống tiểu thư, ta cũng không muốn đóng nhưng ta phải nghe lời phu quân mà thôi.

Thế là hỏa lực của Tống Nhu nhắm thẳng vào ca ca của nàng ta.

Tống Dục cũng vô cùng tức giận.

Hắn nói: “Bởi vì cái quán rượu này mà bây giờ thanh danh của ta biến thành như thế nào? Đáng lẽ ngay từ đầu không bán cho mấy người quê mùa chợ búa như thế thì quán rượu đã thanh tịnh từ lâu rồi.”

Tống Nhu gào khóc: “Ca ca chỉ để ý thanh danh của mình mà sao chưa bao giờ nghĩ đến muội? Không có bạc, sau này của hồi môn của muội biết phải làm sao? Sĩ diện của nhà họ Tống sẽ duy trì thế nào được?”

Sắc mặt Tống Dục tái xanh: “Nhu nhi, muội thay đổi rồi.”

“Lúc đầu muội với Tâm Nguyệt ngâm thơ vẽ tranh cùng với nhau, cao quý, tao nhã biết bao, bây giờ mở miệng ngậm miệng đều là tiền bạc. Muội làm ta thật thất vọng.”

Tống Dục xoay người rời đi, để lại một mình Tống Nhu gào khóc om sòm.

Có lẽ do người huynh trưởng này vẫn còn chút uy nghiêm nên sau trận trách cứ hôm đó, Tống Nhu yên tĩnh được hai ngày.

Tiểu Thúy tiếc nuối cắn hạt dưa bên cạnh ta: “Hai đêm rồi không thấy Nhu cô nương đi tìm Tống công tử gây sự, muội thấy hạt dưa cũng chẳng còn mùi vị gì nữa rồi.”

Ta bật cười: “Ngươi yên tâm đi, cơm ngon canh ngọt còn đó, chỉ sợ sẽ càng ngày càng bùng nổ hơn.”

Quả thật, ta không khiến tiểu Thúy thất vọng, sau khi quán rượu đóng cửa được nửa tháng, ta đuổi hết người hầu trong nhà đi.

7

Sau khi Tống phủ bị tịch thu, ngoại trừ mấy nha hoàn thiếp thân và mấy gã sai vặt tự nguyện đi theo bọn ta ra thì những người khác đều tứ tán khắp nơi.

Bây giờ những người phụ trách công việc nặng đều do ta tự móc tiền túi ra thuê, lúc thuê thì Tống Dục và Tống Nhu không cảm ơn lấy một lời, bây giờ ta cho nghỉ hết, bọn họ phản ứng ngay lập tức, chạy đến tìm ta để tính toán.

“Thẩm Tranh Diên, người hầu trong viện của ta đâu? Dựa vào đâu mà ngươi dám đuổi bọn họ đi?”

Tống Nhu xông vào trước, đi sau đó là Tống Dục.

Mấy ngày trước chính hắn nói muội muội làm mình thất vọng, bây giờ loại chuyện mất thể diện này hắn lại để em gái xông lên phía trước tranh thủ lợi ích thay cho mình.

Ta mỉa mai trong lòng, ngoài mặt lại âu sầu nói: “Nhu cô nương hiểu lầm rồi, những người hầu đó không phải do ta đuổi hết, chỉ là không biết bọn họ nghe tin quán rượu duy nhất có thể kiếm ra tiền đã bị đóng cửa từ đâu ra, họ sợ sẽ không được nhận lương tháng sau cho nên từng người một đã đến gặp ta xin nghỉ.”

“Người thì nói ở nhà có bà mẹ già 80 tuổi cần phải chăm sóc, người thì nói ở quê gia đình sắp xếp hôn sự nên phải trở về để thành thân, ta có muốn giữ họ lại cũng không được.”

Tống Nhu cứng họng, hồi lâu mới nói: “Vậy…vậy công việc trong viện của ta thì ai làm?”

Ta thản nhiên nói: “Không phải còn hai nha hoàn thiếp thân đấy sao?”

Hai nha hoàn này là Tống Nhu đưa từ trong phủ ra, đã bán thân cho nhà họ Tống.

Không ngờ Tống Nhu lại lo lắng: “Ngươi nói cái gì! Chỉ còn hai người Hoa Lan và Thu Cúc, sao họ có thể làm hết việc được? Với lại bọn họ vốn là nha hoàn nhất đẳng của Tống phủ, chỉ phụ trách hầu hạ bên cạnh ta, mấy việc nặng nhọc như vẩy nước quét sân, chạy việc vặt chẳng lẽ ngươi cũng muốn họ làm?”

Ta lạnh lùng nói: “Làm nha hoàn cho Nhu cô nương sướng thật đất, cho dù nghèo túng cũng phải giữ thể diện hơn cả người hầu của gia đình tiểu thư bình thường.”

Tống Nhu chưa kịp phản bác lại cái tính tình nóng nảy thất thường của ta thì ta lại cười yếu ớt nói thêm: “Trong phủ thực sự đã hết bạc rồi, nếu Nhu cô nương muốn thuê người hầu thì tự bỏ tiền ra đi.”

Tống Nhu tức nghiến răng nghiến lợi với ta.

Nàng ta khóc thầm với Tống Dục: “Thẩm Tranh Diên ngoan độc như vậy sao ca ca lại cưới ả chứ?”

“Tâm Nguyệt tỷ tỷ tốt biết bao nhiêu, dịu dàng mềm mại, lại tình đầu ý hợp với ca ca, nếu như ca ca cưới Tâm Nguyệt tỷ tỷ thì cuộc sống của chúng ta đã chẳng thành ra thế này.”

Tống Dục cũng than ngắn thở dài, không ngừng cảm khái tạo hóa trêu ngươi, thế đạo bất công.

Thực ra đối với suy nghĩ của hai huynh muội nhà họ Tống, ta không phải không hiểu.

Chuyện đời nào có thể được như ý muốn, người bình thường khi gặp sự cố thì sẽ nhanh chóng thích ứng với môi trường mới, kết quả hai người họ thì không.

Không những không tự lực cánh sinh mà còn đổ lỗi lên đầu người khác.

“Tiểu Thúy kia muội thấy làm việc cũng nhanh nhẹn đấy.” Tống Nhu thử thăm dò nói.

Tống Dục đã hiểu ý tứ của nàng ta, nhưng có hơi mất mặt: “Dù sao cũng là nha hoàn hồi môn của Thẩm Tranh Diên, ta không thể cướp người cho muội được.”

Tống Nhu kiêu căng nói: “Tiểu Thúy đó dáng vẻ giống nha hoàn thô kệch, trước đó chỉ hầu hạ thứ nữ Thẩm Tranh Diên này, nếu có thể đến hầu hạ đích nữ của Tống Phủ thì rõ là do nàng ta có phúc.”

Tống Nhu nhìn Tống Dực do dự, vội vàng nói: “À muội quên mất còn ca ca, như vậy đi, Tiểu Thúy đến làm việc cho ca ca trước sau đó chuyển sao chỗ muội.”

Tống Dục vẫn có chút chần chờ: “Bên cạnh Thẩm Tranh Diên cũng chỉ có một nha hoàn, ta lại đòi người của nàng ta có phải hơi không ổn không?”

Tống Nhu khuyên nhủ: “Ca ca, sao ca không nghĩ, vốn dĩ nàng ta là một thứ nữ không ai hầu hạ, nếu không phải gả cho nhà họ Tống chúng ta thì nhà họ Thẩm có cho nàng ta nha hoàn hồi môn không?”

“Vả lại, ca ca nói mà nàng ta không nghe thì đó chính là không vâng lời phu quân, ca ca có thể viết hưu thư! Ca ca yên tâm đi, chỉ cần ca ca mở miệng thì nàng ta sẽ tự mình dâng tiểu Thúy tới.”

Lần này Tống Nhu đoán không sai.

Quả nhiên Tống Dục vừa bước qua cửa phòng ta yêu cầu tiểu Thúy sang hầu hạ hắn, ta đồng ý ngay lập tức.

Nhưng mà câu tiếp theo của ta khiến Tống Dục kinh ngạc không thôi.

“Đã như vậy, mời phu quân cho tiểu Thúy một danh phận đi.”

8

Nghe xong câu này, sắc mặt Tống Dục trắng bệch, hắn nói: “Ngươi…ngươi bảo ta nạp tiểu Thúy làm thiếp?”

“Thẩm Tranh Diên, chẳng qua ta chỉ bảo tiểu Thúy sang thư phòng hầu hạ, chưa bao giờ có suy nghĩ muốn nạp nàng ta!”

Ta bình tĩnh ngước mắt nhìn: “Thật vậy à?”

“Nhưng phu quân có nghĩ tới nếu tiểu Thúy sang thư phòng hầu hạ hằng đêm, cô nam quả nữ sống chung một phòng, cho dù phu quân nói với bên ngoài hai người không có gì thì người ngoài sẽ tin vậy sao?”

“Cứ như vậy, cho dù phu quân có thừa nhận hay không thì ai ai cũng sẽ nghĩ tiểu Thúy đã động phòng với phu quân, sau này tiểu Thúy cũng sẽ rất khó để gả cho người khác. Bởi vậy thiếp thân nghĩ chẳng bằng phu quân cho tiểu Thúy một danh phận.”

Tống Dục tái mặt.

Ta hiểu hắn rất rõ, hắn không những muốn xây dựng hình tượng công tử cao quý thanh khiết trước mặt người khác mà còn xây dựng hình tượng chàng trai si tình trước đích tỷ Thẩm Tâm Nguyệt của ta.

Kiếp trước bởi vì có cái danh si tình nên hắn không chút do dự năm lần bảy lượt cùng với Thẩm Tâm Nguyệt bôi nhọ ta.

Nói ta quyến rũ hắn, hạ dược hắn. Dù sao mọi thứ đều do ta si tâm hoang tưởng ra, còn hắn thì từ đầu đến cuối đều sắt son một lòng với Thẩm Tâm Nguyệt.

Bởi vậy hắn tất nhiên không thể nào cho tiểu Thúy danh phận được.

Cưới vợ còn có thể nói là do trong nhà ép buộc, nếu nạp thiếp nữa thì hình tượng si tình của hắn tuyệt đối không giữ được.

Tống Dục trầm mặc hồi lâu, nói: “Đã vậy thì không cần tiểu Thúy đến thư phòng nữa.”

“Kêu sang hầu hạ Nhu nhi đi.”

Ta gấp gáp nói: “Chuyện này lại càng không thể.”

Tống Dục tràn đầy tức giận hỏi lại: “Sao lại không thể? Nhu nhi là thiên kim quý nữ, trước đó trong phòng có đến tám nha hoàn nhất đẳng. Sau này còn phải bàn chuyện hôn nhân nữa, thanh danh quan trọng với muội ấy như vậy, bây giờ nhà ta suy tàn đương nhiên không thể phô trương được như lúc trước nhưng cũng không thể khiến muội ấy mất hết thể diện.”

Ta ngắt lời Tống Dục: “Phu quân, đúng là thanh danh quan trọng đối với những cô nương chưa chồng, cho nên ta tuyệt đối không thể để tiểu Thúy đi hầu hạ Nhu cô nương.”

Tống Dục khoanh tay trước mặt ta khó hiểu nhìn, ta khóc nói: “Phu quân không biết, nha đầu tiểu Thúy này cử chỉ th ô tục, một ngày mắng người tám chục lần.”

“Thiếp thân xuất thân thấp kém, bị nàng ta làm liên lụy cũng không sao nhưng Nhu cô nương là quý nữ sao có thể có nha hoàn thiếp thân như tiểu Thúy được. Đến lúc đó người ngoài sẽ nói nhà dột từ nóc dột xuống, tiểu Thúy th ô tục như thế, còn Nhu cô nương là người được nàng ta hầu hạ tất nhiên cũng chẳng được giáo dưỡng đàng hoàng…thế chẳng há làm hỏng chuyện lớn hay sao?”

Tiểu Thúy lúc này đã hiểu, ngay lập tức cứng cổ không phục nói: “Đũa mốc mà đòi chòi mâm son…thật sự là khiến người ta đau lòng. Ai mà chẳng sinh ra từ phụ nữ, dựa vào cái gì Nhu cô nương thì cao quý còn ta lại thấp kém?”

“Đừng nói là hầu hạ Nhu cô nương, cho dù là làm thiếp của công tử ta cũng đồng ý,...công tử, người đừng đi mà công tử.”

Tiểu Thúy hô to gọi nhỏ với Tống Dục đang chạy trối chết, chờ khi hắn chạy biến mất dạng thì muội ấy mới quay lại cười với ta.

Những ngày sau đó, Tống Dục và Tống Nhu sống rất khổ cực.

Hai người này từ nhỏ đã là công tử, tiểu thư được hầu hạ sớm chiều, thiếu người hầu nửa bước là khó sống được ngay.

Lúc trước Tống Dục đánh đàn cần phải có người bày biện đàn ra sẵn, uống trà cần người thử nhiệt độ trà ngon mới trình lên, trang phục thì đều là đồ màu sáng để xây dựng hình tượng công tử như ngọc, tiên khí phấp phới.

Hiện tại, vú già làm việc nặng trong viện không còn nữa, chỉ còn hai gã sai vặt, giặt quần áo không được sạch sẽ, những chiếc áo màu xanh nhạt rất nhanh trở nên bẩn thỉu, nhăn dúm dó, cuối cùng chẳng còn tí xíu tiên khí nào.

Tống Nhu thì lại càng thảm hại hơn. Sau hai ngày làm việc vất vả, một trong hai nha hoàn nhất đẳng của nàng ta đã bỏ trốn ngay trong đêm, một người khác thì trốn đi không thành, ngày ngày than thở như một quả cà tím thấm sương.

(Cà tím thấm sương 霜打的茄子: câu này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng 10), phương Bắc vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một tầng sương mỏng, lúc này quả cà chưa hái (cà chịu được nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh) không chịu được sương lạnh k1ch thích nên làm da bên ngoài bị nhăn nheo, dùng để chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…)

Sau hơn mười ngày như thế này, Tống Nhu hoàn toàn không chịu nổi, nàng ta quyết định nhờ đến sự giúp đỡ từ người chị em thiện lành của mình, Thẩm Tâm Nguyệt.