Tranh Đấu Gia Tộc

Chương 1: Huyết thệ: thần cản sát thần, phật chắn sát phật




Đêm lạnh giá không trăng, gió thu ào ào thổi qua, bóng cây chập chờn giống như quỷ ảnh phiêu diêu, hiu quạnh vô biên, ngay cả tiếng tụng kinh tại miếu tự giữa đỉnh núi cũng mang theo vài phần quỷ khí.

Minh Hoa Dung ngồi trên bồ đoàn(1), bên tai nghe siêu độ cho trẻ mới sinh “hộ chư đồng tử Đà La Ni”(2), nhịn không được trong lòng lại một hồi quặn đau, vô ý thức đưa tay sờ lên bụng, đây là hài nhi thứ nhất của nàng và Hãn lang, mang thai tám tháng, ai ngờ hài tử chưa thấy mặt trời liền chết non. Một lần chảy máu chẳng những mang đi con của nàng còn suýt nữa đoạt đi tính mạng của nàng. Hung hiểm đi qua cửa sinh tử một lần, nàng không thèm để ý, chỉ hận không thể bảo vệ được hài nhi, nếu có thể giữ được cốt nhục của nàng và Hãn lang không việc gì thì dù lấy mạng của nàng đi đổi nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Minh Hoa Dung trong lòng tràn đầy đau khổ, không chú ý có bóng đen quỷ mị không một tiếng động lướt vào trong nhà, sét đánh không kịp bưng tai đem một thanh trường kiếm gác trên cái cổ thon dài của nàng. Kiếm phong dày đặc lóe ra hàn quang màu lam, vừa nhìn biết ngay có tẩm độc.

Thân là con gái thượng thư phủ dòng chính, gả cho con của nhà giàu nhất thiên hạ. Minh Hoa Dung không biết gặp qua bao nhiêu sóng gió, nhưng thế này cũng không khỏi kinh ngạc: “Nơi này là vườn thượng uyển của miếu tự Hoàng gia, ngươi vào bằng cách nào?”

Lúc này nàng mới chú ý tới, trong phòng trừ nàng cùng thích khách bên ngoài không có người thứ ba, mới vừa rồi những ni cô còn tại đây tụng kinh chẳng biết từ lúc nào đã ra khỏi am ni cô. Đây là cái bẫy, là ai có khả năng đem vườn thượng uyển của Hoàng gia vào trong lòng bàn tay, ý đồ mưu hại tỷ tỷ của Hoàng hậu là nàng?

Minh Hoa Dung âm thầm nhớ lại còn có ai biết rõ Hoàng hậu mời nàng vào cung vì hài nhi yêu quý cầu phúc, trên mặt trở nên trầm tĩnh, hướng thích khách nói: “Nơi đây cấm vệ quân nghiêm ngặt, ngươi giết ta cũng không cách nào toàn thân mà trốn, nhất định chỉ còn đường chết. Còn nữa, ta Minh Hoa Dung cả đời tự nhận không thẹn với lương tâm, chưa từng làm một việc thương thiên hại lý, ngươi hẳn là không phải vì trả thù, đó chính là khiêu khích Hoàng quyền. Nhưng tân đế tấm lòng nhân hậu, thấy phế đế bạo ngược mà thay thế, đúng là thiên hạ mong muốn. Bằng tráng sĩ như vậy thân thủ, tại tân triều hẳn là có tương lai, sao không mau cải tà quy chính để tránh một bước lại sai một bước, liên lụy đến người nhà chịu khổ.”

Chuyến này tiến cung nàng không mang theo thị vệ, nha hoàn tùy thân cũng không biết võ nghệ. Ở trong cung cấm vệ đuổi trước khi vào, thích khách này có đầy đủ thời gian đem nàng giết chết, cho nên nàng chỉ có thể gắng giữ tỉnh táo, lấy lý lẽ nói rõ với thích khách, lấy tình để cảm động.

Thích khách kia nghe xong quả nhiên có xao động, trường kiếm trong tay theo đó dừng lại: “nghe danh đã lâu Trần phu nhân là người nhanh mồm nhanh miệng, can đảm hơn người, nam tử tầm thường cũng so ra kém phu nhân, hôm nay vừa gặp quả nhiên được lĩnh giáo.”

Thanh âm của hắn ép tới cực thấp, tựa hồ như đang ngụy trang, Minh Hoa Dung nghe vào trong tai lại cảm giác có vài phần quen thuộc, nàng vừa suy nghĩ ở nơi nào nghe qua thanh âm này, vừa cẩn thận đáp: “không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ hãi.”

“Quả nhiên không thẹn với lương tâm, như vậy ông trời sao phải đoạt đi con của phu nhân?”

Hài tử mất sớm là tiếc nuối đau xót vĩnh viễn trong lòng Minh Hoa Dung. Lời này là sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể không kìm được cũng khẽ run. Nàng vươn tay, tựa hồ là muốn lau đi nước mắt tràn ra từ khóe mắt, đang nửa đường đột nhiên thay đổi phương hướng, một tay giật xuống khăn che mặt của hắc y nhân.

Động tác nhanh chóng này khiến hắc ý nhân không kịp đề phòng, theo bản năng muốn quay đầu đi, nhưng ánh mắt lập tức lạnh lẽo, ngược lại ngẩng đầu cùng Minh Hoa Dung đối mặt.

Ánh mắt nhìn vào mặt thích khách trong nháy mắt, vẻ mặt Minh Hoa Dung đọng lại.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ mà chính mình quyến luyến đến tận xương tủy, trong mắt nàng tràn đầy kinh hãi, như mê sảng nói: “Hãn…lang?”

Vừa rồi trong nháy mắt nàng suy đoán rất nhiều, có lẽ thích khách là do đại thần ủng hộ phế đế sai khiến hoặc là đối thủ của phu quân trên thương trường thiết hạ mai phục, lại tuyệt đối không nghĩ qua thích khách thế nhưng là phu quân mà nàng kính yêu sâu nặng.

Nàng hoài nghi chính mình có phải hay không đang nằm mơ, nhưng ngực lập tức truyền đến xuyên tim đau đớn, nhắc nhở nàng hết thảy đều là chân thật.

Cúi đầu xem bạch y bị máu tươi nhuỗm đẫm, cảm giác lưỡi dao sắc bén lạnh như băng không có phân nửa chần chờ đâm trong cơ thể mình, nàng run rẩy đôi môi, thanh âm thấp không thể nghe thấy: “vì cái gì?”

Trần Giang Hãn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy đùa cợt, nhìn về phía ánh mắt của nàng vừa trào phúng vừa thương cảm: “năm đó ta cùng với tân đế ước định, hắn giúp ta dùng thân phận con vợ kế đoạt được Trần gia vị trí cầm quyền, ta hàng năm phải kiếm cho hắn bốn trăm vạn lượng bạc trắng. Ngươi cùng cuộc hôn nhân này bất quá chỉ là quan hệ một con cờ, hôm nay tân đế như nguyện đăng cơ, ta đoạt được Trần gia thực quyền từ lâu, ngươi đã vô dụng.”

“Minh Hoa Dung, ta chưa bao giờ từng yêu ngươi, đối mặt với ngươi không có lúc nào là không diễn trò. Mỗi một lần nhìn bộ dáng tin tưởng không nghi ngờ, tin phục thuận theo ta đều cảm thấy vừa buồn cười lại vừa chán ghét.”

Minh Hoa Dung chưa bao giờ từng nghe qua giọng nói lạnh như băng cùng tràn ngập trào phúng của hắn. Nàng bình tĩnh nhìn hắn, cố gắng muốn tìm ra một tia chứng cớ phản bác, nhìn qua trên khuôn mặt lãnh khốc của hắn căn bản không thấy phân nửa đã từng nhu tình mật ý. Cùng nàng thề non hẹn biển Hãn lang, cùng nàng ngắm trăng xem hoa Hãn lang, hắn ôn nhu, hắn chăm sóc thế nhưng tất cả đều là ngụy trang, xé ra mặt nạ tuấn mỹ ôn nhã, không ngờ nội tâm của hắn thật ác độc.

Mà hắn thanh âm tàn khốc vẫn còn tiếp tục: “ta sớm có người ta yêu mến, chỉ đợi ngươi chết đi, ngày mai ta sẽ cưới nàng vào nhà.”

“Vậy ngươi vì cái gì mà muốn cưới ta?”

Lời nói của Trần Giang Hãn như một con rắn độc, hung hăng cắn vào trong lòng Minh Hoa Dung, chất độc nồng nặc làm cho nàng toàn thân đau nhức kịch liệt, giống như không thở nổi: “Trần Giang Hãn, ta đối với ngươi hết lòng hết dạ, mẹ cả không tha cho ngươi, kiêng kị ngươi tài cán muốn độc chết ngươi, là ta giúp ngươi uống độc, dùng tính mạng khiến cho phụ thân ngươi không thể không đem nàng giam cầm, con vợ cả ca ca của ngươi ngạo mạn vô lễ, hám sắc như mạng, chỉ vì người nói một câu hiện tại cần phải ẩn nhẫn, ta nhịn đau đem nha hoàn trung thành theo ta nhiều năm đưa cho hắn làm nha hoàn thông phòng, con vợ cả đệ đệ ngươi cấu kết quan viên muốn vu oan ngươi, là ta khổ tâm mưu đồ thay ngươi giải oan, ngươi dễ tin bị người ta lừa đi phân nửa gia sản, là ta bôn tẩu bốn phía thay ngươi tìm lại, Trần Giang Hãn, ngươi lại có thể phụ lòng ta? Ngươi vì lợi ích bản thân, lợi dụng tình cảm của ta đối với ngươi khiến ta vì người cam tâm tình nguyện đấu tranh, sau cùng lại muốn giết ta, Trần Giang Hãn, rất tốt, ngươi thật tốt!”

Đối mặt Minh Hoa Dung chỉ trích, Trần Giang Hãn không hợp tác, trên mặt thoáng hiện một tia bực mình: “được làm vua, thua làm giặc, chính ngươi vụng về lại oán được ai?”

Ngu ngốc! Toàn tâm toàn ý trả hết, không mong được báo đáp, thế nhưng chỉ đổi được một câu vụng về!

Miệng vết thương của Minh Hoa Dung ngày càng đau đớn, thân thể kịch liệt run rẩy, giống như lá rụng rơi lả tả bay theo gió, không nên vì tên bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa thương tâm, sau cùng vẫn kìm nén không được, tuyệt vọng chất vấn: “Minh gia nữ nhi không chỉ có ta một người, ngươi đã chán ghét ta như vậy vì sao muốn cưới ta?”

“Cái này phải kế mẫu cao quý của ngươi, là nàng chỉ tên cho phép đem ngươi gả cho ta. Ngươi vừa rồi không phải là cảm thấy kì quái vì sao ta qua được cấm vệ quân vào đây sao? Đây cũng là vị kia Hoàng hậu muội muội của ngươi kiệt tác.”

Nói đến đây, Trần Giang Hãn trào phúng cười một tiếng: “xem ra ngươi vẫn là không nhìn thấu, ta dứt khoát cho ngươi làm quỷ, ngươi cho rằng kế mẫu thật sự yêu thương ngươi như con gái ruột sao? Có nhà ai tiểu thư con vợ cả bị đưa đến biệt trang sống mười lăm năm, ngay nha hoàn cũng không bằng? Nàng đối với ngươi cùng mẫu thân chết sơn của ngươi hận thấu xương, không có lúc nào là không nhớ tới muốn cho ngươi chết đi một cách thống khổ. Chỉ vì sự tồn tại của ngươi ngày đêm nhắc nhở nàng, nàng đường đường là tiểu thư phủ thừa tướng, gả cho phu quân là trạng nguyên nhưng đã có vợ cả, nàng bất quá chỉ là kế mà thôi.”

Chứng kiến Minh Hoa Dung ánh mắt không thể tin, Trần Giang Hãn lạnh lùng cười một tiếng: “không tin? Mẹ con các nàng đúng là đồng tâm hiệp lực, ngươi suy nghĩ một chút trước khi sẩy thai ăn thứ gì là ai đưa tới.”

Nghe vậy, Minh Hoa Dung đột nhiên trợn to hai mắt, là muội muội, Hoàng hậu đưa tới thuốc dưỡng thai. Nói là ngự y trong nội cung tổ truyền phương thuốc, vô cùng linh nghiệm, nàng mang lòng tràn đầy cảm kích cùng không chút nghi ngờ ăn vào, kết quả lại chôn vùi tính mạng hài nhi!

Ngẫm lại tình hình trước sống chung cùng người nhà nàng càng thêm tuyệt vọng phát hiện, mẫu thân vẫn là đối với nàng lãnh đạm xa cách, đúng là tính cách phu nhân quan gia, nhưng nàng không ngẫm lại vì sao nàng chỉ đối với con trai con gái ruột thịt của mình mới có thể vui vẻ cười to, cho rằng muội muội mang theo mình tới chỗ dự tiệc là không chê tỷ tỷ như mình không hiểu quy củ, hảo tâm giúp nàng dung nhập vòng quyền quý, lại đã quên mỗi lần yến hội tất cả mọi người cười nhạo mình, đối lập tán dương muội muội hoàn mỹ, rồi phụ thân rốt cục đem chính mình đón về phủ, lại cùng Trần gia đính hôn là đền bù chính mình tổn thất mười lăm năm phải chịu thiệt thòi, cho đến khi hàn kiếm đâm vào cơ thể trong chớp mắt mới tỉnh ngộ hết thảy hóa ra chỉ là giao dịch…

Lang quân tuấn mỹ, tương đầu ý hợp hóa ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước(3), nghiêm phụ từ mẫu, thân tình lại càng là hư tình giả ý.

Thật sự quá buồn cười, chính mình nhìn thấu sinh ý thương trường lợi ích tính kế, lại không nhìn thấu người bên cạnh khẩu phật tâm xà. Bị lời nói ngon ngọt cùng mặt ngoài quan tâm giả tạo che mất tâm hồn, ngây ngốc tín nhiệm hoàn toàn, đáng đời rơi vào kết quả như vậy.

Thấy nàng đầu tiên là không dám tin, sau đó có chút hiểu được, cuối cùng đau đến không muốn sống. Trần Giang Hãn trong lòng sung sướng mười phần, Đúng là nữ nhân này đáng chết, làm hại hắn năm đó không thể không nhịn đau lòng đem người yêu đưa đi. Cũng may hôm nay giao dịch kết thúc, hắn có thể thoát khỏi nữ nhân ngu xuẩn này ngay lập tức, ngày mai có thể cưới cô gái hắn ái mộ nhiều năm.

Nàng cũng không xem lại của mình xuất thân, tuy nói là con gái dòng chính của thượng thư nhưng bị nuôi dương nhiều năm như nha hoàn, hoàn toàn một bộ dáng làm người đê tiện, không hề có phong thái tiểu thư khuê các. Loại nữ nhân này lại có thể cho rằng chính mình thật lòng yêu nàng, không phải ngu xuẩn ngây thơ thì là cái gì?

Tuy tình thế bắt buộc nhưng cưới loại nữ nhân này là vợ là sỉ nhục cả đời hắn.

Nghĩ tới đây, Trần Giang Hãn mâu quang lạnh lẽo, mãnh liệt một tay đem trường kiếm trên ngực Minh Dung Hoa rút ra.

Mất đi chút chống đỡ cuối cùng, Minh Dung Hoa bị trọng thương dựa vào tường, máu tươi phun ra, máu tanh nhiễm đầy đất đẹp rung động lòng người, gương mặt Minh Hoa Dung trắng như tờ giấy không nói ra được vẻ yêu dị.

Hai mắt dần dần mơ hồ, Minh Hoa Dung nỗ lực trừng to mắt, muốn nhìn Trần Giang Hãn vẻ mặt lại chỉ thấy được bàn thờ Phật đại sỹ bạch y mặt mũi hiền lành

Bồ Tát nếu thật sự linh, vì sao không trừng phạt những người đem nàng ép vào đường chết, ngược lại trơ mắt nhìn xem nàng thân tiêu mệnh vẫn? Nàng cả phải chịu nhiều đau khổ lại chỉ biết lấy ơn báo oán, đối đãi tử tế với người, chưa từng hại qua ai, cũng chỉ đổi kết cục là như thế?

– Ta không cam lòng! Ta nào có thể cam thâm?

– Thần linh vô dụng, ta liền hóa thân thành lệ quỷ, thề báo thù này!

Nỗ lực dùng chút sức lực cuối cùng trong cuộc đời này, Minh Hoa Dung lấy xuống cây trâm bạc, ra sức đâm vào con mắt Trần Giang Hãn.

“Ngươi tiện nhân kia!” không ngờ tới nàng tới nàng sắp chết còn có sức lực lớn như vậy, mặc dù con mắt Trần Giang Hãn kịp thời tránh khỏi nhưng trên khuôn mặt mà xưa nay hắn yêu quý lại có thêm một cái thật sâu lỗ máu.

Hắn nảy ra kinh sợ, trở tay hung hăng đánh tới: “tiện nhân còn không chết đi!”

Minh Hoa Dung bị hắn đánh cho ngã ngồi trên mặt đất, máu chảy càng mạnh và nhanh hơn, đồng tử cũng dần giãn ra, gằn từng chữ từng câu, dùng máu thề: “sau khi ta chết, thề biến thành quỷ, thần cản sát thần, phật chắn sát phật, đem những điều kiếp này nhận được báo đáp gấp trăm lần!”

Thanh âm của nàng khàn khàn, trầm thấp nhưng trong đó lỗ ra phẫn hận oán hận khắc cốt, khiến cho Trần Giang Hãn lòng dạ xưa nay độc ác không tránh khỏi toàn thân rùng mình.

Mang đầy không cam lòng phẫn oán, nàng đột ngột tắt thở. Máu tươi đem váy ngắn trắng như tuyết của nàng nhuộm thành đỏ thẫm chói mắt, phối hợp hai mắt vẫn trợn tròn không chịu khép lại của nàng, rất giống lệ quỷ bị đầy xuống địa ngục, không tiếng động nhắc nhở hết thảy người ngoài, đây chưa phải là kết thúc…

(1) Bồ đoàn: tấm nệm tròn bằng cỏ dung để ngồi thiền

(2) Hộ chư đồng tử Đà La Ni: câu chuyện liên quan đến kinh phật

(3) Hoa trong gương, trăng trong nước: đẹp nhưng không có thật, chỉ là hư ảo.