Đề tài này trước kia lúc trò chuyện phiếm Ngô Nhất Đạo đã từng nhắc tới với Phương Giải, Phương Giải còn nhớ rõ, Ngô Nhất Đạo nói kinh nghiệm của mình ba lượt kinh thương thiệt mất cả chì lẫn chài, sau không tin vào cảm giác nữa mà là dựa vào kinh nghiệm thất bại và nhìn nhiều hỏi nhiều nghĩ kỹ mới dần dần phát triển tích lũy.
- Là nhãn lực.
Phương Giải thử thăm dò trả lời.
- Rắm thối.
Ngô Nhất Đạo cười nói:- Tung lưới nhiều, kết thiện duyên, ai biết trong lưới lại mò được con cá lớn? Không cần đầu tư gì, có lẽ thu hoạch còn tốt hơn, đừng bao giờ ghét phiền toái, ngại thiếu niên nghèo khó. Chẳng sợ thiếu niên thật sự nghèo khó cả đời, hắn cũng sẽ nhớ sâu lòng tốt của ta, không phải sao? Như hiện nay, ta chưa hề cho ngươi một đồng nào, cũng không đặt cược gì trên người ngươi, chỉ tâm sự với ngươi, cũng không đầu tư gì, nhưng có lẽ sẽ có hồi báo. Cho nên ta chưa bao giờ keo kiệt thời gian trò chuyện với người trẻ tuổi, chín đại chưởng quỹ Hóa Thông Thiên Hạ Hành hiện tại thì có bốn người là ta nói như vậy.
...
...
Ngô Ẩn Ngọc nghiến răng, ban đầu lúc ở ngoài thành Trường An gặp PhươngGiải, cảm thấy thiếu niên này có chút bất thường, cho nên khó tránh khỏi tò mò, thậm chí nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc hắn làm niềm vui. Sau khi trở lại đế đô lại không gặp thiếu niên này nữa, hơn nữa nàng vốn có sự phiền lòng nên đã quên hẳn Phương Giải.
Nhưng là hôm nay, nàng thật sự bị thiếu niên đi tiểu kia chọc giận rồi.
Vừa nghĩ tới hồ đó, trong dạ dày của nàng lại nhộn nhào buồn nôn, về sau không thể cởi giầy xuống hồ mò tôm cá chơi, điều này làm cho nàng vốn đã không có lạc thú gì càng thêm căm tức, càng nghĩ càng tởm, càng nghĩ càng phẫn nộ.
Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi vốn vẫn đang là độ tuổi làm việc không theo lý trí, huống chi nàng được nuông chiều từ nhỏ, tính tình đại tiểu thư, sao có thể nhịn được cơn tức này?- Đỗ Quyên.
Nàng ngồi ở bên giường cắn môi hỏi:
- Lần trước thuốc xổ mà chúng ta cấp cho tên phá gia chi tử Ngư Dương Hậu kia còn không? Chính là lần trước đến Tố Khách Truy có tên ngốc cứ xum xoe bám ta đó.
- Hình như còn một chút, tiểu thư, cô muốn làm gì?
- Lát em mang chút điểm tâm tới cho phụ thân, nhớ bỏ thuốc xổ vào.
- Cái gì?
Đỗ Quyên kinh hãi kêu lên:- Thế chẳng phải ngay cả lão gia cũng trúng thuốc xổ hay sao?
- Ngốc thế.
Ngô Ẩn Ngọc bĩu môi nói:
- Phu thân chỉ ăn điểm tâm vị mặn thôi, không hề ăn điểm tâm ngọt. Lát mang điểm tâm lên chỉ mang đồ ngọt, càng ngọt càng tốt.
- Em suýt quên mất.
Đỗ Quyên cũng tức giận hành vi tiểu lưu manh vô lại đi tiểu vào hồ của Phương Giải, nên vô cùng phối hợp với tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc. Hai tiểu nha đầu lập tức hành động, Đỗ Quyên đi phòng bếp lấy món điểm tâm ngọt, Ngô Ẩn Ngọc thì lấy thuốc xổ mà Đỗ Quyên đã tìm được đập nát ra, đợi khi Đỗ Quyên bưng một mâm mónđiểm tâm ngọt thở hổn hển trở về, hai tiểu nha đầu nhìn bột phấn trên bàn mà cười tà ác.
Ngô Ẩn Ngọc nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh tiểu tử khốn khiếp kia liên tục lao vào nhà vệ sinh.
Bên hồ sen.
Ngô Nhất Đạo chỉ vào không trung nói với Phương Giải: - Ngươi ở thành Phan Cố thấy bầu trời đó không khác với bầu trời đế đô. Nhưng ngươi nên hiểu là, tại Phan Cố, bầu trời rất cao, nhưng ở đế đô, bầu trời không hề cao như vậy, có lẽ cho ngươi một cơ hội ngươi có thể chạm vào bầu trời, lên như diều gặp gió, mà ở Phan Cố, dù là ngươi đứng trên tường thành cũng không thể chạm vào được.- Nhưng...chính bởi vì bầu trời mà ngươi có thể chạm đến được, cho nên rất nguy hiểm. Trước một khắc vẫn còn xanh ngàn dặm, ngay sau đó có thể mây đen sấm chớp xuất hiện rồi. Đứng trên cao, trước tiên phải ổn định căn cơ, mới không bị té ngã.
- Diễn Vũ Viện là một khối căn cơ của ngươi.
Ngô Nhất Đạo quay lại nhìn Phương Giải, nói:
- Đừng lãng phí.
Ông trầm ngâm giây lát, nói:
- Ta sẽ không hao phí tiền bạc mua giám khảo thông đường cho ngươi, mọi người đều biết rằng quan giám khảo thầy giáo Diễn Vũ Viện thanh liêm làm người ta căm tức, nhưng ta lại biết người của Diễn Vũ Viện thật ra không hề thanh liêm, nhậnbạc còn độc hơn bất kỳ ai...Đương nhiên, nhận bạc ở Diễn Vũ Viện khác biệt rất lớn so với tham quan ô lại tham ô bạc, ngươi có biết tất cả những người các thành tiến cử, bảy tám mươi phần trăm đều không có bản lĩnh thật sự, nếu không phải tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện có thể làm bọn họ gia tăng khoe chút bản lĩnh, bọn họ căn bản không cần ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này chịu khinh bỉ.
- Chính vì rất nhiều người muốn đi một vòng ở Diễn Vũ Viện, gia tăng danh tiếng của mình và cần kinh nghiệm lý lịch sau này, cho nên số bạc đút lót cũng không ít. Chu Viện tử của Diễn Vũ Viện chưa bao giờ cự tuyệt bạc đưa tới cửa cả, ai đưa y cũng không keo kiệt mở cửa sau cho vào cửa. Nghe nói...Bệ hạ rất thích cách làm này của Chu Viện tử, bởi vì số bạc này Chu Viện tử đều đưa hết cho Bệ hạ. Xem chừng, số lượng này rất lớn có thể làm cho Bệ hạ rất sung sướng.
- Dù ta có tiền, dù rất thưởng thức ngươi, nhưng vẫn chưa tới mức ta cam tâmtình nguyện cho ngươi mấy vạn lượng bạc để lót đường. Ta có thể giúp ngươi không nhiều lắm, là nói cho ngươi biết ai là người đáng phải chú ý trong số đó thôi.
Ông hạ thấp giọng xuống ôn hòa nói:
- Thứ nhất, ngươi phải có quan hệ tốt với người mà Binh bộ tiến cử, những người này đại bộ phận xuất thân Hàn Môn, cho nên rất đoàn kết, một khi ngươi có quan hệ tốt với họ, sau này sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi. Năm nay thí sinh quân đội của Diễn Vũ Viện, đáng chú ý nhất có ba người, chí ít trên tư liệu báo cáo thì huy hoàng hơn nhiều so với ngươi.
- Lữ soái biên quân Vương Duy thành Bạch Thủy, nghe nói đã có tu vi trên Tứ phẩm, nếu không phải bởi vì xuất thân không tốt, tu vi như vậy cũng đủ có thể làm một Giáo úy rồi. Thành Bạch Thủy nằm ở Nam Cương, địa phương nhiều di dân, thô bạo dã man, không phục giáo hóa, hàng năm đều có người tác loạn. Vương Duy tênthì nhã nhặn, nhưng làm việc quả quyết tàn nhẫn, hai năm qua từ khi làm Lữ Soái, hàng năm gã đều mang binh tàn sát vài thôn không phục quản giáo, giết người không tính hết được. Thành Bạch Thủy thuộc quản hạt của quận Vu Ung, cho nên gã được xem như là người của Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu.
- Trương Cuồng, là đội trưởng biên quân thành An Nguyên, người này bề ngoài nói chuyện ôn hòa hơn Vương Duy, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, thành An Nguyên mâu thuẫn với đế quốc Đông Bắc, một bên là Thập Vạn Đại Sơn, một bên là lãnh địa người Bắc Man. Người Bắc Man còn dã man hơn người Bắc Liêu rất nhiều, đất Bắc Liêu có Khả Hãn Hoàn Nhan Dũng thống soái, nhưng người Bắc Man không hề quy thuộc thống nhất, giống như một đàn dã thú. Trương Cuồng từng sinh sống vài năm trong một bộ lạc người Bắc Man, thậm chí còn cưới con gái thủ lĩnh bộ lạc Bắc Man kia, tận đến khi lấy được tín nhiệm của người Bắc Man, y lập tức dẫn dắt biên quân qua giết, một trận chiến giết hơn một vạn, biên cương Bắc Địa mới có thểyên ổn hai năm. Lần thi Diễn Vũ Viện trước, y còn đang sống dè dặt cẩn thận trong tộc người Bắc Man, không kịp tham gia.
- Thủ lĩnh bộ tộc người Bắc Man và người vợ Bắc Man kia đều chính tay y giết.
Ngô Nhất Đạo bổ sung một câu, tiếp tục nói:
- Mạc Tẩy Đao, Đội trưởng thám báo của Phượng Hoàng đài biên thành Đông Cương, nhắc tới xuất thân cũng giống ngươi, điểm khác chính là, công lao của y hơn ngươi rồi. Hai năm trước, một tướng quân của Đông Sở quốc bởi vì thù hận Đại Tùy, tính toán mang theo nhân mã bộ hạ của mình đánh lén Phượng Hoàng đài, không biết tại sao tướng phòng giữ Phượng Hoàng đài biết tin tức này mà phái Mạc Tẩy Đao lẻn vào Đông Sở kiểm chứng.
- Kết quả sau khi y đi trong một đêm đã giết toàn bộ một trăm mười sáu ngườinhà tướng quân Đông Sở kia. Sau mười ba ngày, y thoát khỏi tay số truy binh không đếm được trở về, còn thuận tay vẽ được bản đồ phòng thủ biên giới Đông Sở. Sau khi y trở lại Phượng Hoàng đài, công lao này chắc chắn không được công khai ngợi khen, đương nhiên, quân đội Đại Tùy cũng sẽ không thừa nhận một tồn tại làm tổn hại tình hữu nghị giữa Đại Tùy và nước bạn như vậy.
- Ba người này có đặc điểm giống nhau, chính là tu vi rất cao, nhất là Mạc Tẩy Đao, có lẽ thực lực Lục Phẩm trở lên, hơn nữa ba người họ đều rất thông minh, thậm chí có thể nói thông minh đến dọa người. Nếu không như thế, họ cũng không thể còn sống mà hoàn thành sứ mệnh của mình. Ba người này, nắm chắc tốt có trợ giúp rất lớn đối với ngươi.
Phương Giải nghe đến nhập thần, đang lúc ghi nhớ ba người này, bỗng lời nói của Ngô Nhất Đạo bị gương mặt thanh tú của một tiểu nha hoàn cắt ngang, lúc này Phương Giải mới thấy tiểu nha hoàn mới đến khá gầy gò nhỏ bé bưng một mâm điểmtâm tới, tay hơi run rẩy, giọng nói hơi run:
- Lão gia, Phương công tử, mời ăn chút điểm tâm ạ.