- Cái gì mà hai người, một người?
Trác Bố Y nghe không hiểu Phương Giải lầm bầm cái gì. Phương Giải đột ngột nói ra câu đó, làm cho người ta rất khó lý giải.
Mà vẻ mặt Phương Giải như hiểu ra cái gì đó. Hắn nhịn không được đi qua đi lại trong sân. Trong lòng vẫn có chút không dám tin sự phỏng đoán của mình. Lúc ở quán trà, nam tử dẫn hắn tới Đại Nội Thị Vệ Xử kia từng nói hắn là đệ tử của người ấy. Nếu lúc vào thành hắn nói ra thân phận, thì ai dám làm khó hắn? Nghĩ tới câu này, suy nghĩ của Phương Giải càng thêm rõ ràng. Hắn không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy mình thật đúng là may mắn.
Không ngờ vị nam tử áo xanh ở thành Phan Cố kia lại có lại lịch lớn như vậy.Càng nghĩ hắn càng cảm thấy không thể tin nổi.
Đến cuối cùng, Phương Giải nhịn không được bật cười.
- Điên rồi?
Trác Bố Y nhìn hắn, nói.
- Không điên.
Phương Giải ngừng cười, nói:
- Chỉ là nghĩ tới một chuyện buồn cười, không kìm nổi thấy mình thật là ngu ngốc. Mãi tới hiện tại mới hiểu ra được.Hắn hỏi Trác Bố Y:
- Có chỗ nào rửa mặt không?
Trác Bố Y càng không hiểu thiếu niên này rốt cuộc nghĩ tới cái gì, sao toàn nói những câu không đâu vào đâu. Y kinh ngạc hỏi:
- Rửa mặt? Rửa mặt làm cái gì?
Phương Giải nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, một lúc nữa có lẽ Hoàng Đế bệ hạ sẽ triệu tập ta. Nếu gặp mặt Thánh, thế nào cũng phải rửa mặt mũi sạch sẽ. Dùng khuôn mặt bẩn thỉu này đi gặp bệ hạ, là bất kính.
Trác Bố Y ngẩn ngơ, không nhịn được ngưng mắt nhìn Phương Giải, giật mình nói:- Bây giờ ngươi mới biết thân phận của người kia sao, quả nhiên là ngu ngốc. Càng không nghĩ tới là tên đạo sĩ béo kia lại dám gạt Chỉ Huy Sứ, rồi tới bệ hạ cũng bị lừaNgươi đâu phải là đệ tử của người ấy.
Phương Giải sững sờ, lập tức ảo não nói:
- Tiên sinh không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ.
- Đây không tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trác Bố Y nói:
- Lúc trước ta nói qua ngươi là một người có tâm trí rất kiên định, cho nên ta muốn nhìn thấu trong lòng ngươi, không phải là một việc dễ dàng. Nhưng bất kỳ ai cũng có thể bị cảm xúc ảnh hưởng. Hoặc là bi phẫn, hoặc là vui vẻ. Thường thường vào lúc này, sự phòng bị trong lòng sẽ giảmVừa rồi ngươi có hơi đắc chí, cho nên tamới có thể đọc được suy nghĩ của ngươi.
Phương Giải nhịn không được lắc đầu nói:
- Quả thực ta không phải là đệ tử của người nọ, nhưng tiên sinh tính toán vạch trần ta sao?
Trác Bố Y cũng lắc đầu nói:
- Ta không quan tâm tới sự sống chết của ngươi. Ta chỉ luyến tiếc rằng mình thật vất vả mới tìm được một mầm tốt. Nếu như ngươi chết, Tiểu Yêu cũng không sống khá giả gì.
- Vậy phải cảm ơn tiên sinh rồi.
Phương Giải cười cười, cảm thấy bầu trời xanh thẳm hơn trước.- Đừng quá đắc ý.
Trác Bố Y rất nghiêm túc nói:
- Tính tình của bệ hạ không phải ai cũng thể đoán ra được. Hiện tại bệ hạ không giết ngươi, không có nghĩa là về sau không giết ngươi. Có lẽ gọi ngươi tới hỏi xong mọi việc, sẽ sai người lôi ngươi ra Sướng Xuân Viên cắt thành một trăm tám mươi sáu khối. Cho nên hiện tại ngươi không cần phải đắc ý, mà nghĩ xem nên nói dối như thế nào.
- Hạng Thanh Ngưu chết tiệt!
Phương Giải thấp giọng mắng một câu:
- Không chịu lộ cho ta chút tin tức. Nếu y nói cho ta biết y đã nói những gì với Chỉ Huy Sứ đại nhân, thì ta đâu phải đau đầu biên lời nói dối?Vừa lúc đó, có một đại nội thị vệ đi nhanh tới, đầu tiên thi lễ với Trác Bố Y, sau đó chỉ Phương Giải, nói:
- Ngươi, đi theo ta một chuyến.
- Đi đâu?
- Sướng Xuân Viên.
Lầu Phù Vân là một quán rượu khá nổi tiếng của đế đô thành Trường An. Nghe nói đã có lịch sử trăm năm. Việc kinh doanh của quán cũng không tệ lắm. Bìnhthường có không ít quan lại quyền quý tới nơi này tán ngẫu. Nghe nói chủ quán xuất thân từ Thôi gia. Nhưng có khả năng lớn là dựa hơi.
Ai cũng sẽ thổi phồng thân phận của mình với người ngoài. Họ Vương sẽ đều nói mình xuất thân từ Vương gia Giang Nam. Họ Lý cho dù cả đời không rời khỏi thành Trường An, cũng cường điệu mình có quan hệ với Lý gia Lũng Hữu. Cho mình một xuất thân vang dội chút, cũng không phải là việc mất mặt gì.
Trời đã tối đen, những thực khách tới lầu Phù Vân ăn cơm vẫn còn đắm chìm trong sự chuyển giao ngày đêm. Sống trong thịnh thế, việc kinh doanh của quán rượu sẽ không quá kém. Nhất là ở đế đô Đại Tùy. Cho dù là dân chúng bình thường, cũng thỉnh thoảng tới quán rượu tiêu xài một trận. Huống chi, trong thành đế đô nàykhông thiếu gì kẻ có tiền.Trên tầng hai của lầu Phù Vân, có mấy người ngồi đó đã lâu. Rượu và thức ăn đã đặt đầy bàn. Tiểu nhị đi vào rót thêm trà, phát hiện bốn vị khách kia không dùng bữa. Nhưng bọn họ uống rất nhiều rượu. Trước sau đã uống năm bình rượu lâu năm. Bởi vậy có thể thấy được tửu lượng của bốn vị khách quan đó thật tốt.
Bốn nam tử, khiến người ta chú ý nhất chính là một người cao hơn hai thước, trông giống như cái cột nhà. Y mặc một bộ áo để hở ngực, lộ ra da thịt màu đồng cổ. Thoạt nhìn cứng rắn giống như nham thạch vậy. Dù người này đang ngồi, nhưng cũng tạo cho người ta một áp lực rất lớn. Mà điều khiến người ta giật mình nhất, chính là ngực y xăm hình Kỳ Lân.
Y tên Kỳ Lân.
Đây không phải là tên của y. Nhưng bị người ta gọi vậy mười lăm năm rồi, đãquên tên thật của mình.
Y bưng bát rượu lên, một hơi uống cạn sạch. Lúc đặt bát xuống, lực rất lớn.
Bụp một tiếng, bát rượu bị y khảm vào trong bàn.
- Khó chịu thật!
Y thấp giọng kêu một câu, khuôn mặt có chút dữ tợn.
- Khó chịu cái rắm!
Thiết Nô ngồi đối diện y, vẻ mặt âm trầm nói:
- Đã qua mười lăm năm rồi, chúng ta không cần phảitiếp tục mạo hiểm. Thật vấtvả mới yên ổn được như bây giờ. Dễ gì có một cây đại thụ như Nhất Khí Quan để dựa vào? Nơi an toàn mà Đại Tùy có thể cho chúng ta cũng không nhiều. Nhất Khí Quan hiển nhiên là chỗ tốt nhất. Năm đó có bao nhiêu người đi cùng, bây giờ còn lại bao nhiêu người?
Kỳ Lân trừng mắt nhìn y:
- Nếu như không có Trầm Khuynh Phiến, chúng ta không sống được tới ngày hôm nay.
Thiết Nô đứng bật dậy, tức giận nói:
- Nếu như không có Phương Giải, chúng ta căn bản không phải sống nơm nớp lo sợ mười lăm năm.
Kỳ Lân ngẩn ra, không biết phản bác như thế nào.Trong bốn người bọn họ, người lớn tuổi nhất là Thiết Nô, cũng là người có uy tín nhất. Vả lại trải qua mười mấy năm, tình cảm giữa bọn họ còn thân hơn cả anh em ruột thịt. Những năm gần đây, trải qua xuất sinh nhập tử hỗ trợ cho nhau, gặp phải quá nhiều tình thế kề cập cái chết, bọn họ đã trở thành một chỉnh thể khăng khít không thể tách rời. Nhưng hôm nay, bốn người lại xuất hiện ý kiến bất đồng.
- Ta chỉ cảm thấy, làm vậy có chút không trượng nghĩa.
Kỳ Lân cầm bình rượu lên, tu một hơi, sau đó xoa xoa rượu dính trên cằm, hạ giọng nói:
- Trầm Khuynh Phiến đã cứu mạng ta.
- Nàng ta cứu ngươi cũng là vì tự bảo vệ bản thân mà thôi.Thiết Nô trừng mắt nhìn y, nói.
- Ta mặc kệ. Ta nợ nàng ta mạng sống, bất kể thế nào cũng phải trả lại.
Kỳ Lân đứng lên, ánh mắt nhìn hai người kia:
- Bây giờ ta sẽ đi tìm Trầm Khuynh Phiến và Phương Giải, có ai theo ta?
Thiết Nô không nói lời nào, Dạ Kiêu cũng không trả lời.
Trầm mặc một lúc, Hoành Côn đứng lên, tới bên cạnh Kỳ Lân, nói:
- Ta đi với ngươiMặc dù nếu không có Phương Giải, chúng ta sẽ không phải sống như tra tấn trong mười lăm năm. Nhưng ta thực sự thích tiểu tử kia. Nói thật, ba năm rưỡi không gặp, có chút nhớ hắn. Trước khi tách ra ở thành Đại Lý, tiểu tử kia thích nhất là nghe ta kể mấy chuyện lưu manh. Lúc ấy không phải các ngươi đều nóita và hắn là đôi sắc quỷ lớn nhỏ đó saoNgười có thực lực như Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu cũng có thể làm được, không có lý gì lão tử thua bởi bọn họ. Kỳ Lân, đừng khuyên nữa, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình. Chúng ta đi thôi.
Kỳ Lân ừ một tiếng, lấy một thỏi bạc từ trong ngực vứt xuống bàn.
- Bữa rượu này ta mờiCó lẽ đời này không còn cơ hội ngồi chung uống rượu với các ngươi nữa rồi.
Y xoay người ra khỏi phòng gian, Hoành Côn chắp tay nói với Thiết Nô và Dạ Kiêu:
- Hai vị huynh trưởng, mười lăm năm chiếu cố này, tiểu đệ đều ghi tạc trong lòng. Lần nguy hiểm này không kém hơn những lần trước. Trầm Khuynh Phiến ban đêm xông vào Binh Bộ, một hơi giết hơn một trăm người. Cho dù tính tình củaHoàng Đế Đại Tùy có tốt hơn nữa, cũng không có khả năng nhịn xuống. Trong thành Trường An, cao thủ như mây, lần này tiểu đệ đi
Y cười cười, không nói tiếp.
- Bảo trọng!