Lúc Phương Giải rời khỏi phòng Tức Họa Mi, có hỏi một câu, Tức đại gia, người đoán xem mỗi tối liệu La Diệu có ngủ ngon không? Tức Họa Mi không phản bác được, thậm chí trong lòng mơ hồ sinh ra một cảm giác phẫn nộ. Nhưng khi bóng lưng của Phương Giải biến mất, nàng bỗng nhiên hiểu ra. Nếu thiếu niên này có thể làm được tới như La Diệu, chẳng phải mình càng nên phẫn nộ mới đúng?
La Diệu có ngủ ngon hay không, ai mà biết được.
Nhưng La Văn đã hai ngày rồi không được ngủ ngon giấc.
Danh đầu của Diễn Vũ Viện đã rơi vào trên người y. Nhưng y lại không vui chút nào. Tay thiếu niên liên tiếp giết mười mấy gia nô của mình ở diễn võ trường rồi lặng yên rời đi kia, hai đêm này ám ảnh y, khiến y xục xạo khó ngủ. Hoàng Đế bệ hạ cònchưa ban ý chỉ xuống, chức quan Tứ Phẩm Lang Tướng vẫn chưa được xác định. Đây cũng là lý do khiến cho y bất an. Nhưng sự bất an này không bằng sự lo lắng tạo bởi tay thiếu niên kia.
Chỉ cần tay thiếu niên kia còn sống, y không thể yên lòng được.
Giải nhất mà y đạt được, là lừa dối.
Nếu Hoàng Đế bệ hạ Đại Tùy mà biết, phương pháp phá thành không phải do y nghĩ ra, thì đừng nói tới cái danh đầu. Chỉ sợ mỗi tội khi quân có thể khiến cho y bỏ tù rồi. Y từng chưa gặp qua ca ca của y là La Vũ. Y sinh ra sau khi La Vũ chết. Nhưng chuyện của La Vũ một mực ám ảnh y cho tới tận bây giờ. Y không chỉ một lần hỏi qua mình. Nếu có một ngày mình cũng phạm sai lầm, liệu phụ thân có như nhiều năm trước, tự tay khoét lấy tim của mình hay không?Mỗi một lần nghĩ tới, mỗi lần tự hỏi, y đều ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì y biết, phụ thân của y, Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu, vị võ tưởng đứng ở đỉnh vinh quang của Đại Tùy kia nhất định sẽ làm vậy.
Nếu phụ thân biết việc y khi quân, y có thể tưởng tượng được kết cục của mình. Nhưng y chịu không nổi sự hấp dẫn của cái danh đầu Diễn Vũ Viện. Chịu không nổi sự hấp dẫn của chức Tứ Phẩm Lang Tướng. Theo nhiều con đường bí ẩn, y nghe được, không lâu nữa triều đình có khả năng điều động quân đội với quy mô lớn. Khả năng là ở biên thùy Tây Bắc. Mà người đứng đầu Diễn Vũ Viện năm nay sẽ được tới Hữu Kiêu Vệ ở tây bắc nhậm chức. Đây là một kỳ ngộ rất lớn.
Y có tự tin, dựa vào bản lĩnh của mình nhất định có thể ở trong chiến tranh trổ hết tài năng.Có lẽ không mất bao lâu nữa, khi mọi người nhắc tới La Văn, sẽ không thêm một câu đằng sau: Y là con của Đại tướng quân La Diệu nữa.
Y muốn thoát khỏi bóng dáng của phụ thân, muốn thoát khỏi bóng dáng của đại ca La Vũ.
Y không muốn làm tiểu La tướng quân, y chỉ muốn làm La tướng quân.
Ngồi tựa vào ghế thư phòng, La Văn nhìn bằng khen của Diễn Vũ Viện tặng, suy nghĩ xuất thần. Y chưa làm mất mặt La giaNếu con của La Diệu vào Diễn Vũ Viện, nhất định phải chiếm được danh đầu. Lời này là lúc y rời khỏi Ung Châu, phụ thân La Diệu vỗ vào vai y nói.
Con của La DiệuNghĩ tới bốn chữ này, ánh mắt của La Văn hiện lên một tia thùhận. Từ lúc sinh ra tới hiện tại, y làm bất kỳ việc gì, bất kể thành công gì, mọi người cũng sẽ không cho rằng thành công đó là nhờ vào sự cố gắng và đấu tranh của y. Mà cho rằng y là con của La Diệu. Có thời điểm, thậm chí mọi người còn ác ý nói rằng, La Văncó phải là em trai của tay La Vũ, từng bị khoét tim ở ngoài cung Thái Cực hay không?
Y làm rất tốt, y thành công, mọi người sẽ cho rằng đây là một việc rất bình thường. Bởi vì y là con của La Diệu. Nếu y thất bại, mọi người sẽ lập tức châm chọc: Các ngươi nhìn xem, đứa con này của La Diệu vẫn như đứa con đã chết kia, là một tên hoàn khố không học vấn, không nghề nghiệp. Con của Đại tướng quân thành công là điều đương nhiên. Dù trả giá nhiều hơn nữa, cũng sẽ không có ai chú ý và ca ngợi. Nhưng nếu y thất bại, không cần tưởng tượng cũng biết có bao nhiêu người nói xấu sau lưng.Khuôn mặt nghiêm túc của phụ thân y, còn tạo áp lức hơn cả những lời đồn. Từ nhỏ tới lớn, y không dám ngồi đối diện với phụ thân, không dám nhìn vào mắt phụ thân.
Việc này khiến La Văn cực kỳ đau khổ.
- Nhị Lang
La Văn bóp bóp cái trán đau đớn, thanh âm có chút khàn khàn:
- Đã tra ra người kia rốt cuộc có lai lịch gì chưa?
- Thiếu giavẫn chưa. Thủ hạ đã phái số nhân sự ít ỏi còn lại đi thăm dò rồi. Nhưng đế đô thực sự quá lớn. Muốn tìm một người như tìm kim dưới đáy biển vậy. Mong thiếu gia cho thuộc hạ mấy ngày. Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được kẻ đó trongthành Trường An.
- An bài người nhìn chằm chằm ở hai nơi. Nếu hắn muốn vạch trần chuyện ta lừa gạt bệ hạ, vậy thì hai địa phương thích hợp nhất làDiễn Vũ Viện và Binh Bộ.
- Có khả năng là không tới Binh Bộ.
La Nhị Lang nghĩ một lúc, rồi nói:
- Việc người của Binh Bộ bị tập kích đêm, chết hơn một trăm võ quan, tuy đã bị quan phủ che lấp, dân chúng chưa biết, nhưng đã có tin đồn truyền ra. Có lẽ thiếu niên kia sẽ không tới Binh Bộ vào lúc này. Nếu chuyện hắn bị lừa vào diễn võ trường là thật, thì người hãm hại hắn không thoát khỏi liên quan tới Binh Bộ.
La Văn ừ một tiếng, biết mình quan tâm sẽ bị loạn. Ngay cả La Nhị Lang cũngđã nghĩ tới tầng này, không ngờ mình lại không nghĩ tới.
- Nhìn chằm chằm vào Diễn Vũ Viện bên kia. Một khi phát hiện tên thiếu niên đó ở gần, lập tức giết hắn. Đừng sợ chết mấy tên thủ hạ. Chỉ cần phát hiện ra, không lưu lại người sống.
- Thuộc hạ đã hiểu.
La Nhị Lang đáp, do dự một lát, hỏi:
- Trưa nay, công tử Lý gia, công tử Ngu gia mời ngài tới Hồng Tụ Chiêu uống rượu, mừng ngài đạt được ngôi đầuCông tử có đi không?
- Đi!La Văn gật đầu nói:
- Nếu không đi, có vẻ mất phong độ. Hơn nữata nghe nói năm đó Hồng Tụ Chiêu là đệ nhất ca vũ hành của đế đô, mai danh ẩn tích mười năm mới trở về Trường An. Đây chính là ca vũ hành do Thân Vương Dương Kỳ dựng lên. Là nơi tao nhã lịch sự nhất của thành Trường An năm đó. Chỉ có điều, không biết mười năm rồi, Hồng Tụ Chiêu vẫn còn phong thái như trước hay không. Bất kể như thế nào, ta cũng muốn tới đó một chuyến.
- Vâng!
La Nhị Lang gật đầu nói:
- Thuộc hạ sẽ đi an bài ngay bây giờ.Hồng Tụ Chiêu
Giăng đèn kết hoa
Đây là ngày đầu tiên Hồng Tụ Chiêu mở cửa buôn bán từ khi quay trở lại thành Trường An. Trải qua rất nhiều ngày chuẩn bị và được quan phủ phê chuẩn. Sáng sớm, đám hạ nhân của Hồng Tụ Chiêu đã quét sạch sẽ đường phố trước cửa. Đèn lồng được treo lên, lụa đỏ treo đầy cửa sổ.
Điều khiến người ta chú ý nhất, cũng kinh ngạc nhất, là dù đã cách mười năm, nhưng địa vị của Hồng Tụ Chiêu ở thành Trường An vẫn không hề bị lay động. Chỉ nhìn ba chữ "Hồng Tụ Chiêu" to tướng trên biển kia cũng đủ để khiến cho người ta khiếp sợ. Ba chữ kia, không ngờ lại là Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công tự tay viết.Hai tôi tớ mặc áo xanh giày đen đứng ở bên cửa. Là hai thanh niên sạch sẽ, tuấn tú. Thảm nhung bằng lông thiên nga rải trước cửa. Chỉ vẻn vẹn như vậy, thôi có thể thấy được Hồng Tụ Chiêu chịu chơi thế nào.
Giờ lành còn chưa tới, đã có không ít khách quý tới chúc mừng.
Người tới đầu tiên, không ngờ lại là Phủ doãn phủ Trường An, Thôi đại nhân. Thôi đại nhân dẫn theo vài tùy tùng, mang theo bốn bình phong mai, lan, trúc, cúc chậm rãi đi vào cửa chính. Tức Họa Mi mỉm cười nhẹ nhàng mời Thôi đại nhân đi vào. Hai người nói chuyện có vẻ rất quen thuộc. Điều này làm cho dân chúng tò mò ở bên ngoài không khỏi ngạc nhiên. Trong lúc mơ hồ, mọi người nghĩ tới thời điểm khai trương Hồng Tụ Chiêu cách đây mười một năm rầm rộ như thế nào.
Rất nhanh, kỳ vọng của mọi người biến thành sự thật.Không bao lâu, sau khi lâm triều, đại nhân của các bộ phủ lục tục tới. Từng cỗ từng cỗ xe ngựa mang theo đủ loại biểu tượng đi tới. Khiến dân chúng xung quanh hoa cả mắt. Ngoài những vị quan lớn kia, còn có một số khách quý tuy không có thực quyền gì, nhưng thân phận cực kỳ tôn quý tới chúc mừng.
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo và Quận Vương Dương Khai cùng nhau tới, cười cười nói nói. Đi theo sau thấp giọng trò chuyện với nhau, là bốn năm vị Hầu Tước, Huyện Tước. Những người này đều là những người có nhiều tiền, lại nhiều thời gian rảnh. Rất có tiếng tăm ở thành Trường An.
Ngô Nhất Đạo và Dương Khai đi vào không lâu, một cỗ xe ngựa bình thường dừng trước cửa. Lễ Bộ Thượng Thư Hồng Tụ Chiêu râu tóc đã bạc trắng, dưới sự dìu dắt của người hầu, đi xuống ngựa, trò chuyện với đám người Quận Vương Dương Khai và Ngô Nhất Đạo. Tức Họa Mi vội vàng ra nghênh đón, đỡ lão đại nhân đi vào.Quận Vương Dương Khai là em họ của Hoàng Đế bệ hạ, ba mươi lăm tuổi, thoạt nhìn tinh thần sáng láng. Phụ thân của y là Lũng Thân Vương Dương Muội, em thứ sáu của tiên đế, đã ốm chết. Dương Khai không phải là trưởng tử, không thể kế thừa Vương tước. Mà kế thừa Vương tước, là vị đã chết từ ba năm trước do thường xuyên đi thanh lâu, thuyền hoa rồi mắc bệnh khó nói ra ngoài.
Những vị Vương gia nhàn tàn này, trên người đều có chung một điều đặc biệt. Chính là sẽ không dính líu gì tới Hoàng quyền, sẽ không tham dự triều chính. Tình nguyện trồng cây, chơi chim, du lịch danh lam thắng cảnh. Cho nên trong vài vị Vương gia ở kinh thành, bao gồm vị Thân Vương duy nhất Vương Dận, thoạt nhìn rất có tài hoa, phong độ, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thôngBởi vì bọn họ dành phần lớn thời gian để chơi bời. Muốn học cái gì thì học cái đó, lại không thể làm mất mặt Hoàng gia, nên một khi đã học thì học tinh thông.Húc Quận Vương Dương Khai bước nhanh tới, kéo tay Hoài Thu Công, cười nói:
- Lão đã tuổi này rồi còn chạy tới nơi này góp vui. Nếu chẳng may leo bậc thang trượt chân lại khổ. Mọi người đều nói lão thanh tâm quả dục, ta thấy lão vẫn là tà tâm bất tử thì đúng hơnCó phải nhớ điệu múa lưu hoa thủy tụ mười năm trước phải không?
Hoài Thu Công cười ha hả, vừa đi vừa nói:
- Miệng lưỡi của Vương gia vẫn nham hiểm như trước. Chỉ có lão già này mới chịu được Vương gia nói móc. Tuy nhiên, nếu không phải vì lưu hoa thủy tụ, thì mới sáng sớm Vương gia đã sốt ruột tới đây làm gì?
- Nói ta nham hiểm, chả lẽ lão hiền lành!
Dương Khai cười mắng một câu, chỉ vào Ngô Nhất Đạo, nói:- Hoài lão biết người này không?
Hoài Thu Công mỉm cười nói
- Đại danh đỉnh đỉnh Tán Kim Hầu của Đại Tùy, ai mà không biết?
Ngô Nhất Đạo vội vàng dùng thân phận vãn bối chào hỏi. Hoài Thu Công cũng không né tránh, thản nhiên tiếp nhận. Điều này làm cho Ngô Nhất Đạo rất cao hứng. Phải biết rằng Hoài lão nổi tiếng là người khó nịnh. Người bình thường muốn nịnh bợ ông ta, hơn phân nửa sẽ bị ông ta châm chọc nói móc. Nếu ông ta đã thừa nhận mình chào hỏi, thì chứng tỏ về sau mình có thể lui tới trò chuyện với ông ta.
Chuyện trong quan trường, thường thường một động tác nhỏ cũng đại biểu không ít hàm nghĩa.Tức Họa Mi cùng vài người đi vào, rất tự nhiên hào phóng.
Sau khi vào cửa, bước chân của Hoài Thu Công đột nhiên dừng lại, chỉ vào hai tôi tớ mặc áo xanh đứng ở cửa:
- So với mười năm trước, Hồng Tụ Chiêu đúng là tinh tế hơn rất nhiều. Ngươi xem, mấy tiểu đồng đón khách đều tuấn tú như vậy. Nếu đổi một bộ áo gấm, chẳng phải là sẽ khiến cho các cô nương trong thành Trường An vứt mị nhãn.
Tiểu đồng đứng ở cửa xấu hổ, cúi đầu không dám lên tiếng.
Hoài Thu Công cười ha hả:
- Da mặt thật mỏng, có ý tứ.
Ông ta nói nhỏ vào tai của Quận Vương Dương Khai:- Vương gia thích nhất kiểu này. Có cần lão hủ cầu Tức đại gia tặng hai tiểu đồng này cho Vương gia không?
Dương Khai đỏ mặt, ho khan vài tiếng che dấu sự xấu hổ.
Lúc Ngô Nhất Đạo nhìn hai tiểu đồng này, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Hơi gật đầu ra hiệu, liền đi theo mọi người vào. Vị tiểu đồng môi hồng răng trắng cũng hơi ra hiệu cho y, nhưng đầu rất nhanh chuyển sang một bên.
- Tiểu Yêu tỷ.
Tiểu đồng này hỏi tiểu đồng bên cạnh:
- Tỷ mặc quần áo con trai thật hợp.- Nói nữa ta cắt đầu lưỡi của ngươi.
Hai người bọn họ thấp giọng trò chuyện, không chú ý tới ở đường cái đối diện có một ánh mắt lạnh lẽo âm u, chính đang nhìn chằm chằm vào Phương Giải. Ba nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm, diện mạo không tầm thường, đứng ở phố đối diện nhìn tràng cảnh trước cửa Hồng Tụ Chiêu, không nhịn nổi liên tục tán thưởng. Dáng người to cao nhất chính là Ngu Khiếu. Y chỉ chỉ đối diện, cười nói:
- Mọi người nói mười một năm trước lúc Hồng Tụ Chiêu khai trương, quan to của triều đình bảy tám phần đều tới. Hôm nay nhìn mới biết đó không phải là thổi phổng. Hai vị, chúng ta đi vào xem thế nào.
Lý Phục Ba ừ một tiếng, vẫn tác phong lạnh lùng đó.
Hai người đi vài bước, lại phát hiện La Văn không đi theo. Quay đầu hỏi:- Làm sao vậy?
La Văn thu hồi ánh mắt từ trên người tiểu đồng áo xanh kia về, vội mỉm cười nói:
- Đột nhiên cảm thấy mình không hợp với nơi này. Hai vị nhìn xem, tới đây đều là những ai a. Ngay cả Húc Quân Vương và Hoài lão đều tới. Còn không biết sẽ có đại nhân vật khó lường nào tới nữa.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên ở đầu phố có tùy tùng cao giọng hô:
- Di Thân Vương tới!
Di Thân Vương
Nghe thấy ba chữ đó, dân chúng và tân khách ở đây đều biến sắc.Vẻ mặt của Tức Họa Mi cũng theo đó cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục tươi cười:
- Chư vị đại nhân, chúng ta đi nghênh đón Thân Vương điện hạ chứ!
Mọi người lên tiếng, cùng nhau đi ra ngoài. Chỉ có điều sắc mặt mất tự nhiên.
Mười năm trước
Chính vì một tờ lệnh này của Di Thân Vương, mà Hồng Tụ Chiêu phải đóng cửa!