Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 787-1: May mắn lớn nhất ((1))




Hai tiểu nhị bị biến cố thình lình làm cho hoảng sợ. Sau một lát sửng sốt, một người trong đó mới phản ứng, vừa định la lên thì bị Tả Minh Thiền đánh ngất. Lúc này, Kiêu Kỵ Giáo bên ngoài nghe thấy tín hiệu liền lao vào, nhanh chóng bao vây căn phòng kia.

Mấy người nước ngoài vừa nãy chỉ để ý giết người và bắt người trong phòng, bọn họ không phát hiện hai đồng bọn canh gác bên ngoài đã bị xử lý. Sau khi đánh ngất hai tiểu nhị, Tả Minh Thiền đẩy cửa phòng. Lúc mở cửa, y tung một bao phấn mê vào trong.

Người nước ngoài trong phòng vang lên vài tiếng kỳ quái, lộn xộn xông ra ngoài cửa. Tả Minh Thiền tránh ở phía sau cửa, ra một người đánh ngã một người. Bảy, tám người nước ngoài trong phòng nhanh chóng bị bắt hết. Kiêu Kỵ Giáo tiến vào trói chặt những người này lại, mỗi người khiêng một người rồi rời đi.

Lúc trở lại cửa hàng Hàng Thông Thiên Hạ, trời vẫn còn tối, Tả Minh Thiền và Chu Minh Lý suốt đêm thẩm vấn.

Một người nước ngoài trong đó là người ở trong nhà trọ, những người nước ngoài về sau tới hiển nhiên là muốn bắt y, cho nên người thẩm vấn đầu tiên chính là người này. Giội một chậu nước lạnh khiến thuốc mê tán đi, người nước ngoài này mới từ từ tỉnh lại.

Tả Minh Thiền nhìn người này, không nhịn được cười:

- Người nước ngoài này có bộ dáng không tồi, nhìn không ra được tuổi.

Chu Minh Lý nói:

- Đám người này còn đỡ một chút, đám người tây da đen mới khó phân biệt. Lần trước tới công quốc Rose đón em trai và em gái của An Đức Lỗ chính là ta. Sau khi tới công quốc Rose mới phát hiện phong tục tập quán ở nơi này khác hoàn toàn với Trung Nguyên. Bọn họ có màu da trắng bệch, thoạt nhìn giống với người Bắc Liêu, mắt xanh mũi cao. Những nhà giàu ở công quốc Rose đều nuôi rất nhiều người Tây da đen bị bắt tới. Bọn họ có làn da đen giống như than, cả đám nhìn như quỷ. Từ trên xuống dưới đều đen, duy nhất chỉ có hàm răng là trắng dọa người.

Tả Minh Thiền nói:

- Đúng là cùng loại gạo nuôi trăm loại người, nếu không phải tới Mưu Bình, thì ta đã không được thấy người nước ngoài rồi…trừ An Đức Lỗ ra.

Chu Minh Lý thấy người nước ngoài kia tỉnh lại, ngồi xuống ghế hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Người nước ngoài này mở mắt ra nhìn, phát hiện mình không còn ở trong cái nhà trọ lúc trước, hơn nữa người trước mặt cũng không phải là người bắt y, có chút mơ hồ.

- Đây là đâu?

Y dùng chữ Hán để nói, nhưng hơi ngọng ngịu.

- Không cần quan tâm đây là đâu, ít nhất ở đây ngươi an toàn hơn là trong tay những người tây dương kia.

Chu Minh Lý hỏi:

- Tên ngươi là gì, mặt khác, vì sao những người nước ngoài kia lại muốn bắt ngươi?

- Bởi vì…bọn họ tưởng chúng tội đoạt khách hàng buôn bán của bọn họ. Ngươi nên biết, người như chúng tôi tới Đại Tùy buôn bán, đều phải tới một cách bí mật, bởi vì người Tùy không cho phép chúng tôi tới. Có thể tới đều là những người bỏ ra một cái giá lớn, tất nhiên không hy vọng có đối thủ cạnh tranh.

Người nước ngoài trầm mặc một lúc rồi trả lời.

Tả Minh Thiền cười lạnh, vẫy tay gọi một Kiêu Kỵ Giáo tới rồi phân phó mấy câu. Kiêu Kỵ Giáo này lập tức đi ra ngoài, không bao lâu mang theo một người nước ngoài tiến vào rồi vứt xuống đất.

- Cắt lỗ tai của y.

Tả Minh Thiền phân phó.

Hai Kiêu Kỵ Giáo đi lên đè người nọ lại, rồi rút dao cắt đứt lỗ tai của y. Do bị bịp miệng, nên người nước ngoài này chỉ kêu được những tiếng trầm đục, không vang được xa. Căn phòng này đã được Hàng Thông Thiên Hạ sửa đổi, cách âm khá tốt. Người nước ngoài đang được thẩm vấn hiển nhiên hoảng sợ, vô thức co rụt người lại.

- Ngươi tên là gì?

Tả Minh Thiền hỏi.

- Ta tên là Đức La.

Y đáp.

- Vì sao những người này muốn bắt ngươi?

- Vì việc buôn bán…

Y còn chưa nói hết, Tả Minh Thiền lập tức phân phó:

- Giết người nước ngoài kia.

Kiêu Kỵ Giáo đè người tây dương kia xuống, một đao cắt cổ y. Máu lập tức phun ra như suối, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn nhà. Người nước ngoài này kêu lên vài tiếng khò khè, lập tức mất mạng.

- Hỏi ngươi lần nữa, nếu không thành thật, kế tiếp chính là ngươi. Ta không có thời gian để hàn huyên với ngươi, ta muốn chính là đáp án chân thật. Nếu ngươi không muốn nói cho ta đáp án, vậy thì những người đã bắt ngươi nhất định sẽ nắm chặt cơ hội sống sót.

Tả Minh Thiền khoát tay, Kiêu Kỵ Giáo lập tức kéo thi thể xuống.

Sắc mặt của Đức La trắng bệch giống như tờ giấy. Y liếc nhìn Tả Minh Thiền một cái. Y có thể thấy được sự ác nghiệt trong mắt người Hán này. Y xác định người này sẽ thực sự ra tay với mình.

Tả Minh Thiền nhìn y, nói:

- Ngươi không muốn nói, vậy để ta nói trước…ngươi là người của công quốc Rose, hay chính là thủ hạ của Đại Công Rose. Mà những người bắt ngươi, là người của chủ nhân mới của công quốc Rose, Plens Đại Công đúng không? Ngươi là phản quân Rose, tới Đại Tùy là để buôn bán hỏa khí với người Tùy, đổi lấy tiền bạc phát triển quân đội đúng không?

Đức La biến sắc, y thực không ngờ người Hán này lại biết nhiều như vậy.

Tả Minh Thiền thản nhiên nói:

- Ta hỏi ngươi, không phải vì bọn ta không biết, mà là muốn xác định xem nó có đúng hay không. Nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, cơ hội sống chỉ có một, nói hay không là do ngươi…hơn nữa, làm sao ngươi biết bọn ta không giúp gì được ngươi?

- Vị đại nhân tôn quý này.

Đức La nói:

- Ngài nói không sai, ta là quân nhân của công quốc Rose, tới nơi này là để xin sự giúp đỡ. Những kẻ bắt ta kia là người của công quốc Plens, là một đám ma quỷ xâm lược gia viên của ta!

Tả Minh Thiền gật đầu:

- Các ngươi bán hỏa khí cho Mộc phủ?

Đức La lắc đầu:

- Nói thật, ta cũng không biết người mua là ai. Người Đông Sở giúp ta liên lạc với người mua, nói với ta rằng đó là một quý tộc rất có thực lực của nước Tùy, có mấy chục vạn quân đội, hoàn toàn có năng lực trợ giúp người Rose đoạt lại nhà của mình. Cho nên ta mới bán hỏa khí với giá thấp, chỉ là để nhìn thấy người mua. Nhưng người mua này rất thần bí, nói với ta rằng chờ ta chuẩn bị nhiều hàng hơn nữa thì mới có thể gặp ta.

Tả Minh Thiền và Chu Minh Lý liếc nhìn nhau một cái, phỏng chừng người nước ngoài này nót thật!

- Ngươi bán được bao nhiêu hỏa khí rồi?

Chu Minh Lý hỏi.

- Ba nghìn hỏa thương, hai mươi ổ pháo. Đây là số hàng cuối cùng, số hàng lúc trước đã lần lượt đưa ra ngoài rồi.

Tả Minh Thiền ngẩn ra:

- Số lượng thật lớn.

Chu Minh Lý nói:

- Người Plens xuất hiện ở nơi này, không chỉ là để bắt ngươi đấy chứ?

Đức La gật đầu:

- Theo ta được biết, bọn họ cũng tới là để buôn bán với người Tùy. Nhưng bọn họ không bán hỏa khí. Quân đội dưới trướng của Plens đều được trang bị hỏa khí của đế quốc Agoda, uy lực còn lớn hơn hỏa khí mà người Rose bọn ta chế tạo. Người của Plens biết người Tùy không có súng, cho nên sẽ không coi súng là hàng hóa. Bọn họ tới, là vì muốn liên kết với người Tùy các ngươi đối phó với Đông Sở.

- Cái gì?

Tả Minh Thiền biến sắc:

- Đối phó với người Đông Sở?

- Đúng vậy.

Đức La nói:

- Lai Mạn Đại Đế của đế quốc Agoda là một người có dã tâm bừng bừng. Y dùng thời gian năm năm chinh phục tất cả quốc gia xung quanh đế quốc Aegean. Đế quốc Aegen là nước cuối cùng bị diệt vong. Ở đại lục bên kia y đã không còn đối thủ nữa rồi. Mà dã tâm của người này lớn tới mức có thể thâu tóm cả bầu trời. Y muốn không chỉ là những gì y đang có. Cho nên sau khi tiêu diệt đế quốc Aegean, y bắt đầu chuẩn bị tiến binh tới đại dương bên này.

- Mà nước Đông Sở, là tảng đá chặn ở trước mặt Đại Đế Lai Mạn. Lần này Plens phái người tới, nhất định là hợp tác với người Tùy các ngươi, khiến người Tùy các ngươi không trợ giúp Đông Sở.

Chu Minh Lý há hốc miệng vì kinh ngạc.

- Mấy người nước ngoài ở nhà trọ Đồng Thăng, xem ra là người do Plens phái tới. Bọn họ tới phủ của Dương Thuận Hội, chẳng lẽ là thảo luận với Dương Thuận Hội chuyện này?

Tả Minh Thiền trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ngươi lưu lại tiếp tục thẩm vấn người nước ngoài, ta dẫn người tới nhà trọ Đồng Thăng bắt mấy người nước ngoài kia. Còn một canh giờ nữa trời mới sáng, cho nên chắc còn kịp.

Y đứng dậy bước nhanh ra ngoài, mang theo Kiêu Kỵ Giáo đi thẳng tới nhà trọ Đồng Thăng.