Chính vì thế, hắn nghĩ mãi không rõ vì sao lại có người trong Binh Bộ muốn hắn chết. Hắn mới chỉ tiến vào nha môn Binh Bộ một lần, về sau chưa từng tiếp xúc với người của Binh Bộ. HƠn nữa có Trác tiên sinh hỗ trợ, những quan viên của Binh Bộ kia, hẳn là không nên làm khó hắn mới đúng.
Đoạn đường này vừa chạy vừa nghĩ.
Phương Giải vẫn không nghĩ ra được nhiều đầu mối. Nhưng có hai việc có thể xác định. Thứ nhất, mình tới đế đô, chưa đắc tội ai. Thứ hai, nếu nói tới liên quan tới Binh Bộ, khẳng định có liên quan tới sự việc xảy ra ở Phan Cố. Nghĩ tới đây, Phương Giải chợt hiểu ra. Lẽ nào có liên quan tới một vài quan sai Binh Bộ chết ở Phan Cố? Lẽ nào người của Binh Bộ đã tra được việc mình giết người?Hắn rùng mình một cái.
Phương Giải biết, cuộc sống ở đế đô sẽ không bình an.
Càng nghĩ Phương Giải càng rõ ràng. Người của Binh Bộ muốn giết mình. Nhưng vì có Trác tiên sinh, hoặc vì lý do nào khác, thế nên những người kia không dám hiển nhiên ra tay với mình. Thậm chí không dám tước đi tư cách tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện của mình. Đành phải giở trò sau lưng.
Đưa hắn tới diễn võ trường, rồi mượn dao giết người.
Không thể nghi ngờ rằng, La Văn chính là một con dao sắc bén mà Binh Bộ mượn tạm. Nếu không phải ngay từ đầu Phương Giải đã không tin tưởng La Văn, thì có lẽ hắn đã chết một cách hồ đồ ở đó rồi. Với những gì hắn biết về đám thế gia đệ tửkia, hắn biết sau khi La Văn đoạt được ngôi đầu, nhất định sẽ không cho phép mình tồn tại.
Kế hoạch hợp tác với hai người kia phá thổ thành là do Phương Giải nghĩ ra. La Văn dựa vào kế hoạch này mà chiếm được ngôi đầu. Cho nên y quyết không thể để lộ việc đó ra ngoài. Vì vậy khẳng định y phải giết Phương Giải. Lúc Phương Giải nghĩ kế cho La Văn, hắn đã nghĩ tới một tầng đó. Người của thế gia, từ xưa tới này, sẽ không để ý tới sự sống chết của một kẻ vô danh tiểu tốt.
Nhất là một vô danh tiểu tốt không rõ lai lịch.
Sau khi La Văn dẫn binh rời đi, Phương Giải bắt đầu bố trí. Trong quân doanh không thiếu vũ khí. Dùng những vũ khí đó giết người, là một việc đơn giản với Phương Giải.Nghĩ tới đây, hắn rút ra một kinh nghiệm, dù cẩn thận tới mấy, cũng có nhiều việc khó có thể dự đoán được. Hắn tạm thời bỏ vấn đề đó sang một bên. Bắt đầu tính toán làm sao để thoát thân.
Trên nửa đường, tùy thời có khả năng có người nhận ra hắn không thuộc Hữu Kiêu Vệ, huống chi là trở về đại doanh? Chỉ sợ lúc tất cả binh linh trở về lều của mình, Phương Giải liền không còn chỗ để che dấu. Cho nên muốn thoát thân, chỉ có thể nghĩ biện pháp trên đường quay về thành Trường An.
Phương Giải cố ý giảm tốc độ lại, không quá chậm, mà dần dần chậm lại, để người phía sau vượt qua mình. Quá trình này rất chậm. Mất cả nửa canh giờ, hắn mới thành công rơi ở phía sau cùng đội ngũ. Không thể không nói, tố chất của binh sĩ Hữu Kiêu Vệ vô cùng tốt. Một mực chạy như vậy, đã được gần mười dặm rồi, nhưng không có ai vì mệt mỏi mà bị bỏ lại đằng sau.Đương nhiên, Phương Giải nhất định phải tụt lại đằng sau.
Đội ngũ chạy được thêm năm dặm, đã không còn người nào chú ý tới Phương Giải ở sau cùng. Hắn bắt đầu chạy chếch khỏi quan đạo, tới một bụi cỏ rậm thì nhanh chóng lẩn vào đó.
Qua bụi cỏ, Phương Giải thấy đội ngũ vẫn tiếp tục chạy, không để ý thấy thiếu mất hắn, hắn mới thở phào một cái. Sau đó nằm vật xuống cỏ, giãn người một cái.
Chạm vào vết thương ở cánh tay, rất đau.
Nhìn thương thế của mình, hắn không tự chủ nhớ tới lúc Mộc Tiểu Yêu vào thành, có nói với hắn:
- Ta nhìn không ra thực lực của lão già què. Nhưng ta biết ông ta thuận tay trái.Bởi vì khí kình lưu động ở tay trái ông ta mạnh hơn tay phải. Nêu nếu muốn đối phó với ông ta, ngươi phải cẩn thận cánh tay trái của ông ta.
Phương Giải thích dùng đao, cho nên hắn cũng nhìn ra được lòng bàn tay trái của lão già què đã thành kén.
Nhưng Phương Giải sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào. Gãy cánh tay phải, không phải chỉ vì luyện một thức đao bằng tay trái của lão già què.
Phương Giải ở trong bụi cỏ đợi cho đội ngũ của Hữu Kiêu Vệ biến mất trong tầmmắt mới dám đứng lên. Nhìn bộ Hữu Kiêu Vệ mặc trên người, không khỏi nhíu mày.
Đang lúc hắn phát sầu không biết làm sao tiến vào Trường An, thì bỗng nhìn thấy một đội nhân mã đang đi trên quan đạo. Hắn vội vàng trốn trong bóng tối, sợ là một vị đại nhân vật trong triều đình nào đó vừa mới từ diễn võ trường trở về thành. Đợi đội ngũ kia tới gần, hắn mới hơi yên tâm. Đội ngũ này chừng trăm người, sáu bảy cỗ xe ngựa kéo dài. Xem ra không phải là người của quan phủ.
Xe ngựa đi đầu do mười con ngựa cao to kéo. Người trên xe ngựa không mặc quan phục, nhưng tiên y nộ mã, rất có khí thế. Bởi vì Đại Tùy thiếu ngựa. Có thể cưỡi ngựa cao to như vậy, dù không phải là quan quân hoặc quan phủ, cũng nhất định là có bối cảnh. Bởi vì phú thương bình thường, không dám rêu rao như vậy.
Phương Giải trốn ở trong bụi cỏ, không dám động đậy. Đợi xe ngựa đi tới gần,hắn mới để ý trên xe ngựa cắm một lá cờ màu xanh da trời. Xe ngựa nào cũng có. Trên cờ thêu một hàng chữ to màu đỏ.
Hàng thông thiên hạ.
Phương Giải giật mình, lập tức không nhịn được cười. Không biết là cửa hàng nhà ai mà dám dựng lá cờ này. Khẩu khí thật lớn!
Hàng thông thiên hạ, bốn chữ này cực kỳ khí phách.
Đang lúc hắn dùng ánh mắt trào phúng nhìn lá cờ, bỗng cảm thấy bên cạnh là lạ. Cơ hồ trong nháy mắt, hắn cầm lấy hoành đao, nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện ở bên cạnh không biết từ khi nào có một vị nam tử trung niên béo như một quả bóng ngồi bên cạnh.Nam tử béo này mặc một bộ trường bào màu vàng, trước và sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, chính đang kinh ngạc nhìn hắn.
Quá đột ngột. Tên béo này lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Phương Giải chưa tới một mét!
Phương Giải không chút nghi ngờ. Nếu quả cầu mập này muốn giết mình, thì mình đã thành một cỗ thi thể rồi.
Tiếp theo, Phương Giải bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi trợn tròn mắt.
Quả cầu mập kia ngồi chồm hỗm trên một cây cỏ dại.
Cỏ dại đung đưa theo gió. Mà tên mập kia cũng nhẹ nhàng đung đưa!Đại Khuyển là cao thủ khinh công. Nhưng khinh công của Đại Khuyển so với tên béo này, thật không đáng giá nhắc tới! Cơ thể nặng như vậy mà ngồi xổm lên một ngọn cỏ dại, hơn nữa vẫn có thể theo gió mà động, không có cảm giác khó khăn gì!
Phương Giải nhịn không được bò ra đằng sau, trừng mắt nhìn tên béo, hỏi:
- Quỷ?
Trong suy nghĩ của bất kỳ ai, con người không làm được như vậy. Chỉ có quỷ mới có thể nhẹ hơn cả cỏ.