Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 770-2: Một phòng điểm tâm ((2))




- Không ai nghĩ như vậy!

Lịch Thanh Phong ngồi xuống ghế, cười nói:

- Không ai coi thường Bàng gia các ngươi vì cái chết của lão gia tử. Cũng không ai không biết Bàng gia của các ngươi đã kéo dài mấy trăm năm ở Giang Nam. Ngươi không hiểu rồi…cho dù lão gia tử của Bàng gia không chết, cũng không còn ai để ý tới Bàng gia của các ngươi nữa. Cho dù Bàng gia đã kéo dài mấy trăm năm ở Giang Nam, thì mấy trăm năm này đều là của người khác cho.

- Lão có ý gì?

Bàng Huy cả giận nói:

- Đừng tưởng rằng một đám lão già tụ lại một chỗ giả thần giả quỷ nói vài câu là có thể hù dọa được ta.

- Không ai muốn hù dọa ngươi.

Lịch Thanh Phong vẫn mỉm cười như cũ:

- Lần này sở dĩ thông báo cho Bàng gia của các ngươi tới, chỉ là muốn nói với các ngươi một tiếng, về sau các ngươi không cần tới đây nữa.

- Ngươi chớ khinh người quá đáng!

Bàng Huy bước lên một bước, chỉ tay về phía Lịch Thanh Phong, quát:

- Ta không biết các ngươi từ đâu mà tới, nhưng đừng hòng đứng trên Bàng gia của ta!

Y liếc mắt nhìn mọi người, lại phát hiện không có ai để ý tới y.

- Chỉ là Bát Phẩm, nếu là Cửu Phẩm thì có thể đưa cho La Đồ làm điểm tâm rồi. Năm đó Bàng Bá cũng ăn không ít điểm tâm, nhưng người đưa cho y điểm tâm là Đổng Khanh Phục. Đáng tiếc y kém coi, luyện Thôn Thiên Công lâu như vậy mà cũng không đâu vào đâu.

Lịch Thanh Phong giơ tay lên giống như đuổi ruồi, Bàng Huy đang mắng mỏ bỗng nhiên cứng đờ người, sau đó là có máu chảy ra từ khóe miệng của y. Y há miệng thở dốc, rồi phun ra một bụm máu nhầy nhụa, xen lẫn thịt nát.

Sau đó, lồng ngực của y quắt lại.

Hai tôi tớ mặc áo xanh tiến vào, kéo thi thể của y ra ngoài. Bọn họ im lặng làm việc, động tác rất nhanh nhẹn. Không bao lâu máu dính trên sàn nhà cũng được lau sạch sẽ, không để lại giọt máu nào.

- Nếu về sau trong căn phòng này đều là đám tiểu bối, vậy thì ngay cả lý do tồn tại của thư viện Thông Cổ này cũng không còn ai biết…nghĩ mà thấy đau buồn. Nhiều năm qua, triều đình Đại Tùy một lòng muốn diệt trừ thư viện, nhưng cuối cùng còn không phải thỏa hiệp? Trước khi chết Vạn Tinh Thần mới dám đi một vòng, nhưng ông ta cũng chỉ dám giết những kẻ đã không còn ý nghĩa tồn tại mà thôi. Tuy nhiên, cũng không thể hạ thấp đối thủ. Dù sao chính vì có Vạn Tinh Thần, cho nên thư viện Thông Cổ mới không thể khống chế được triều đình Đại Tùy như những lần trước.

Lịch Thanh Phong khẽ thở dài nói:

- Không nói chuyện này nữa. Lần này gọi mọi người tới, là Gia bảo ta hỏi một chút. Nếu Gia không ra tay, chúng ta có nắm chắc tiêu diệt Dương Kiên hay không?

Ông ta không đợi những người này trả lời, tiếp tục nói:

- Ta thì không được.

Những người ngồi trong phòng nhìn nhau, không ai lên tiếng.

- Xem ra đều không được rồi.

Lịch Thanh Phong có chút buồn bã nói:

- Vạn Tinh Thần đúng là nhân kiệt. Năm đó ở dưới mí mắt của Gia ngầm lớn lên, có thể tránh khỏi Gia, đây là bản lĩnh. Về sau không ngờ dùng lực lượng của một người chống lại cả triều đình, đây là bản lĩnh. Gia nói, nhìn một người dần dần phát triển, cuối cùng leo tới độ cao kia, cũng là một sự hưởng thụ. Nhưng Gia còn nói, Gia và ta đều không có tư cách nhận sự hưởng thụ kia.

- Chắc chắn Dương Kiên đã biết được cái gì đó, tất nhiên là Vạn Tinh Thần nói cho y biết. Cho nên y mới mặc kệ Đông Bắc, Tây Bắc, Tây Nam, một hơi uống hết máu của hậu thế rồi chạy tới Giang Nam. Chắc y cảm thấy, uống no máu là có thể lật ngược thư viện Thông Cổ. Sở dĩ y có tự tin đó, chính là vì lúc trước Vạn Tinh Thần đã xách kiếm quét ngang một vòng…Không thể không nói, những người trong phòng này, cộng lại không phải là đối thủ của Vạn Tinh Thần, cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của Dương Kiên. Tuy tu vị của các ngươi cộng lại khẳng định mạnh hơn Dương Kiên, nhưng dù sao các ngươi cũng không phải là một chỉnh thế, cho nên vẫn là không được.

Một lão bà không nhịn được hỏi:

- Gia muốn đích thân ra tay?

- Không!

Lịch Thanh Phong lắc đầu:

- Gia nói, năm đó nhìn Vạn Tinh Thần từ một con kiến bình thường, biến thành một con kiến có cánh, cuối cùng biến thành một con chim ưng bay lượn trời không, quá trình này rất thú vị. Nhưng xem một lần là đủ rồi. Hiện tại có người đang đi theo con đường của Vạn Tinh Thần năm đó, Gia không có ý định khiến cho hắn đi tới đích.

- Mà Dương Kiên, chỉ là một xác sống, Gia không có hứng thú ra tay, cho nên cuối cùng vẫn phải do chúng ta xử lý.

- Nhưng…

Một lão già đứng lên hỏi:

- Ngươi cũng nói, mấy người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của Dương Kiên, vậy thì làm sao tiêu diệt được hắn?

- Gia giúp chúng ta nghĩ ra một biện pháp, hình như ta vừa nói rồi đấy thôi. Các ngươi cộng lại không được là vì các ngươi không phải là một chỉnh thể. Mười người cộng lại vẫn là mười người, chứ không phải là một người hùng mạnh.

Lịch Thanh Phong cười cười:

- Các ngươi có biết, vì sao hội nghị lần này chọn chính là các ngươi không?

Nghe ông ta hỏi như vậy, những người gia ở đây đều biến sắc.

Ông ta phủi tay, lập tức có một nam tử trẻ tuổi tươi cười tiến vào. Y lễ phép gật đầu chào mọi người, thoạt nhìn rất hòa ái. Nhưng ác khí ở giữa hai hàng lông mày khiến cho tim người ta đập thình thịch. Y tên là La Đồ, hay còn gọi là La Tiểu Đồ.

- Bởi vì a…

Lịch Thanh Phong không nhịn được bật cười, cười rất khoái trá:

- Đám người các ngươi giống như Bàng gia, đã không còn giá trị tồn tại nữa rồi.

Mọi người ngây ra như phỗng, nhưng không ai dám phản kháng. Không phải bọn họ sợ Lịch Thanh Phong, đương nhiên cũng không phải sợ La Đồ. Mà là sợ vị Gia mà Lịch Thanh Phong nói kia…bọn họ biết rằng, không phản kháng thì mình chết, nhưng nếu phản kháng, thì chính là diệt tộc.

- Ngươi thấy điểm tâm mà ta chọn cho ngươi như thế nào?

Lịch Thanh Phong hỏi.

La Đồ khẽ cười nói:

- Ngửi thôi đã biết là mỹ vị rồi.

Lịch Thanh Phong gật đầu nói:

- Ngươi nên đổi lại cái tên. Trước kia ngươi tên là La Tiểu Đồ, về sau đổi thành La Đồ, hiện tại theo ta thấy…tên ngươi sẽ là Đồ.





Thành Hiền La nằm bên cạnh một núi lớn, còn thư viện Thông Cổ thì xây ở dưới chân núi. Tòa thạch tháp nguy nga kia từng là biểu tượng của thành Hiền La, cũng là biểu tượng của thư viện Thông Cổ. Tuy nhiên hiện tại ở trong lòng nhiều người, tòa thạch tháp kia là biểu tượng của Vạn Tinh Thần. Lão già gần đất xa trời kia, mang theo thanh kiếm mà lúc trẻ vẫn hay dùng lại bước chân vào giang hồ, dùng một phương thức cuồng ngạo của người thiếu niên quấy động cả giang hồ, khiến dòng nước trở nên đục ngầu, không biết bao nhiêu con cá chết.

Thế gian này, có mấy người có thể quấy đục cả giang hồ? Phần lớn mọi người ở trong giang hồ, đều là cá. Chỉ có rất ít người mới ở ngoài giang hồ, có thể quấy động cả giang hồ.

Có người nói lúc Vạn Tinh Thần còn trẻ, kiêu ngạo giống như thanh kiếm trong tay của ông ta, không bao giờ lùi bước, vĩnh viễn tiến về phía trước. Có người nói Vạn Tinh Thần tuổi già mới chân chính biến thành thanh kiếm kia, chân chính không bao giờ tránh né.

Có người mắng ông ta, có người hận muốn giết ông ta, nhưng bất kể như thế nào, ông ta đều là truyền kỳ.

Cho nên lúc Lịch Thanh Phong nhắc tới kẻ địch mà mình chưa từng thấy qua kia, ngữ khí luôn bày tỏ sự kính trọng. Ít nhất ông ta thừa nhận, dù mình khổ luyện cả đời cũng kém hơn Vạn Tinh Thần. Ông ta ngồi trên tảng đá nhô ra ở sườn núi, nhìn đoạn tháp ở phía dưới. Lần trước ông ta cũng ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với người khác.

- Cảm giác thế nào?

Ông ta nhấp một ngụm rượu, dường như kiêng kỵ cái gì đó nên không một hơi uống hết.

- Rất đẹp!

Nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh ông ta nhếch môi cười:

- Chưa từng nghĩ rằng nói lại đẹp như vậy.

- Đừng nhìn chằm chằm vào cổ của ta.

Lịch Thanh Phong chậm rãi nói:

- Với tu vị hiện tại của ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi không dám…nếu ngươi đã không dám, vậy thì thu hồi ý niệm đó trong đầu đi. Ta tặng ngươi một mâm điểm tâm, chứ ta không ở trên cái mâm ấy. Mà sở dĩ lựa chọn ngươi, là vì ngươi rất may mắn, ngươi có hiểu không?

- Hiểu!

La Đồ gật đầu, thu hồi ánh mắt khỏi cái cổ của Lịch Thanh Phong:

- Đồ…cái tên này rất hay. Trước kia gọi là La Tiểu Đồ, ta cảm thấy cái chữ La kia thật hay. Về sau gọi là La Đồ, ta vẫn cảm thấy chữ La kia rất hay. Hiện tại….hóa ra không có chữ La mới là hay.

Y trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nói cho ta nghe một chút về người đưa điểm tâm kia. Ta biết, lão chỉ là người rửa chén đĩa mà thôi.

Lịch Thanh Phong cười ha hả:

- Thật kiêu ngạo, ngông cuồng. Chọn ngươi thực không biết là đúng hay là sai. Tuy nhiên, có một điều ngươi phải nhớ kỹ… ngươi dựa vào ăn điểm tâm nên mới có được như ngày hôm nay, dù kiêu ngạo ngông cuồng thì cũng phải có mức độ. Đừng tưởng rằng ngươi đã rất mạnh rồi. Không nói tới người khác, cho dù là La Diệu ở lúc mạnh nhất cũng có thể hành hạ chết ngươi. Sở dĩ y thua Dương Kiên, là vì y không đạt tới thời kỳ đỉnh phong nhất. Y vốn có cơ hội, nhưng lại bị Dương Kỳ phá hủy.

- Nói tới Dương Kỳ, luận về nội kình hùng hậu có lẽ y không bằng được với ngươi bây giờ. Luận về nội kình, y cũng không bằng được Đại Luân Minh Vương, thậm chí không bằng La Diệu. Nhưng nếu như ngươi gặp được y, ngươi vẫn sẽ chết.

Đồ gật đầu nói:

- Nhưng ta không có hứng thú với người chết.

Lịch Thanh Phong uống một ngụm rượu:

- Công pháp mà ta truyền cho ngươi tên là Thôn Thiên Công, ngươi cảm thấy công pháp này thế nào?

- Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Đây là thần kỹ.

Đồ trả lời.