Khí trời tốt khiến cho người ta thoải mái chỉ muốn hét lên một tiếng. Trời tịnh gió, bầu trời xanh thăm thẳm, thậm chí tìm không thấy một đám mây. Không có cản trở, tia nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Xa giá của Hoàng Đế bệ hạ nghiền qua ánh nắng, chậm rãi đi tới diễn võ trường cực lớn.
Sau khi đi vào diễn võ trường, lại đi mất nửa canh giờ, mới lờ mờ nhìn thấy tòa thổ thành. Hoàng Đế ở trong xe ngựa thấp giọng phân phó một câu, xe ngựa lập tức dừng lại. Thái giám đầu lĩnh Tô Bất Úy cúi người vén rèm xe lên. Hoàng Đế đi ra, nhịn không được hít một hơi không khí mới mẻ ở ngoài thành, niềm nở nói:
- Tới diễn võ trường, không cần ngồi xe, đổi sang cưỡi ngựa.
Tô Bất Úy vội vàng ngoắc tay, phân phó người dắt tọa kỵ của Hoàng Đế tới. Đây là một con tuấn mã thuần trắng từ Bắc Liêu. Là lúc sứ giả Bắc Liêu lần đầu tiên tớiTrường An kính hiến cho Hoàng Đế Đại Tùy. Sau khi có được con ngựa này, Hoàng Đế lập tức bỏ tọa kỵ vốn đang dùng của mình. Đó là một con chiến mã tráng kiện từ đế quốc Mông Nguyên. Dù con ngựa kia là hãn huyết bảo mã, nhưng ai bảo nó là từ Mông Nguyên.
Con ngựa được người Bắc Liêu xưng là Tuyết Kỳ Lân này cực kỳ dã tính. Để thuần hóa được nó, Hoàng Đế bệ hạ phải mất cả nửa tháng. Dù trước khi đăng cơ, Hoàng Đế đã từng lãnh binh, cung mã thành thạo nhưng quá trình phục tùng Tuyết Kỳ Lân vẫn phải sứt đầu mẻ trán.
Xuống xe lên ngựa, tinh thần của Hoàng Đế rất phấn chấn.
Thống lĩnh đại nội thị vệ, La Úy Nhiên, phó thống lĩnh kiêm Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực theo sát phía sau. Đằng sau có thêm trên trăm thị vệ mặc phi ngưbào, cung nữ, nội thị, chỉ có thể đi bộ hít bụi từ chiến mã tới đài quan sát bên kia.
Phóng ngựa chạy vài dặm, Hoàng Đế cảm thấy nếp nhăn vài ngày này được dãn ra không ít.
Cho nên tâm tình của hắn rất tốt.
Cách đài quan sát còn xa, Di Thân Vương là người đi đầu. Viện trưởng Diễn Vũ Viện Chu Bán Xuyên, Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung cùng mọi người đi nhanh tới bên này nghênh đón. Thấy Hoàng Đế bệ hạ tới, Di Thân Vương dẫn đầu vẩy bào quỳ xuống nói vạn tuế. Ba người cùng các giáo viên Diễn Vũ Viện và các tướng lãnh trong Hữu Kiêu Vệ đều quỳ xuống.
Hoàng Đế xuống ngựa, trước tiên dìu Chu Bán Xuyên lên, nói:- Không phải trẫm đã nói rồi sao. Tiên sinh đức cao vọng trọng, có thể gặp trẫm mà không quỳ.
Chu Bán Xuyên hướng Di Thân Vương Dương Dận chớp chớp mắt:
- Vương Gia đang quỳ, chúng thần sao dám đứng.
- Đứng lên đi Lão Lục. Sau này nếu không phải trong trường hợp chính thức như triều hội, thì các ngươi không cần phải quỳ lạy. Quá phiền toái.
Hoàng Đế cười cười, cất bước đi tới đài quan sát:
- Hôm nay trẫm định trộm một ngày để lười biếng. Cho nên chạy tới diễn võ trường này xem cuộc thi tam giáp. Ba thanh niên tài tuấn đứng đầu của Diễn Vũ Viện đều là nhân kiệt. Hôm qua trẫm do dự thật lâu, vẫn không nhịn được hấp dẫn. Vừa mới tan triều cái liền tới đây luôn.- Vẫn chưa bắt đầu.
Chu Bán Xuyên trả lời một câu.
Hoàng Đế vừa đi vừa nói:
- Nghe nói hôm qua vẫn chưa đánh. Trẫm tưởng tới đêm thì bọn họ mới ra tay. Nhưng tới sáng sớm vẫn chưa có tin tức truyền tới tay trẫm, trẫm mới tỉnh ngộ là ba tên kia đang đợi người khác xuất thủ. Cho nên trẫm liền tớiTrẫm ngồi ở trên đài quan sát cuộc chiến, bọn họ còn không biết xấu hổ chờ đợi?
Lúc nói lời này, Hoàng Đế lộ vẻ đắc ý như trẻ con.
Chu Bán Xuyên và Di Thân Vương Dương Dận nhìn nhau cười cười. Nhất là Di Thân Vương Dương Dận, cười rất vui vẻ. Nếu không phải bệ hạ đích thân tới, chỉ sợhắn phải chờ ở diễn võ trường này ba ngày rồi. Như lúc trước hắn nói, tốn ba ngày ở diễn võ trường, không biết bỏ lỡ bao nhiêu tiết mục hay ở bên ngoài.
Thoạt nhìn Hoàng Đế rất hào hứng, bước nhanh tới đài quan sát rồi ngồi xuống. Hắn nhìn Dương Dận, cười nói:
- Lá trà ngươi giấu trong phủ của ngươi còn ngon hơn cả hoàng cung. Tranh thủ thời gian cầm ra đây một ít, đừng keo kiệt.
- Lá trà của thần đệ làm sao bằng được trong nội cung. Thần đệ thèm đại hồng bào mà Giang Nam tiến cống từ rất lâu rồi. Mỗi lần nghĩ tới đều ngủ không yên
- Biết ngay ngươi không chịu thiệt thòi mà!
Hoàng Đế lườm hắn một cái:- Hôm nay trẫm uống trà của ngươi, hồi cung trẫm sẽ bảo Tô Bất Úy mang cho ngươi một cân Đại Hồng Bào.
- Tạ chủ long ân.
Dương Dận ôm quyền xoay người, mang theo nụ cười vì chiếm được tiện nghi.
Sau khi trà thơm được bưng lên, Hoàng Đế đặt dưới mũi, ngửi ngửi, nhịn không được khen:
- Trẫm đã nói trong tay Lão Lục toàn là thứ tốt mà. Loại trà này chỉ sợ có ít nhất một vạn bốn nghìn tim sen đã được nghiền. Một bình này nếu đổi ra bạc, đủ cho một hộ gia đình nhỏ chi tiêu một năm.
- Là Ngô Nhất Đạo tặng cho thần đệ.Dương Dận vội vàng cúi đầu nói.
Hoàng Đế cười cười, không tiếp tục vấn đề về trà nữa. Hắn chỉ tòa thổ thành cách vài dặm, nói:
- Phái người đi thúc giục, nói rằng trẫm muốn thấy kết quả ngay từ hôm nay. Trước khi trời tối nếu vẫn không phân ra thắng bại, trẫm liền đưa ba người bọn họ tới tháp Ninh An phòng thủ biên giới. Cho dù La Diệu, Ngu Mãn Lâu và Lý Viễn Sơn có quỳ xuống cầu khẩn, trẫm cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh ban ra.
Đám thị vệ phía dưới không dám trì hoãn. Vội vàng lên ngựa chạy như bay về hướng thổ thành.
Hoàng Đế uống một ngụm trà, có chút trầm ngâm, nghiêng đầu nói với Chu Bán Xuyên:- Chu lão, hai ngày trước Hầu Văn Cực kể cho trẫm một việc rất thú vị. Trẫm nghe xong, trong lòng cũng cao hứngHồng Tụ Chiêu trở lại Trường An rồi.
- A?
Chu Bán Xuyên đang híp mắt uống trà, nghe vậy liền biến sắc, suýt nữa phun cả nước trà ra.
Hứa Hiếu Cung ngồi ở xa nhất, vô ý thức nhìn Di Thân Vương Dương Dận. Rất nhanh liền thu ánh mắt về. Hắn biết tính của bệ hạ, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy chuyện này ra. Bất kỳ một câu nào mà bệ hạ nói với thần tử, thường thường đằng sau nó có một tầng ý nghĩa sâu hơn.
Hắn vô ý thức nhìn Dương Dận, là bởi vì hắn biết những lời của bệ hạ, thoạt nhìn như nói với Chu Bán Xuyên, nhưng thực ra là đang nói với Di Thân Vương.- Lão Thất có về cùng không?
Dương Dận lập tức đứng lên, sốt ruột hỏi.
Hoàng Đế lắc đầu:
- Mười năm rưỡi rồi. Trẫm đã phái người đi khắp Đại Tùy để tìm, vẫn không thấy một chút tin tức nào của Lão ThấtTuy nhiên ca vũ hành Hồng Tụ Chiêu quay lại cũng tốt, coi như có thể nhìn thấy bóng dáng của Lão Thất. Trẫm đã phân phó cho Hầu Văn Cực đi thông báo cho các quan viên. Hồng Tụ Chiêu đã trở lại, cứ đúng luật cho phép mở. không thu một đồng thuế nào từ tòa lâu đó. Lúc Lão Thất ở đây, vẫn là quy củ đóTuy nhiên Trường An Phủ không thể gây khó dễ cho việc đóng dấu buôn bán. Nếu trẫm biết người nào dám giở trò mờ ám, thì trẫm sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.