Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 756: Thời đại lớn




- Đại tướng quân quen người trên thành kia?

Trần Hiếu Nho hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi cũng quen.

- À?

Trần Hiếu Nho hơi sửng sốt:

- Thuộc hạ không nhận ra y.

- Người này tên là Ngu Khiếu.

Trần Hiếu Nho nghe thấy cái tên, lập tức nhớ ra:

- Thuộc hạ nhớ ra rồi. Y là con của Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu, từng nổi tiếng phong lưu ở trong thành Trường An. Nhưng trong hồ sơ lưu trữ của Đại Nội Thị Vệ Xử và Hình Bộ Đại Lý Tự, người này đã là người chết. Xem ra trận lùng bắt phản nghịch trong thành Trường An lúc trước cũng không nghiêm ngặt cho lắm. Có người giúp y chạy trốn, sau đó tìm kẻ chết thay.

Phương Giải gật đầu:

- Điều này không quan trọng. Quan trọng là, người kia có chân tài thực học…y nhất định sẽ giúp Chu Xanh Thiên tử thủ Phong Bình. Y nắm rõ quân đội Đại Tùy như lòng bàn tay, cho nên y hiểu rõ thủ đoạn công thành của chúng ta. Lúc bao vây tiêu diệt viện quân của Phong Bình ở trong thung lũng, ta liền cảm thấy đội quân này khác với quân đội Nam Yến. Chẳng qua là lúc đó không để ý tới. Giờ suy nghĩ lại, Phong Bình quân cũng bắt chước trận hình của quân đội Đại Tùy, chỉ có điều không thuần thục bằng thôi. Trận hình thay đổi khá là khô cứng. Xem ra Ngu Khiếu vẫn luôn giúp Chu Xanh Thiên luyện binh ở Phong Bình.

Ngụy Tây Đình, người mới từ đại đội binh mã chạy tới, nghĩ một lát rồi nói:

- Thuộc hạ cũng từng nghe nói qua tên tuổi của người này. Phụ thân của y là Ngu Mãn Lâu từng được vinh dự là một trong ba Đại tướng quân đứng đầu của mười sáu vệ chiến binh Đại Tùy. Nếu y được chân truyền của Ngu Mãn Lâu, thì khả năng lãnh binh là khá cao.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Quan trọng nhất là, trong thành Phong Bình không có người của chúng ta.

Hắn có chút buồn bã nói:

- Lúc trước nhân lực không đủ, Kiêu Kỵ Giáo xen lẫn trong dân chạy nạn có một tổ lưu lại ở Khánh Nguyên là do Phó Chính Nam giữ lại dân chúng, cho nên chiếm được Khánh Nguyên có thể tính là may mắn. Mộ Dung Vĩnh phái người mang dân chúng tới thành Đại Lý, chỉ đi qua Khánh Nguyên chứ không qua Phong Bình, nên người của chúng ta căn bản không cơ hội đi vào. Phần lớn Kiêu Kỵ Giáo đã bị mang tới thành Đại Lý rồi. Không có nội ứng, chiếm Phong Bình còn khó hơn Khánh Nguyên.

- Đại tướng quân

Trần Hiếu Nho do dự một lát rồi nói:

- Nếu không chúng ta mặc kệ Phong Bình? Từ thành Khánh Nguyên có thể trực tiếp xuôi nam tấn công Bái thành và thành Kim An, sau đó tiến thẳng tới thành Đại Lý. Có chiếm được Phong Bình hay không, dường như không ảnh hưởng tới đại cục.

Phương Giải lắc đầu:

- Diệt Nam Yến, sẽ không lưu lại một thành nào. Nếu vì một thành khó đánh liền bỏ qua, thì khí thế mà ta thật vất vả gây dựng cho binh lính sẽ dần dần tan biến. Thấy khó khăn liền đi vòng, đây không phải là biện pháp hay.

- Thuộc hạ đã hiểu.

Trần Hiếu Nho cúi đầu nói.

- Nếu không thể dùng trí, thì cứ quang minh chính đại mà đánh.

Lúc nói lời này, Phương Giải đề cao thanh âm, sau đó tiếp tục phân phó:

- Hạ lệnh cho đại quân đóng trại cách cửa đông thành Phong Bình mười dặm, chờ khí giới công thành vận chuyển tới. Ra lệnh cho Quân Nhu Doanh đi chậm chút, để cho kỵ binh của Hạ Hầu bảo vệ, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Trần Hiếu Nho, ngươi đi theo ta.

Phương Giải phân phó một tiếng, lập tức đi tới một bên. Trần Hiếu Nho biết Phương Giải có việc muốn ra lệnh cho mình, nên vội vàng đuổi theo.

- Ngươi mang theo vài Kiêu Kỵ Giáo có thân thủ tốt lập tức trở về thành Khánh Nguyên. Chọn một ít vàng bạc trâu báu trong phủ kho mang tới. Chớ keo kiệt, mang nhiều chút, lập tức tới Bái thành.

- Tới Bái thành?

Trần Hiếu Nho khó hiểu hỏi:

- Đại tướng quân có thể nói rõ hơn được không, tới Bái thành làm gì?

Phương Giải nói nhỏ vào tai y mấy câu, hai mắt Trần Hiếu Nho lập tức sáng ngời:

- Kế này của Đại tướng quân thật là diệu!

Phương Giải cười nói:

- Cho dù vỗ mông ngựa thì ta cũng không tăng tiền lương cho ngươi đâu…ngươi làm việc phải cẩn thận. Chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi ta mới yên tâm. Về vấn đề thân phận thì hơi khó giải quyết, ngươi tự nghĩ biện pháp. Chuyện này không những phải làm tốt, mà còn phải nhanh. Cho nên ngươi chọn mấy thuộc hạ thích hợp, làm càng nhanh càng tốt.

- Thuộc hạ đã hiểu!

Trần Hiếu Nho gật đầu:

- Thuộc hạ lập tức mang theo người trở lại Khánh Nguyên.

Phương Giải ừ một tiếng, lại gọi một thân tín tới phân phó vài câu, bảo người này cầm theo lệnh bài trở về đại doanh núi Chu Tước ở Hoàng Dương Đạo.





Đã là ngày thứ ba bao vây Phong Bình.

Độc Cô Văn Tú từ Hoàng Dương Đạo tới rốt cuộc đã đuổi kịp đội ngũ. Y không kịp thay đổi quần áo, liền mang theo vẻ phong trần mệt mỏi tới lều lớn của Phương Giải.

- Chủ Công, thuộc hạ tới chậm, mong Chủ Công trách phạt.

Sau khi đi vào, y liền hành đại lễ, Phương Giải vội vàng đi tới nâng y dậy. Y gọi một tiếng Chủ Công chứ không phải là Đại tướng quân, ý nghĩa trong đó tự nhiên sâu xa. Cũng không biết Phương Giải có để ý tới chi tiết này hay không, nhưng về sau người của Hắc Kỳ Quân đều đổi cách xưng hô với Phương Giải. Tuy mặt ngoài, xưng hô như vậy không có bất thường quá lớn, nhưng mọi người đều biết, xưng hô thay đổi, địa vị liền thay đổi.

Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo đã từng nói, Độc Cô Văn Tú thông minh ở chỗ, y biết nên làm gì vào lúc nào, hơn nữa biểu hiện rất tự nhiên. Hiện tại tuy thân phận của Phương Giải vẫn là Đại tướng quân của Hắc Kỳ Quân, trên người có tước vị mà triều đình Đại Tùy phong cho, nhưng trên thực tế, hắn đã là chư hầu một phương rồi.

Độc Cô Văn Tú đề cao địa vị của Phương Giải lên, đủ để thấy chỗ thông minh của y.

- Thực ra là ta làm khổ ngươi, ta sao có thể trách phạt được? Vừa mới đánh hạ thành Tín Dương ở Hoàng Dương Đạo bên kia, liền điều ngươi tới đây, không cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, chắc đoạn đường này rất mệt mỏi nhỉ?

Phương Giải bảo Độc Cô Văn Tú ngồi xuống nói chuyện.

Độc Cô Văn Tú cúi người một cái mới ngồi xuống:

- Thuộc hạ không cảm thấy mệt nhọc, chỉ sợ tới muộn làm hỏng việc lớn của Chủ Công.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Trước tiên nói về tình hình của Hoàng Dương Đạo bên kia.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Sau khi thuộc hạ và Thôi tướng quân nhận được mật thư của Chủ Công, liền bắt tay vào chuẩn bị. Thôi tướng quân bị thương được đưa về đại doanh núi Chu Tước. Thuộc hạ và Trần tướng quân tiếp nhận quân đội của Thôi tướng quân tấn công thành Tín Dương. Năm ngày liền phá thành. Kỳ thực dân chúng bên trong thành Tín Dương, lòng người đã bàng hoàng. La Đồ không phái viện binh tới, một tòa cô thành như Tín Dương không kiên trì được lâu. Sau khi phá thành, Điền Tín bị chém, quân coi giữ trong thành được thuộc hạ chia ra bổ sung vào các quân. Lần này binh mã mà thuộc hạ mang tới, có hơn vạn là quân coi giữ của thành Tín Dương. Hiện tại Trần Bàn Sơn đang tiếp quản thành Tín Dương, đề phòng binh mã của La Đồ.

Phương Giải gật đầu, không chen vào.

Độc Cô Văn Tú tiếp tục nói:

- Thôi tướng quân trở về núi Chu Tước, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Chủ Công. Hiện tại chuyện trong đại doanh hẳn là đã xử lý ổn thỏa, chỉ chờ Chủ Công ra lệnh.

Phương Giải gật đầu:

- Chuyện này chỉ có thể đề phòng, phòng ngừa rủi ro có thể xuất hiện dù sao cũng là điều nên làm. Các ngươi đều làm rất tốt, ta không ở Hoàng Dương Đạo, tất cả đều phải dựa vào mấy người các ngươi.

- Chủ Công yên tâm, chuyện trong đại doanh đã có phòng bị, không lo bị bại lộ.

- Ta tin được các ngươi.

Phương Giải gật đầu.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Chỉ có điều…

Y do dự một lát, nhìn sắc mặt của Phương Giải, sau đó hạ giọng nói:

- Lúc thuộc hạ nhận được mật thư của Chủ Công, quả thực hoảng sợ. Nếu không có Chủ Công nhắc nhở, thì chắc thuộc hạ cũng không nghĩ tới. Sau khi nhận được mật thư, thuộc hạ bắt đầu phái người âm thầm điều tra, càng tra càng kinh hãi…Tuy nhiên, hiện tại xem đối phương dường như không có mục tiêu trực tiếp nào, chỉ là đang chuẩn bị. Nhưng những chuẩn bị này, càng khiến lòng người bất an.

Phương Giải lắc đầu:

- Ta bảo các ngươi điều tra, an bài các ngươi làm việc, trong lòng ta sao có thể không mâu thuẫn được? Nhưng việc này quá lớn, quan hệ tới tương lại của hơn mười vạn tướng sĩ Hắc Kỳ Quân, không thể không cẩn thận.

- Chủ Công.

Độc Cô Văn Tú từ trong ngực lấy ra một phong thư vẫn còn dán xỉ:

- Đây là những thứ mà thuộc hạ và Kiêu Kỵ Giáo phối hợp điều tra ra được, thuộc hạ gộp lại rồi ghi hết ở trong này. Thuộc hạ không dám giao cho người khác, chỉ có thể trình lên cho Chủ Công.

Phương Giải nhận lấy phong thư, nhưng không lập tức mở ra.

- Ẩn Ngọc có khỏe không?

Hắn bỗng nhiên hỏi một câu.

- Vẫn khỏe, đang ở trong đại doanh của núi Chu Tước, chỉ có điều ít thấy nàng ta cười. Lần xuôi nam này thuộc hạ vốn định mời nàng cùng đi, nhưng nghĩ lại, Tán Kim Hầu ở bên cạnh, nếu thuộc hạ tùy tiện mang theo nàng tới đây, thì cũng không biết ăn nói thế nào với Tán Kim Hầu. Dù sao chiến trường hung hiểm, nếu chẳng may có sơ xuất gì đó thì dù thuộc hạ chết ngàn lần cũng không bù đắp được.

- Bảo nàng ấy cứ lưu lại ở chân núi đi.

Ngữ khí của Phương Giải có chút buồn bã:

- Ngươi trở về nghi ngơi, sáng sớm ngày mai tới lều lớn nghị sự. Đánh Phong Bình ta đã có tính toán, ngày mai cùng nhau thảo luận xem có sơ hở gì không. Ta phải nhanh chóng đánh hạ Nam Yến, sau đó ổn định lại các đạo Tây Nam…Một thời đại lớn sắp tới rồi, rất nhanh thôi.

Hắn không biết, ở Trường Giang xa xôi, có một người tên là La Đồ cũng nói một câu như vậy. Thời đại lớn đã tới, là thời đại của người trẻ tuổi.