Ngu Khiếu cao giọng nói:
- Phương Giác Hiểu, nếu lúc này thủ thành không phải là ta mà là người khác, có lẽ đã bị ngươi lừa. Nhưng ta đã quá quen với trận hình của quân đội Đại Tùy rồi. Bộ binh của Đại Tùy, năm người tạo thành một trận hình. Đây là trận hình mà Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông Hoàng Đế nghĩ ra. Ông ấy từng nói, năm, là con số vững chắc nhất. Tay có năm ngón, cho nên tay mới nắm được đồ vật. Năm ngón tay tạo thành quyền, chính là công kích mạnh nhất. Năm ngón tay mở ra, thì chính là chưởng, là phòng ngự mạnh nhất. Giáo viên của Diễn Võ Viện từng nói qua những lời này không chỉ một lần, ta vẫn còn nhớ rõ ràng.
- Ta đã từng thấy qua quân đội của Phó Chính Nam, bọn họ không có thói quen tạo năm người một tổ. Chỉ có người Tùy mới như vậy, đây chính là sơ hở lớn nhất!
- Hay!
Có người ở phía sau Ngu Khiếu vỗ tay khen:
- Không uổng công lão phu trọng dụng. Định Trình, ngươi làm không tồi.
Ngu Khiếu quay đầu lại, phát hiện thành chủ Chu Xanh Thiên đã tới.
…
…
Chu Xanh Thiên bước nhanh tới đầu thành, sau khi nhìn xuống không nhịn được lắc đầu:
- Đỉnh Nhi ở phía dưới, vừa rồi cho dù là ta tự mình đi lên đầu thành thì cũng không nhìn ra được sơ hở. Ta chưa từng giao thủ với quân Tùy, mặc dù có nghiên cứu chiến trận của quân Tùy, nhưng lại không để ý tới những chi tiết đó. Định Trình, ngươi liếc cái đã thấy sơ hở, thật là khó được.
Ngu Khiếu vội vàng cúi đầu nói:
- Gia, ngài giao trọng trách cho tỵ chức, tỵ chức sao dám buông lỏng? Vừa lúc tỵ chức học qua vài năm chiến trận của quân Tùy, vả lại thuở nhỏ được gia phụ chỉ điểm rất nhiều, cho nên mới nhìn ra được.
- Làm rất tốt!
Chu Xanh Thiên gật đầu, sau đó hướng dưới thành, nói:
- Chu Đỉnh, ngươi còn mặt mũi chửi ầm lên? Nếu không phải Định Trình có tâm tư tinh tế, thì thành Phong Bình đã hủy trong tay của ngươi rồi! Thân là con cháu của Chu gia, không ngờ lại đầu hàng kẻ thù, ý đồ mở cửa thành. Ngay cả ta đều cảm thấy thẹn cho ngươi!
- Thúc phụ…
Chu Đỉnh há hốc miệng, lại không biết phải giải thích ra sao. Địa vị của Chu Xanh Thiên ở Chu gia là không thể nghi ngờ. Đừng nói là y, cho dù là Tể tướng của Nam Yến, gia chủ đương nhiệm của Chu gia Chu Kiểm Toán thấy ông ta cũng phải cung kính. Y dám chỉ vào Ngu Khiếu mắng to, nhưng ở trước mặt Chu Xanh Thiên, ngay cả thở mạnh y cũng không dám.
- Ngươi tự kết thúc đi. Nếu ngươi có dũng khí đó, ta sẽ lưu lại tên của ngươi trên gia phả.
Chu Xanh Thiên nói.
- Cháu…
Chu Đỉnh ngẩng đầu nhìn Chu Xanh Thiên, không biết phải nói gì. Nếu y có dũng khí tự sát, thì đâu có thể bị Trần Định Nam bắt sống.
Thấy y không làm được, Chu Xanh Thiên cũng lười để ý. Ông ta nhìn đội ngũ phía dưới:
- Không biết Phương tướng quân có ở phía dưới không? Nếu là có, thì mong đi ra nói chuyện với ta vài câu?
Phương Giải nháy mắt ra hiệu cho Trần Hiếu Nho, Trần Hiếu Nho lập tức hiểu ý. Y ngẩng đầu hướng cổng thành, hô lên:
- Thành chủ, Đại tướng quân nhà ta không ở trong quân. Ta thật không ngờ trong thành Phong Bình lại có nhân vật như vậy, nhìn thấu diệu kế của Đại tướng quân nhà ta. Tuy nhiên, một người Tùy, lại là một người xuất thân từ quân nhân Đại Tùy, có thể nhìn ra trận hình biến hóa cũng không có gì ngạc nhiên. Không ngờ người Tùy này lại giúp đỡ người khác đối phó với người Tùy. Hơn nữa, còn có mặt mũi chỉ trích người khác là phản đồ…Ta rất tò mò, vị tướng quân này là con cháu nhà ai ở Đại Tùy? Nói ra nghe một chút, để xem nhà nào nuôi ra được đứa con mặt dày như vậy.
Lời này đầy chanh chua, ngay cả Ngu Khiếu cũng phải biến sắc.
Chu Xanh Thiên liếc nhìn Ngu Khiếu một cái, sau đó nói xuống phía dưới:
- Nghe nói Hổ Bí dưới trướng của Phương tướng quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chu Đỉnh bại trong tay của Phương tướng quân cũng không có gì kỳ lạ. Tuy nhiên lão phu lại không ngờ thứ sắc bén nhất dưới trướng của Phương tướng quân không phải là chiến tướng, mà là cái mồm của ngươi.
Trần Hiếu Nho lắc đầu:
- Bất kể là cái gì, cũng không thể chịu thiệt, đây là điều mà Đại tướng quân nhà ta từng dạy bảo. Đánh giặc cũng tốt, mắng chửi người cũng tốt, chịu thiệt là không đúng. Huống chi ta không nói sai, thân là người Tùy lại làm việc giúp người Nam Yến, gây trở ngại cho quân đội Đại Tùy công thành chiếm đất, không thấy nhục còn đắc chí…thực không biết nếu gia tộc của ngươi biết được sẽ nói ngươi thế nào! Chắc mộ tổ tiên của nhà ngươi sẽ bốc hơi nước mất!
Trong lòng Phương Giải tự nhủ, khả năng nói móc của Trần Hiếu Nho thật đúng là cao cường, có thể bằng với khả năng tra tấn bức cung của y rồi.
- Gia, đối phương chỉ có bốn tới năm nghìn người, tỵ chức nguyện mang theo một đội ra ngoài thành đánh bại quân địch!
Sắc mặt của Ngu Khiếu có chút trắng bệch, nói.
Chu Xanh Thiên vừa định nói chuyện, thì nhìn thấy bụi đất cuồn cuộn ở phía xa xa, hiển nhiên có đại đội binh mã tới.
- Đã chậm!
Ông ta lắc đầu, xoay người rời đi.
Hai mắt Ngu Khiếu lóe lên một cái, đầy ý vị sâu xa.
…
…
Chu Xanh Thiên rời khỏi tường thành liền trở về phủ thành chủ, cũng không ra lệnh phải làm cái gì. Ông ta giao việc trấn thủ cửa đông cho Ngu Khiếu, cho nên ông ta sẽ không tùy ý ra lệnh. Đây là một sự tin tưởng của cấp trên với cấp dưới, cho dù sự tin tưởng đó không phải là tuyệt đối. Thân ở địa vị cao đã lâu, Chu Xanh Thiên biết làm một người thủ lĩnh tốt hơn bất kỳ ai. Ông ta đã nói qua giao việc phòng thủ đông thành cho Ngu Khiếu, thì sẽ không biểu hiện ra một chút hoài nghi nào. Người thông minh đều biết, nếu không có ý định vạch trần nghi ngờ, thì tốt nhất nên giữ ở trong lòng.
Mà có một số người hơi chút thành công liền tạo cho mình một thói quen chỉ điểm giang sơn. Đi tới bất kỳ chỗ nào cũng muốn can thiệp vào công việc. Thủ trưởng như vậy, chỉ khiến cho cấp dưới bất mãn mà thôi. Nếu lại còn thể hiện sự nghi ngờ ra ngoài, vậy thì cách thất bại không còn xa.
Sau khi Chu Xanh Thiên đi rồi, Ngu Khiếu mới thở phào một cái. Lúc này y mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Hắc Kỳ Quân ở ngoài thành cũng đã lui. Nếu đã không còn cơ hội lừa mở cửa thành, thì lưu lại cũng vô dụng. Nhưng lần này, thế công của Hắc Kỳ Quân không ở trên mũi đao. Vị tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân kia có dụng tâm khá độc địa. Y công không phải là thành, mà là lòng người.
Y đang chia rẽ mối quan hệ giữa Chu Xanh Thiên và Ngu Khiếu.
Ngu Khiếu lập tức nhận ra điểm đó, cho nên y đang diễn trò. Nhưng y không biết mình diễn trò có lừa gạt được Chu Xanh Thiên hay không.
Đúng vậy, y tới đầu nhập vào Chu Xanh Thiên, nhưng chưa từng tính toán bán mạng cho ông ta. Y chỉ coi Phong Bình như một cây cầu, nhằm chuẩn bị về sau. Cho nên y vẫn cẩn thận dấu diếm tài học và kiến thức của mình, thậm chí có thời điểm giả bộ lỗ mãng một chút. Chẳng hạn như vừa rồi, y hoàn toàn có thể dựa vào tài ăn nói của mình để mắng tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân kia. Nhưng y vẫn lựa chọn làm bộ như tức giận tới phát run.
Y muốn Chu Xanh Thiên tưởng rằng mình thực sự tức giận, nhưng y biết Chu Xanh Thiên không dễ bị lừa.
Nhìn đội ngũ Hắc Kỳ Quân ở bên ngoài thành, Ngu Khiếu nắm chặt tay, trong lòng thề
“Phương Giải, ta tuyệt sẽ không cho phép ngươi cướp đi thứ đang nắm trong tay ta, cũng sẽ không để cho ngươi lần nữa trèo lên đầu ta. Phong Bình là của ta, tương lai ta còn phải đánh tới Trường An báo thù cho Ngu gia. Bất kể kẻ nào cũng không thể phá hủy kế hoạch của ta, bất kỳ kẻ nào!”