Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 753: Cho ngươi một cơ hội




Lúc Đại Thương còn tồn tại, ông ta chỉ cần hướng triều đình đòi quân lương. Tuy Đại Thương mục nát nhưng quốc khố coi như đầy đủ. Lúc giao lương thảo và vật tư cho một người thuộc danh môn vọng tộc như Chu gia, thì sẽ không lo bị cắt xén. Đám quan lớn của Hộ Bộ Binh Bộ không có kẻ nào là ngu ngốc, biết có thể cắt xén ai, có thể không cắt xén ai.

Nhưng sau khi Đại Thương diệt vong, muốn dựa vào một tòa thành trì nuôi sống mười vạn đại quân là chuyện không có khả năng. Cả Phong Bình cộng lại chỉ có hơn mười vạn dân chúng mà thôi. Một người dân nuôi dưỡng một binh lính, dù mệt chết cũng không nuôi được. Cho nên Chu Xanh Thiên đã giải trừ quân bị từ lâu. Bảy thành binh lực của ông ta đều đã cởi giáp trồng ruộng. Có nhiều hơn sáu bảy vạn tráng niên trồng trọt, thu hoạch nhất định là không nhỏ. Còn thừa lại khoảng ba vạn binh mã tinh nhuệ, là đủ để bảo vệ Phong Bình rồi.

Chu Xanh Thiên và Phó Chính Nam có giao tình rất tốt, không chỉ vì bọn họ ý hợp tâm đầu, còn vì bọn họ đều hiểu, muốn bảo vệ tốt thành Khánh Nguyên và thành Phong Bình, thì đều phải có mối quan hệ tốt với đối phương. Đạo lý môi hở răng lạnh ai cũng hiểu. Những người chìm nổi quan trường nhiều năm như bọn họ càng hiểu rõ đạo lý kia hơn bất kỳ ai.

Phong Bình và Khánh Nguyên gắn bó như môi với răng. Một thành bị phá, thành kia cũng khó mà kéo dài. Hai thành giúp đỡ lẫn nhau mới là kế dài lâu.

Cho nên, cho dù đôi bên không có giao tình gì thì Chu Xanh Thiên vẫn phái viện binh tới.

Giống như lời Phương Giải nói, hiện tại ưu thế của Hắc Kỳ Quân ở chỗ bọn họ công phá thành Khánh Nguyên quá nhanh, nhanh tới mức Phong Bình bên kia còn chưa biết gì.

Đây là cơ hội duy nhất có thể lợi dụng.

- Tới rồi!

Nhiếp Tiểu Cúc thấy thám báo trên cây đại thụ phát ra tín hiệu, lập tức nhắc nhở Phương Giải. Phương Giải nhảy xuống bạch sư, đi lên chỗ cao, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về hướng thung lũng. Chỉ thấy một đội Phong Bình quân đi ra từ thung lũng, lập tức bày trận hình phòng ngự.

- Người lãnh binh có chút tâm kế.

Phương Giải gật đầu:

- Đại đội binh mã còn ở phía sau, đội binh mã này chỉ là dò xét mà thôi. Sở dĩ ta không mai phục ở thung lũng, là vì ma túy Phong Bình quân. Dựa theo lẽ thường, nơi phục kích tốt nhất tất nhiên là sơn cốc. Nhưng ta lại không làm như vậy. Phong Bình quân bình an vô sự ra khỏi thung lũng, khó tránh khỏi trong lòng buông lỏng. Ra khỏi sơn cốc, mới là lúc bọn họ suy yếu nhất. Thật giống như một người đi qua cầu độc mộc, lúc đầu sợ hãi, giẫm lên vừa mới thấy yên tâm thì có người đột nhiên đẩy một cái, hơn nửa là sẽ không phòng bị. Tuy nhiên nhìn tư thế của Phong Bình quân, kỷ luật khá tốt, chớ tùy tiện lao tới.

Kỳ Lân có chút lo lắng nói:

- Nếu Trần tướng quân thiếu kiên nhẫn giết ra ngoài, chỉ sợ Phong Bình quân phía sau sẽ sợ hãi lui quân.

- Nếu Trần Định Nam kém cỏi như vậy, thì ta đã không để cho y chỉ huy một quân.

Phương Giải chỉ hướng thung lũng:

- Phái thám báo tới đó, quan sát gắt gao Phong Bình quân phía sau. Nhìn xem phía sau có bao nhiêu binh mã. Đợi đại đội binh mã bị Trần Định Nam cuốn lấy, ta còn dùng tới binh lực phía sau kia.





Thành Phong Bình

Phủ thành chủ

Thư phòng

Chu Xanh Thiên bưng một chén rượu suy nghĩ xuất thần. Trước mặt là cuốn Xuân Thu đã đọc đi đọc lại mấy chục lần mà không chán, nhưng hôm nay lại không dậy nổi hứng thú. Ông ta đã bảy mươi tuổi rồi, nhưng vẫn duy trì một thói quen khiến người ta khó lý giải và rất khâm phục. Chính là ông ta không uống trà, chỉ uống rượu.

Thậm chí, ông ta không uống nước.

Khát uống rượu, nghỉ ngơi uống rượu, cao hứng uống rượu, mất hứng vẫn uống rượu. Bụng của ông ta giống như làm bằng cao su, rót vào ba tới năm cân rượu trắng mà không hề có chút phản ứng. Qua nhiều năm như vậy, ông ta chỉ say có hai lần. Lần đầu tiên, là lúc ông ta mới sáu tuổi rồi trộm rượu uống. Một đứa nhỏ sáu tuổi uống gần một cân rượu lâu năm, say tới bất tỉnh nhân sự, ngủ hai ngày hai đêm. Lần thứ hai là lúc Đại Thương diệt vong, nghe nói Ung Châu bị quân Tùy công phá, nhìn mười ba đạo ý chỉ trước mặt, ông ta chỉ uống vài chén rượu mà lại say tới rối tinh rối mù.

Lúc này, trước mặt ông ta bày một cuốn Xuân Thu đã đọc tới quăn cả sách, còn có một bức thư bị thấm mồ hôi.

Bức thư này, ông ta đã đọc đi đọc lại ba lần.

Người truyền tin kia vội vã tới, sau khi giao thư cho binh lính trông cửa xong liền lại vội vàng rời đi, nói là còn phải tới Bái thành cầu viện. Thành chủ Bái thành là Bạch Khải Thiện có giao tình khá nhạt với Phó Chính Nam. Nếu người đưa tin này đúng là Phó Chính Nam phái tới, còn phải tới Bái thành, thì có thể thấy thành Khánh Nguyên đúng là gặp nguy cơ lớn rồi.

Cho nên Chu Xanh Thiên cơ hồ không chút do dự, liền sai đại tướng dưới trướng cũng là cháu họ của ông ta là Chu Đỉnh suất một vạn quân tới thành Khánh Nguyên. Sau đó ông ta lại tự tay viết một bức thư phái người suốt đêm đưa tới Bái thành và thành Kim An, mời thành chủ của hai thành này phái binh cứu viện.

Sau khi bố trí xong, đội ngũ đã xuất phát, người đưa tin đã xuất phát, nhưng vừa yên tĩnh lại, Chu Xanh Thiên liền cảm thấy lo lắng. Ông ta cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị. Trong đầu như bắt được một sợi dậy, chỉ cần kéo sợi dây này cái thì chân tướng liền lộ ra. Nhưng sợi dây kia cứ lung la lung lay, không dễ tóm được.

- Định Trình…

Ông ta đưa bức thư cho một người trẻ tuổi bên cạnh:

- Ngươi thấy chuyện này thế nào?

Người trẻ tuổi tên là Định Trình nhận lấy bức thư, cẩn thận đọc. Lúc trước y đã kiểm tra một lần, không thấy có dấu hiệu đáng nghi gì. Y đối chiếu chữ viết của bức thư với chữ viết lúc trước của Phó Chính Nam, thấy giống nhau như đúc. Nhất là bức thư đã bị thấm mồ hôi, càng thêm khó phân biệt. Mà ngay cả thành chủ cũng nhìn không ra, cho nên y càng không thể xác định.

Bức thư rất ngắn, nên khó mà đoán được thói quen của người viết. Nhìn chữ trên bức thư có vẻ viết gấp gáp, giống như là viết dưới tình thế cấp bách.

- Tỵ chức không biết nhiều về Phó thành chủ cho lắm, dù sao tỵ chức mới tới Phong Bình được hai năm, chỉ có duyên gặp mặt Phó thành chủ một lần. Nhưng tỵ chức biết một ít về Phương Giải, lúc đầu ở trong thành Trường An cũng có qua lại với hắn.

- Ta có nghe ngươi nhắc qua.

Chu Xanh Thiên gật đầu:

- Người này lúc thi vào Diễn Võ Viện ở Trường An được điểm cao chót vót, có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là việc ngoài ý muốn. Ta chưa từng tới Trường An, nhưng có thể đoán được nơi đó là một nơi ngọa hổ tàng long. Ngay cả người như ngươi cũng không được xếp ở trước hắn, ta chưa từng khinh thường người này. Hiện tại hắn binh hùng tướng mạnh, Tây Nam lại cách xa chiến trường Trung Nguyên, địa phương giàu có và đông đúc, dã tâm của người này không nhỏ…

- Tuy nhiên…

Chu Xanh Thiên than nhẹ:

- Với tu vị và học thức của ngươi, nếu không phải gia đình xảy ra biến cố lớn, thì thành tựu chắc chắn không kém hơn hắn. Thế sự biến hóa quá nhanh, lúc trước phụ thân của ngươi lãnh binh xuôi nam còn từng gửi thư qua lại với ta. Về sau cũng chưa từng chặt đứt liên hệ. Ngươi tới đầu nhập vào ta, coi như là chọn đúng đường.

- Thành chủ, nếu tỵ chức đã lưu lại Phong Bình, thì đã quên đi gia thế của mình, đã quên đi mình là một người Tùy rồi. Giờ tỵ chức chỉ là thủ hạ của thành chủ, là thành chủ có ơn cứu mạng với tỵ chức. Cho dù tỵ chức liều cái mạng này, cũng phải ngăn cản kẻ thù cho Phong Bình.

- Ừ!

Chu Xanh Thiên gật đầu:

- Ta biết tâm ý của ngươi, cho nên mới phải tìm ngươi đến. Dù sao ta đã già, con cái không ở bên cạnh, những việc trong thành phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều hơn. Bắt đầu từ hôm nay, việc phòng thủ thành trì ta giao cho ngươi, ngươi phải cẩn thận.

- Cảm ơn thành chủ tin tưởng!

Người trẻ tuổi tên là Định Trình lùi về phía sau hai bước, kéo áo bào dập đầu ba lạy:

- Ơn tái tạo của thành chủ, tỵ chức suốt đời khó quên!

- Đứng lên, đứng lên!

Chu Xanh Thiên cười nói:

- Ngươi đi xuống trước đi, nên làm gì thì làm cái đó. Tài học của ngươi ta nhìn rõ trong mắt.

- Tạ ơn thành chủ khen ngợi!

Nam nhân trẻ tuổi đứng dậy, lại chắp tay thi lễ rồi lui ra khỏi thư phòng.

Y ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói:

- Phương Giác Hiểu…ta và ngươi đúng là có duyên phận. Ta tị nạn tới đây vậy mà còn có thể gặp được ngươi…ha hả…lúc đầu ở cuộc thi vào Diễn Võ Viện, ngươi đè ta một đầu, hiện tại ngươi tới, ta sao có thể để cho ngươi chiếm thế thượng phong lần nữa?





Thung lũng.

Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc mang theo đám người đang rửa sạch chiến trường. Hậu đội của Phong Bình quân có chừng 1500 người đã bị bọn họ tập kích giết sạch, không để sót một ai. Không thể không nói, Phong Bình quân quả thực tinh nhuệ hơn thủ hạ của Phó Chính Nam. Chiến lực vượt trội, cho dù bị tập kích bất ngờ vẫn có thể gây chút phiền toái cho Hắc Kỳ Quân.

Tuy nhiên, so với năm nghìn lão chiến binh bách chiến này mà ói, Phong Bình quân vẫn kém một chút.

- Đại tướng quân!

Một đội binh lính áp tải một tướng lĩnh Phong Bình bị đánh rơi nón trụ đi tới. Người cầm đầu chính là Trần Định Nam:

- Đại tướng quân, người này tên là Chu Đỉnh, là cháu họ của Chu Xanh Thiên, suất quân tới thành Khánh Nguyên cứu viện. Thuộc hạ đã bắt giữ y, rồi lập tức mang tới đây.

- Lưu lại đi.

Phương Giải thản nhiên nói:

- Mang người của ngươi đi theo sau đội ngũ của ta. Chưa thấy tín hiệu thì chưa thể hành động. Lưu Húc Nhật phòng thủ Khánh Nguyên, Tần Viễn và binh mã của Hạ Hầu về sau sẽ tới. Sau khi các ngươi tụ quân lại thì chờ hiệu lệnh của ta.

- Tuân lệnh!

Trần Định Nam lên tiếng, xoay người đi an bài.

Phương Giải liếc nhìn Chu Đỉnh, nói:

- Cho ngươi cơ hội sống sót, chỉ có một lần.