Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 752-2: Đám lão già này còn chưa chết? ((2))




- Có tác dụng.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Trên thế giới này có một loại người, vì một số việc, mặc dù biết có thể mắc mưu nhưng vẫn làm. Phó Chính Nam có thể vì Chu Xanh Thiên không tiếc mạo hiểm chọc giân ta để viết bức thư này, chính là vì y cảm thấy Chu Xanh Thiên là một người bạn có thể kết giao. Thường thường hai người có cùng suy nghĩ như vậy mới làm bạn nhau được. Phó Chính Nam thành tâm đối đãi Chu Xanh Thiên, Chu Xanh Thiên tám chín phần cũng đối đãi với y như thế.

- Cho nên, mặc dù Chu Xanh Thiên hoài nghi bức thư này là giả, nhưng ông ta vẫn sẽ phái binh tới. Bọn họ trở thành bạn của nhau, không phải là vì ngẫu nhiên. Chúng ta công phá thành Khánh Nguyên quá nhanh, nhanh tới mức Chu Xanh Thiên còn chưa biết tin tức. Nếu phá chậm thêm bốn, năm ngày, vậy thì thành Phong Bình bên kia nhất định sẽ phái viện binh tới.

Trần Hiếu Nho cau mày trầm tư một lát, rốt cuộc hiểu ra.

- Có một người bạn như vậy, thật là tốt.

Phương Giải nói:

- Chu Xanh Thiên coi trọng Phó Chính Nam, cho nên tất nhiên sẽ phái binh tới cứu. Chỉ cần binh mã của ông ta ra khỏi thành, bất kể nhiều hay ít, chúng ta đều nuốt hết. Tiêu diệt được càng nhiều kẻ thù ở bên ngoài thành thì càng có lợi cho công thành về sau.

- Thuộc hạ đã hiểu!

Trần Hiếu Nho gật đầu:

- Chúng ta chuẩn bị xuất phát?

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Tối nay di chuyển. Ta đã lệnh cho Trần Định Nam suất quân ra khỏi thành, đầu tiên làm bộ làm dáng để mê hoặc thám báo của thành Phong Bình. Chúng ta vây thành và phá thành chưa tới ba ngày. Khoảng cách giữa thành Khánh Nguyên và thành Phong Bình khoảng 360 dặm. Nếu tin tức truyền nhanh, ba ngày là đủ rồi. Nghe được tin tức, Chu Xanh Thiên nhất định sẽ phái thám báo tới nơi này tìm hiểu tin tức sống chết của Phó Chính Nam. Cho nên ta mới để cho Trần Định Nam, Hạ Hầu và Tần Viễn ra khỏi thành.

- Thứ hai, là vì xuất phát…tối nay binh mã của Trần Định Nam xuất phát, ta đã để Hạ Hầu chia một nửa kỵ binh rời đi đại doanh của y, thoạt nhìn sẽ thấy thiếu không nhiều lắm. Khinh kỵ binh thừa dịp ban đêm đi về hướng tây. Ta đã lệnh cho Trần Định Nam một đêm này phải đi được tám mươi dặm. Cách tám mươi dặm có một thung lũng, nếu binh mã thành Phong Bình muốn tới nơi này trợ giúp thì nhất định phải đi qua nơi đó. Sơn cốc là nơi tập kích tốt nhất.

Trần Hiếu Nho day day hàng lông mày, thầm nói, với chút tâm tư của mình thật không đủ để lãnh binh đánh giặc. Mang theo Kiêu Kỵ Giáo làm việc và mang binh đánh giặc là hai khái niệm khác nhau. Trần Hiếu Nho cũng đủ thông minh và làm việc ổn thỏa, nhưng y là người có lối suy nghĩ tinh tế, mà toàn bộ Kiêu Kỵ Giáo đều là nhân tài. Nếu có cái nhìn đại cục không tốt, thì không thể lãnh binh.

- Chúng ta đợi tin tức?

Trần Hiếu Nho hỏi.

- Không vội.

Phương Giải cười cười, có chút thần bí:

- Còn có chuyện quan trọng hơn cả việc Trần Định Nam lãnh binh mai phục. Bảo Ngụy Tây Đình tới gặp ta, tới lúc hỏi y xem trong phủ kho của thành Khánh Nguyên có bao nhiêu thứ tốt.

Trần Hiếu Nho quả thực không am hiểu chuyện quân vụ, cho nên không nghĩ nhiều. Lúc rời khỏi phủ thành chủ, y không nhịn được tò mò, cuối cùng vẫn lấy ra bức thư mà Phương Giải bảo y tạm thời cầm lấy. Càng đọc càng kinh hãi, từng chữ từng câu trong bức thư đều không nằm ngoài dự liệu của Phương Giải. Tất cả đều là nhắc nhở Chu Xanh Thiên phòng bị như thế nào. THậm chí nhắc tới, tuyệt đối không được phái binh cứu viện thành Khánh Nguyên…

Đọc hết phong thư này, Trần Hiếu Nho mới giật mình, mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng.





Bên bờ Trường Giang

Dương Kiên nhìn nước sông Trường Giang chạy cuồn cuộn, không nhịn được lắc đầu:

- Năm đó ta khởi binh từ Đông Bắc, một đường chém giết, từ Đông Bắc tới Giang Bắc, lại tới Trường An, cuối cùng ổn định Tây Bắc. Lãnh thổ phía bắc Trường Giang là do một tay ta đánh xuống. Nhưng phía nam Trường Giang, ta lại chưa từng đi qua.

Phác Hổ gật đầu, không nói gì.

Lúc đó, y vẫn còn chém giết bên cạnh Dương Kiên. Lúc Đại Tùy mới lập quốc, lãnh thổ quốc gia chỉ bằng một nửa so với hiện tại. Toàn bộ Giang Nam là do Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông đánh hạ. Các đạo Tây Nam là thời Chân Tông đánh hạ. Mà nửa giang sơn của Đông Sở, Man cương phía bắc, Khương bộ phía tây, đều là chiến công của các đời Hoàng Đế Đại Tùy.

Y có thể nghe ra trong giọng nói của Dương Kiên có một sự buồn bã, nhưng hào khí nhiều hơn.

- Với thực lực của Đại Tùy lúc đó, không đủ để cho ta tiếp tục xuôi quân về phía nam. Không thể bình định Giang Nam là tiếc nuối lớn nhất của ta khi đó. Về sau Miễn Nhi rất biết dùng người, tiểu tử Lý gia kia đúng là một kỳ tài. Con cháu của Đại Tùy đều là hổ lang, diệt trừ Nam Trần chỉ như nước chảy thành sông.

Miễn Nhi mà ông ta nhắc tới, chính là Thái Tông Hoàng Đế Dương Kế Đỉnh của Đại Tùy, nhũ danh Miễn Nhi.

- Ta vẫn tiếc nuối Giang Nam không phải do ta bình định. Cho nên ông trời lại cho ta một cơ hội.

Dương Kiên đứng ở bờ sông, nhìn chiến thuyền cách đây khá xa:

- Cho dù có bọn đạo chích ngăn cản, thì có làm sao? Đều nói Trường Giang là lạch trời, con ta có thể nhảy qua được, sao ta không thể?

Phác Hổ há hốc miệng, nhưng không nói gì.

Y chỉ là đột nhiên cảm thấy, hiện tại đại ca chinh chiến hình như có chút thay đổi. Nếu lúc trước đại ca nói ra những lời hào khí như vậy, y cũng sẽ kích động heo. Nhưng lần này, y không còn sự bao la hùng vĩ trong lòng nữa, mà chỉ còn thương cảm.

Bờ Giang Nam

La Đồ cúi đầu nhìn thanh đoa treo ở thắt lưng, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

- Đáng tiếc… Thôn Thiên Công mà Lịch Thanh Phong dạy cho ta, ta chỉ mới luyện tới tầng thứ bảy, không thể hấp thu hoàn toàn tu vị của Triển Già Thiên. Nếu có thể hấp thu hoàn toàn là có thể tiến vào cảnh giới Thông Minh Cảnh, bước một chân vào Cận Thiên Cảnh cũng không phải là không có khả năng. Với tu vị của ta hiện tại, làm sao đánh được những lão bất tử kia?

Diệp Cận Nam đứng bên cạnh y, im lặng không nói.

- Tuy nhiên, chuyện trên chiến trường là chuyện của ta, đối phó với những lão bất tử kia, thì thư viện Thông Cổ phải góp chút lực mới đúng. Vạn Tinh Thần đã giết sạch những lão biến thái ở bên ngoài, những kẻ ẩn núp trong bóng tối cũng nên đi ra hít thở khí trời rồi. Đây đúng là một thời đại lớn…những lão già đều đã chết, tới lượt những người như ta.

La Đồ nhếch miệng cười, nụ cười kiêu ngạo.





Mây trên trời bị gió thổi bay lơ lửng về phía trước, thật giống như cụ già ngồi dựa trên xích đu, hưởng thụ con cháu nhẹ nhàng đẩy phía sau. Gió cũng trở nên ôn hòa, như sợ đánh thức ông ta.

So với Đại Tùy, Nam Yến rất nhỏ, nhưng không thể nghi ngờ rằng Nam Yến là một trong những quốc gia có phong cảnh đẹp nhất. Đại Tùy đẹp một cách trang nghiêm, Mông Nguyên đẹp một cách bao la hùng vĩ. Còn Nam Yến đẹp như một cô gái ngượng ngùng, khắp nơi lộ ra vẻ dịu dàng. Nếu lúc trước Chân Tông Hoàng Đế ngự giá thân chinh nhìn thấy non sông của nơi này, khéo sẽ động niệm biến nơi này thành ngự hoa viên ở phía nam Đại Tùy.

Bạch sư đủ lớn, phía sau lưng cũng đủ rộng lớn

Phương Giải nằm trên lưng bạch sư, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, có chút thất thần. Đội ngũ đã hành quân gấp gáp một ngày một đêm, được nghỉ ngơi trên mặt cỏ có thể khiến người ta tạm thời quên đi lần xuôi nam này không phải là để chiến tranh, mà là du sơn ngoạn thủy.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cái cây lớn nhất kia, thám báo dấu mình trên đó, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Thám báo giơ Thiên Lý Nhãn quan sát cẩn thật cửa cốc cách đó mười dặm. Từ đây nhìn sang có tầm mắt rất khoáng đạt.

- Đại tướng quân, nhiệm vụ của chúng ta là điều tra đường đi của Phong Bình quân à?

Kỳ Lân hỏi.

Ngày đó lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo đi suốt đêm tới Phong Bình gửi thư, Phương Giải liền tự mình chọn năm nghìn bộ binh xuất phát. Hành quân một ngày một đêm đột nhiên dừng lại. Phương Giải chỉ hạ lệnh bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.

Năm nghìn người này, đều là tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng từ các doanh. Toàn bộ đều là lão binh bách chiến lúc trước từng ở núi Lang Nhũ. Thả bất kỳ người nào vào trong đội ngũ, lão binh như vậy đều được tướng lĩnh coi trọng. Bọn họ không chỉ là những cỗ máy giết người mạnh mẽ, bọn họ còn có kinh nghiệm không ai sánh kịp.

Một lão binh, có thể ảnh hưởng tới mười mấy tân binh.

Bọn họ chính là tài phú lớn.

Mà lần này Phương Giải triệu tập năm nghìn tinh nhuệ đi ra ngoài, hiển nhiên không phải là đi ngắm cảnh.

- Không chỉ vậy.

Phương Giải lắc đầu.

- Phong Bình quân giao cho Trần Định Nam rồi. Quân coi giữ trong thành Phong Bình không vượt quá ba vạn. Chu Xanh Thiên và Phó Chính Nam là bạn vong niên, vì cứu thành Khánh Nguyên, Chu Xanh Thiên nhất định sẽ phái binh, nhưng chắc chắn không vượt quá mười lăm nghìn người. Điều một nửa binh lực xuất chiến đã là cực hạn, phải lưu lai một số lượng binh mã cam đoan trấn thủ Phong Bình.

Lúc Thương Quốc còn tồn tại, Chu Xanh Thiên là Đại tướng quân, binh lực nhiều nhất chừng mười vạn người. Nhưng về sau ông ta đóng quân ở Phong Bình, binh lực giảm đi không ít.

Nuôi không nổi

Đây là lý do căn bản nhất.