La Văn không cao lớn, chì bình bình. Cao khoảng 1m7, không mập, không gầy, tỉ lệ hoàn mỹ, eo bó, chân rất dài.
Không thể không nói đây là một nam tử rất anh tuấn.
Mi như kiếm, mắt như sao.
Góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt không có biểu lộ gì. Mắt của hắn rất to, cái mũi rất cao, không để râu, thoạt nhìn sạch sẽ.
Hắn chỉ đạm mạc liếc nhìn Phương Giải, lập tức thu hồi ánh mắt, lại nhìn chăm chú bản đồ trên mặt bàn. Đó là địa đồ của tòa thổ thành. Phía trên được đánh dấu rất chi tiết. Tay hắn cầm một cây bút than. Trên bản đồ có rất nhiều đường nối. Dù cáchcòn xa, nhưng Phương Giải có thể nhìn ra được. Mỗi đường thẳng trên bản đồ là đại biểu cho một tuyến tấn công.
- Mang xuống. Đợi xong cuộc thi thì thả hắn ra.
La Văn nhàn nhạt phân phó một câu. Thậm chí không ngẩng đầu nhìn Phương Giải.
Mấy binh lính trông cửa đi lên, chuẩn bị trói Phương Giải lại.
- Không cần trói.
La Văn khoát tay, ý bảo chỉ cần dẫn đi là được.- Ngài không hỏi xem ta là do ai phái tới à?
Phương Giải hỏi.
La Văn không trả lời. Lực chú ý vẫn ở trên tấm bản đồ.
- Cho dù ngài không muốn biết ai phái ta tới. Nhưng lẽ nào ngài không muốn biết người kia chuẩn bị tấn công như thế nào sao?
Phương Giải lại hỏi.
La Văn không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói:
- Một tên vô danh tiểu tốt như ngươi, nếu như có thể biết được hướng tấn công của tướng quân nhà ngươi mới là việc lạ. Ra ngoài đi, ta sẽ không làm khó ngươi. Dùsao ngươi cũng là người của Hữu Kiêu Vệ. Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung cho bọn ta không nhiều nhân mã lắm. Giữ ngươi lại, đối thủ của ta liền thiếu đi một người. Cho dù thiếu đi một mình ngươi cũng không ảnh hưởng gì toàn bộ cục diện.
- Có ảnh hưởng!
Phương Giải chậm rãi hít một hơi, nói:
- Ngài giữ lại ta, không phải đối thủ của ngài thiếu đi một người lính, mà là ngài có nhiều thêm một người lính. Một người lính rất hữu dụng.
La Văn rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu, lần thứ hai liếc nhìn Phương Giải.
- Mang xuống.La Văn khẽ lắc đầu:
- Ta biết ngươi nóng lòng muốn biểu hiện bản thân. Nói không chừng chính là bản thân ngươi chủ động yêu cầu tới chỗ ta để tìm hiểu tin tức. Sau khi bị phát hiện thì lo sợ bị mất cơ hội biểu hiện với bên kia, cho nên ngươi mới có bộ dáng như thế này ở trước mặt ta.
Thanh âm không có sự trào phúng, nhưng còn tổn thương lòng người hơn bất kỳ sự trào phúng nào.
Mấy binh linh đi lên đè Phương Giải xuống. Phương Giải cười khinh thường, ném ra vấn đề cuối cùng nhằm hấp dẫn sự chú ý của La Văn:
- Tướng quân đang đợi tới trời tối phải không?
Những lời này đã khiến động tác vung bút của La Văn cứng đờ lại. Lần thứ bahắn ngẩng đầu nhìn Phương Giải, ánh mắt rõ ràng đã có sự thay đổi.
- Ngươi tên gì?
Hắn hỏi.
- Điều này không quan trọng.
Phương Giải giãy khỏi một binh sĩ muốn lôi hắn ra ngoài, mỉm cười có chút khinh thường:
- Ta không phải là gian tế gì đó, mà chỉ là một kẻ vô danh không cẩn thận bí trúng kế của người khác. Vừa nãy lúc đi đường ta thuận tiện quan sát xung quanh. Quân doanh của tướng quân hẳn là có không quá năm trăm người. Ta cũng đã quan sát qua thổ thành ở đằng kia. Bên trong không có nhiều binh lính canh giữ lắm, hẳn làkhông quá ba trăm người. Nhưng cho dù tướng quân huy động toàn bộ năm trăm người của ngươi cũng không thể phá được thành, cho dù là đánh lén vào ban đêm.
- Tướng quân đang đợi tới trời tối. Hai người kia chắc hẳn cũng như ngài, đợi đêm đến. Hơn nữaba vị hẳn là không chỉ đang đợi trời tối, mà còn đang đợi người kia động thủ trước. Thi đấu công thành như thế này, người cuối cùng ra tay rõ ràng là chiếm tiện nghi nhất so với người đầu tiên ra tay. Nếu đổi là ta, ta cũng sẽ không sỏa hồ hồ là người đầu tiên dẫn binh tấn công.
Nói xong, Phương Giải nhìn La Văn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
La Văn trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu nói:
- Ta tin ngươi.- Vì sao?
Phương Giải khẽ giật mình.
La Văn chỉ vào cành cây khô mà Phương Giải buộc tạm vào cánh tay phải, nói:
- Đó là cành mai, trong diễn võ trường không có cây mai. Thâm chí từ nơi này tới đế đô, hai bên đường sẽ không tìm thấy một cây mai nào. Ngươi là từ trong thành đi ra. Có thể tới được nơi này, tất nhiên là có người dẫn vào.
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp:
- Ta không quan tâm ngươi bị ai tính kế, ngươi đã vào đại doanh của ta, ngươi đã có thể nhìn ra ta đang đợi điều gì, vậy thì ngươi mau thành thật nói ra suy nghĩ của ngươi. Bằng khônghiện tại ta không ngại giết ngươi.La Văn nhìn chăm chú vào Phương Giải, nói:
- Ngươi không phải là quân binh của Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung. Thậm chí có lẽ ngay cả quân nhân cũng không phải. Chỉ là một tên tặc tử nào đó tự tiện xông vào quân doanh. Nếu ta nguyện ý, băm ngươi thành thịt nát, cũng không có ai hỏi tội ta.
- Ta là quân nhân, ta biết quân luật của Đại Tùy cực kỳ nghiêm khắc. Cho nên ta biết tướng quân không phải là đang hù dọa ta. Sở dĩ ta một mực khiến cho tướng quân chú ý, chính là muốn vì tướng quân làm ít việc. Bởi vì chỉ có giúp ngài, ngài mới có thể giúp ta. Ít nhấtNếu không có ai hộ tống ta ra ngoài, thì một chuyện đơn giản như trở về đế đô cũng khó khăn. Những kẻ muốn giết ta không thực hiện được âm mưu, thì bọn chúng sẽ tự tay động thủ.
La Văn gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói:- Ta mặc kệ ngươi đắc tội với ai, cũng không quan tâm người mà ngươi đắc tội liệu ta có đắc tội nổi không. Nhưng nếu ngươi có thể nghĩ ra biện pháp đi lên tòa thổ thành kia, ít nhất ta có thể giúp ngươi vào đế đô an toàn.
- Đồng ý.
Phương Giải gật đầu nói:
- Giúp ta vào thành là đủ rồi.
La Văn bắt đầu có chút yêu mến giọng nói tự tin của người thiếu niên này. Mặc dù sự xuất hiện của hắn có chút ly kỳ.
- Nếu những lời ngươi nói là thật, thì ta phải công nhận rằng ngươi là người rất thông minh. Những kẻ muốn hại ngươi lần này nhưng không thành công. Với trí tuệcủa ngươi, lần sau cũng chưa chắc thành công.
- Thời khắc ở trong tình thế nguy hiểm, không dám lơ là.
La Văn không đi sâu vào lý giải hàm nghĩa trong đó. Hắn không biết Phương Giải, nên không thể tưởng được những chuyện trong đó. Cho nên hắn không có tiếp tục đề tài này. Mà là nói giản lược nội dung của cuộc thi. Sau đó thì chỉ cho Phương Giải xem những phương án tấn công mà hắn đã loại bỏ:
- Ngươi xem bản đồ này đi, nếu ngươi có thể xem hiểu.
Phương Giải lắc đầu:
- Quân coi giữ có hai nghìn, tướng quân chỉ có năm trăm binh lính. Giờ không phải là lúc xem bản đồ. Bởi vì vô luận xem kiểu gì trận này đều không thể thắng. Đoạt giải nhất, đoạt giải nhất.chỉ sợ Chu viện trưởng vốn không có suy nghĩ để các vịcướp được giải nhất kia.
Trên đài quan sát, Di Thân Vương Vương Dận vuốt vuốt lông mày nhăn, hỏi Chu viện trưởng ngồi bên cạnh:
- Chu lão, sao tới giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Chu Bán Xuyên uống một ngụm trà, cười nói:
- Ban ngày không đánh, buổi tối chưa hẳn không đánh. Thời hạn của cuộc thi là ba ngày, không vộikhông vội.
Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Hứa Hiếu Cung ngồi một bên, cũng không nhịn được thở dài:
- Nếu để hạ quan cầm quân trong trận chiến này, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không biết động thủ như thế nào. Muốn đoạt giải nhất, càng khó khăn.- Đoạt giải nhất?
Chu viện trưởng cười cười, bí hiểm nói:
- Mỗi người chỉ có năm trăm binh lính. Đừng nói là ngươi dẫn quân, cho dù là ta cũng không đánh thắng được. Muốn đoạt giải nhất? Nằm mơi đi thôi.
- Ý của lão là?
Dương Dận không hiểu, hỏi.
- Muốn công phá thổ thành chỉ có một biện pháp. Xem trong ba người bọn họ, ai nghĩ ra trước. Ai nghĩ ra trước, thì miễn cưỡng tính là đạt giải nhất!