Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 747: Phải sống!




- Thành chủ!

Một thiên tướng bước nhanh vào, chắp tay nói:

- Ngài nhanh lên tường thành mà xem.

- Có chuyện gì?

Thấy sắc mặt khẩn trương của thiên tướng kia, trong lòng Phó Chính Nam cũng căng thẳng theo.

- Ngài…tự mình nhìn vẫn tốt hơn.

Cái kiểu muốn nói lại thôi của thiên tướng khiến cho Phó Chính Nam rất căm tức. Nhưng lúc này y đâu còn thời gian so đo cái đó, lập tức mặc giáp dẫn theo thân binh đi lên tường thành. Hai ngày qua Hắc Kỳ Quân không tấn công, nhưng khiến y càng thêm lo lắng. Y phải bận rộn xử lý dân chúng trong thành, hai ngày này chưa được chợp mắt.

Đi lên tường thành, nhận lấy Thiên Lý Nhãn do thân binh đưa tới nhìn ra ngoài, Phó Chính Nam lập tức chửi ẩm lên:

- Phương Giải, ngươi là tên vô sỉ!

Cách tường thành chừng sáu, bảy trăm bước, có một đội ngũ chừng vài trăm người. Phía trước đội ngũ bày một cái bàn, trên bàn đầy rượu và thức ăn. Ba người ngồi quanh cái bàn thỉnh thoảng nâng ly cạn chén. Mà Phó Chính Nam qua Thiên Lý Nhãn nhìn thấy một trong ba người đó là ai…đệ đệ của y, Phó Chính Minh!

- Chính là Nhị gia!

Có binh lính hạ giọng kinh ngạc nói:

- Nhị gia đang uống rượu với vị Đại tướng quân của Hắc Kỳ Quân kia!

- Còn có Sử tướng quân!

Có binh linh tinh mắt nhì thấy một người khác.

- Các ngươi xem, ngay cả Nhị gia và Sử Đạt Khả đều không bị xử trảm…bọn họ còn có thể ở đằng kia uống rượu, thoạt nhìn Hắc Kỳ Quân không có làm gì người của chúng ta.

- Đúng vậy a, nghe đồn rằng từ trước tới nay Hắc Kỳ Quân không lưu người sống. Xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn. Ngay cả Nhị gia cũng được chiêu đãi cẩn thận, còn chúng ta chắc không tới mức bị giết đi?

Binh lính rất nhanh nghị luận.

- Bọn họ làm vậy có phải là muốn cho chúng ta nhìn thấy, chỉ cần đầu hàng liền không bị hỏi tội, hơn nữa còn được tiếp đón chu đáo. Kỳ thực còn có một ý tứ là, nếu như các ngươi phản kháng, thì đừng hòng có chuyện ngồi xuống uống rượu ngon như Nhị gia và Sử tướng quân.

- Xuỵt, nói nhỏ một chút!

- Ta nói cho ngươi biết, kỳ thực chúng ta chỉ là quân cờ chịu chết mà thôi. Hắc Kỳ Quân muốn là dân chúng Bình Thương Đạo. Cho dù muốn cả thành Khánh Nguyên này, chẳng lẽ bọn họ tiến vào liền giết sạch người trong thành sao? Nếu thực sự làm như vậy, các thành lớn phía sau còn ai dám mở cửa thành?

- Kỳ thực, không thể đầu hàng không phải là chúng ta, mà là thành chủ…

Có người thấp giọng nói:

- Chúng ta đầu hàng thì vẫn là binh lính. Cùng lắm thì về nhà làm ruộng. Ta nghe nói ở Bình Thương Đạo bên kia, Hắc Kỳ Quân chia ruộng đất cho dân chúng! Nhà nhà đều có ruộng của mình, không phải đóng thuế cho phú hộ! Nhưng nếu thành chủ đầu hàng, thì thành chủ đâu còn là thành chủ nữa? Thành chủ hạ lệnh tử thủ là sợ đánh mất những thứ thuộc về bọn họ. Mà chúng ta, chẳng qua chỉ là những kẻ trông cửa cho nhà bọn họ mà thôi. Bán mạng vì trông coi của cải của người ta…Ài!

- Ta thì nghĩ, nếu Hắc Kỳ Quân nói muốn tàn sát dân trong thành, vì bảo vệ cha mẹ và gia quyến trong nhà, dù liều cái mạng này cũng đáng, không hề do dự. Nhưng người ta chỉ nói trả lại dân chúng Bình Thương Đạo sẽ không lạm sát người vô tội. Ngay cả điểm này mà thành chủ cũng không đáp ứng, vậy thì chúng ta bán mạng có phải oan uổng không? Nếu thành chủ không đáp ứng, tới lúc Hắc Kỳ Quân phá thành, hễ là người nào mặc áo giáp cầm binh khí liền giết không tha. Như vậy, thì là ai hại chúng ta?

- Đừng nói nữa, cẩn thận bị người khác nghe thấy!

- Tới lúc này rồi, ai mà chẳng nghĩ cho mạng sống của mình.

Tiếng nghị luận dù không lớn, nhưng vang lên khắp nơi. Không chỉ là binh lính, mà quan quân các cấp cũng vậy. Còn trong thành, dân chúng tụ tập khắp nơi, quần chúng xúc động. Nếu có người cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện, mỗi một chỗ đông dân chúng, sẽ có người kích động nói gì đó, mơ hồ chỉ đầu mâu về phía thành chủ Phó Chính Nam. Sau khi kích động được dân chúng, những người này sẽ biến mất trong đám người, chẳng biết đi đâu.

Ngoài thành

Phương Giải bưng chén rượu, quay đầu nhìn tường thành bên kia, sau đó cười hỏi:

- Hai vị ngồi ở đây nâng chén uống rượu với ta, chỉ sợ phó thành chủ sẽ không cao hứng đi?

Phó Chính Nam và Sử Đạt Khả nhìn nhau, trên mặt đều là chua xót.





Tới chiều, có một đội kỵ binh lao như gió tới, tới dưới thành liền ghìm chặt chiến mã. Người cầm đầu giương cung bắn lên một mũi tên. Mũi tên đâm vào cổng thành.

- Nói với thành chủ của các ngươi, đến mặt trời mọc ngày mai nếu không giao ra bách tích Đại Tùy, thì sau khi thành phá, đừng trách Đại tướng quân nhà ta vô tình!

Người này hô xong liền quay đầu ngựa rời đi, quân coi giữ trên tường thành nghe rõ ràng rành mạch. Bọn họ nhìn bức thư gắn trên mũi tên kia, trong lòng tự nhiên hiểu được đó là thư Phương Giải viết cho thành chủ, nhất định là thư chiêu hàng. Cho nên trong lòng bọn họ đều bồn chồn, thành chủ sẽ đáp ứng hay không?

Có người trèo xuống nhổ mũi tên, không dám mở ra nhìn, lập tức mang tới phủ thành chủ.

Hai ngày không ngủ, Phó Chính Nam vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì bị đánh thức. Y choàng cái áo đi ra, thủ hạ nói quân địch ngoài thành bắn tới một bức thư. Trên bức thư ghi là Đại tướng quân Hắc Kỳ Quân kính gửi. Phó Chính Nam nhận lấy bức thư, ngồi xuống bàn, khuôn mặt âm trầm mở ra đọc.

“Gửi Phó thành chủ. Ta nghe nói Phó thành chủ bác học đa tài, hiểu nhiều biết rộng, hôm nay ở ngoài thành nâng cốc ngôn hoan với lệnh đệ và Sử tướng quân, nghe lệnh đệ nói một chuyện thú vị của Nam Yến. Nghe nói phía Tân Hải của Nam Yến thường thấy một loại rùa. Nhỏ thì như cái thớt, lớn thì như con thuyền. Khác với các loại rùa khác, loại rùa này có cái mai không chắc chắn lắm, nhìn có vẻ cứng cỏi như tòa thành, nhưng đập cái là vỡ. Những lúc gặp mưa to gió lớn, nó lập tức rút vào mai, muốn tự bảo vệ bản thân. Ngư dân lúc đầu mới gặp, tưởng rằng mai rùa cực kỳ chắc chắn, liền lấy trứng gà để đập. Đập một cái, trứng gà không vỡ, mai rùa liền vỡ….Lệnh đệ không biết loại rùa này rốt cuộc tên là gì, ta thì rất tò mò. Lệnh đệ nói, đại ca của hắn bác học hiểu nhiều, biết được tên của loài rùa kia. Cho nên ta tự tay viết một bức thư thỉnh giáo Phó thành chủ, con rùa của Nam Yến kia tên là gì? Không biết loại rùa đó thọ bao nhiêu tuổi? Không biết loài rùa đó có lá gan cũng như khỏe mạnh không? Không biết loại rùa đó có hương vị như thế nào? Ta tới Nam Yến du sơn ngoạn thủy, thuận tiện bắt mấy con mang về nấu canh nhắm rượu cũng là một chuyện thú vị. Dù chưa được nhìn thấy, nhưng nghe thôi cũng biết nó có hương vị tươi ngon, nước nhãi chảy ròng, thật thiếu nhã nhặn. Mong thành chủ vui lòng chỉ giáo, ta cảm ơn trước.”

- Phương Giải!

Đọc hết bức thư, Phó Chính Nam tức giận tới run cả người. Y xé nát bức thư giống như phát điên. Cái áo khoác lên người rơi xuống đất, nhưng y căn bản không để ý tới. Xé nát bức thư vẫn chưa khiến Phó Chính Nam nguôi giận, y tung một cước đá đổ cái bàn.

- Ta với ngươi không đội trời chung! Nếu ta không giết ngươi, ta thề không làm người!

Tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền ra từ thư phòng, khiến người bên ngoài đều lộ vẻ nghi hoặc và hoảng sợ. Bọn họ đều không hiểu, vì sao thành chủ lại nổi giận như vậy.

Nhưng rất nhanh có tin tức truyền ra ngoài. Lúc quân coi giữ thay quân đi xuống tường thành, Hắc Kỳ Quân phái người đưa tới một bức thư do Phương Giải tự tay viết, nói là tối hậu thư. Tới mặt trời mọc ngày mai mà không trao trả dân chúng Đại Tùy, thì sẽ công thành.

Sau đó tin tức thứ hai cũng rất nhanh tới. Nghe nói thành chủ xé nát thư viết tay của Phương Giải, rống giận muốn tử chiến với Phương Giải!

Vào bên đêm, còn có dân chúng kích động tụ tập bên ngoài phủ thành chủ, hô to thả những người Tùy kia ra khỏi thành. Phó Chính Nam nổi giận hạ lệnh xua đuổi dân chúng rời đi, khiến không ít người bị thương.

- Đại tướng quân tạo thời cơ cho chúng ta, nếu chúng ta không lợi dụng tốt thì chẳng phải là làm thất vọng an bài của Đại tướng quân sao?

Trong đêm khuya, vài người tụ tập ở góc cúi đầu thảo luận:

- Ngươi tới chỗ dân chúng Bình Thương Đạo tụ tập, tối nay bảo bọn họ chuẩn bị cho thật tốt. Nếu nhìn thấy lửa cháy ở trong thành, liền lao về phía cửa thành, mở chốt cửa ra.

- Mấy người chúng ta kích động dân chúng bên trong thành, làm cho bọn họ tối nay vây quanh phủ thành chủ, bức bách Phó Chính Nam thả người. Hai bên tranh chấp, quân coi giữ trong thành tất nhiên bị kiềm chế. Tới lúc đó binh doanh sẽ trống không, những người khác tiến vào phóng hỏa, sau đó trộm vài bộ áo lính của Nam Yến rồi mặc vào, rải lời đồn trong quân doanh. Nói rằng tối nay Phó Chính Nam muốn giết sạch những dân chúng Bình Thương Đạo kia, tuyệt không trả lại cho Hắc Kỳ Quân!

- Tới lúc đó cửa thành náo loạn, bọn họ sẽ tin tưởng không nghi ngờ! Sau đó chúng ta thừa dịp nghĩ biện pháp mở cửa thành ra. Nếu không mở được, thì liền phóng hỏa đốt lửa khiến trong thành lộn xộn. Xảy ra nhiễu loạn, quân coi giữ còn tâm tư thủ thành sao?

Người cầm đầu hạ giọng nói:

- Binh doanh bị hỏa hoạn, Phó Chính Nam tất nhiên sẽ phái người tới xử lý. Ta xen lẫn trong đám người dùng nỏ ám sát y. Nhất định là không thể giết y, nhưng chỉ cần y hạ lệnh điều tra thích khách, người của chúng ta liền giật dây dân chúng, nói rằng Phó Chính Nam muốn giết người lập uy, muốn giết hết những dân chúng của Bình Thương Đạo.

Vài người hơi sửng sốt, đều hiểu rằng đây là một chuyện dữ nhiều lành ít.

- Tổ Suất, ngươi phải sống sao cho thật tốt. Chúng ta đã kiên trì tới lúc Đại tướng quân mang binh tới đây. Sau khi thành phá chúng ta có thể trở về ngủ một giấc thât say! Chúng ta đã hẹn trước rồi, cùng tới thanh lâu đi dạo.

- Tốt!

Tổ Suất gật đầu mạnh:

- Uống một bầu rượu, chơi một tòa thanh lâu!

Y nhìn sắc trời, xua tay phân phó:

- Mọi người tách ra làm, càng nhanh càng tốt!

Vài người biến mất trong đêm đen, trước khi đi quay lại chắp tay:

- Phải sống!

- Phải sống!

Trong đêm đen, thanh âm kia nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy kiên định.