- Kiêu ngạo?
Mục Kham cười lạnh nói:
- Đứng ở phía đối lập với triều đình còn dám tự xưng là một người Tùy kiêu ngạo, ngươi không thấy đỏ mặt à? Từ lúc các ngươi bắt cóc Công chúa rời khỏi Trường An, các ngươi liền không còn kiêu ngạo đáng nói rồi. Bởi vì các ngươi đều là tội phạm, tội phạm của Đại Tùy!
Y chắp tay nói:
- Ta kính trọng ngươi là giáo thụ của Diễn Vũ Viện, đã từng bồi dưỡng được rất nhiều tài năng. Theo ta được biết, Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh, Hứa Hiếu Cung, Bàng Bá, lúc trước đều là học sinh của ngươi.
- Ai nha, cái đồ phản nghịch này!
Ngôn Khanh chỉ vào Mục Kham, mắng:
- Lưu Ân Tĩnh, Hứa Hiếu Cung tác chiến bất lực, còn có hiềm nghi tư thông với phản tặc nên đã bị cắt chức. Bàng Bá phất cờ tạo phản lộ liễu, cuối cùng mất mạng. Sao ba người này qua miệng ngươi lại trở thành nhân tài rồi? Ta muốn trở lại Trường An tố cáo ngươi! Ta muốn gặp mặt Thánh! Ta muốn ở trước mặt văn võ bá quan lật cái mặt nạ của ngươi.
Mục Kham tức giận tới mặt mũi trắng bệch:
- Ngươi muốn trở về thì cứ trở về! Ta cho ngươi biết, hôm nay không ai trong các ngươi có thể trở về được!
Ngôn Khanh cười ha hả, quay đầu hỏi trong thùng xe:
- Tên này ngu nhỉ?
Thiếu phụ gật đầu:
- Cực kỳ ngu!
Thư sinh trẻ tuổi cũng gật đầu:
- Ngu tới không tưởng tượng nổi!
Mục Kham tức giận tới tay phát run. Lúc này y mới phản ứng hóa ra là Ngôn Khanh đang nói đùa y. Người ta vốn không có ý định trở về Trường An, y lại dựa theo y nghĩ của người ta nói rằng các ngươi đừng hòng trở về…Ngay cả y đều cảm thấy mình có chút ngu ngốc, cho nên lửa giận trong lòng y bốc lên.
- Miệng lưỡi lợi hại mà thôi.
Y cả giận nói:
- Ta có lòng tốt khuyên ngươi, là vì danh dự mà ngươi mất nửa đời mới có được thật không dễ dàng gì. Nhưng vì sao ngươi lại muốn tự hủy hoại bản thân?
Ngôn Khanh hỏi ngược lại:
- Liên quan tới nhà ngươi à?
Ông ta nhổ một cọng râu bạc trắng trên cằm:
- Ta đang tự hủy hoại bản thân đây…
Ông ta lại nhổ một cọng:
- Ta lại tự hủy hoại bản thân. Ta thấy vui, ngươi quản được à?
Mục Kham chưa từng nghĩ tới, một giáo thụ già đức cao vọng trọng trong Diễn Vũ Viện lại vô lại như vậy.
- Dừng tay đi…
Thư sinh trong xe ngựa than nhẹ nói:
- Tóc đã rụng nhiều, lão lại còn tự nhổ râu. Râu và tóc đều là một, không thể phân chia nặng nhẹ…
- Phì!
Ngôn Khanh quay đầu nhìn thùng xe, nói:
- Tốt xấu ngươi cũng là học sinh của ta, sao không tôn kính ta chút nào vậy? Cho dù hiện tại ngươi cũng là giáo thụ của Diễn Vũ Viện rồi, cho dù Chu Bán Xuyên nói ngươi là giáo thụ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Diễn Vũ Viện, nhưng chẳng lẽ ngươi không thể khiêm tốn một chút? Kính lão là chuẩn tắc đạo đức cơ bản nhất, ngươi nên cảm thấy xấu hổ mới đúng.
- Được thôi.
Thư sinh trẻ tuổi gật đầu:
- Nhưng vì sao ta cảm thấy thân là giáo thụ trẻ tuổi nhất của Diễn Vũ Viện, là một chuyện hoành tráng, nên đắc chí mới đúng.
Ngôn Khanh không để ý tới y, quay lại hỏi Mục Kham:
- Các ngươi có lăn đi hay không? Không lăn thì đánh tiếp, chớ có lải nhải nữa. Đi không đi, đánh không đánh, rốt cuộc có ý gì?
Mục Kham cả giận nói:
- Vốn ta còn muốn lưu lại cho các ngươi một con đường sống. Hiện tại ta đổi ý rồi, xông hết lên!
- Tuân lệnh!
Mười mấy người lên tiếng, sau đó đồng thời lao lên. Ánh mắt của Ngôn Khanh trở nên nghiêm túc, hai tay nắm lại duỗi thẳng. Sau đó bàn tay của ông ta chậm rãi mở ra. Bàn tay mở ra, thật giống như hai đóa hoa từ từ nở rộ. Sau đó, có vô số ám khí đến từ những góc độ khó đoán bay ra ngoài.
Một chiêu này, tên là Mạn Thiên Hoa Vũ.
Lúc này, Mục Kham mới chân chính thấy được sự đáng sợ của Ngôn Khanh. Y cũng là người tu hành, cho nên biết vì sao ám khí của Ngôn Khanh khó đề phòng như vậy. Bởi vì Ngôn Khanh có thể khống chế ám khí một cách chính xác. Dùng nội kình gắn kết lên, ám khí bay ra ngoài giống như được ban ánh mắt. Nói một cách khác, người bình thường sau khi ám khí tung ra liền không khống chế được nữa. Nhưng Ngôn Khanh thì dù ám khí bay đi nó vẫn nằm dưới sự khống chế của ông ta.
Có thể khống chế nội kình thành thạo như vậy đã là rất khó khăn rồi. Dù sao ám khí bắn ra, bắn càng xa, sức khống chế càng kém. Nhưng lúc này Ngôn Khanh khống chế không chỉ một, hai ám khí, mà là vô số ám khí. Mỗi một ám khí đều có dính chút nội kình của ông ta để ông ta có thể khống chế được.
Nói cách khác, Ngôn Khanh có thể làm được nhất tâm đa dụng!
…
…
- Lúc trước có người…
Thư sinh trẻ tuổi vén rèm xe lên nhìn thi thể đầy đất bên ngoài, thanh âm có chút thê lương nói:
- Phải trải qua một thời gian rất dài trốn tránh ám sát. Có lẽ chính vì từng có kinh nghiệm đó, cho nên hắn mới trở nên cứng cỏi, kiên cường.
Dương Thấm Nhan không biết y nói tới ai, bởi vì nàng biết rất ít chuyện ở bên ngoài hoàng cung. Cho dù nàng từng cảm thấy Phương Giải là một kẻ đáng ghét, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc tìm hiểu người này. Cho nên thật đáng tiếc, nàng không thể lý giải cảm ngộ của thư sinh trẻ tuổi.
Nàng nhìn qua khe hở rèm xe mà thư sinh vén lên, nhìn thấy một cỗ thi thể bị đứt làm hai đoạn ở trước một cây đại thụ. Nàng liền sợ hãi tới mặt mũi trắng bệch.
Nàng không biết vì sao thư sinh trẻ tuổi trong xe chỉ rút kiếm một cái, vị quan to Tam Phẩm của Đại Lý Tự kia lại bị đứt từ giữa trán trở xuống. Không chỉ là y, cây đại thụ ở phía sau cũng bị chia làm hai nửa. Cây đại thu to lớn bị đổ ầm xuống, đè lên không ít thi thể.
Cao thủ triều đình vây công bị Mạn Thiên Hoa Vũ của Ngôn Khanh giết hơn nửa, còn lại thì xoay người bỏ chạy. Có người từng nói võ học mỗi một cấp là một vùng trời. Thậm chí trong mỗi cấp đều có chứa nhiều vùng trời. Trong Cửu Phẩm cũng phân chia mạnh yếu. Ngôn Khanh là một Cửu Phẩm Thượng, có thể xử lý một đám giang hồ Bát Phẩm, còn bao gồm một Cửu Phẩm Hạ như Bảo Hạc.
- Không phải ta đã nói lần sau mới tới lượt ngươi ra tay sao?
Ngôn Khanh trở lại vị trí đánh xe, quay đầu có chút không hài lòng nói với thư sinh:
- Nhất là ngươi để lộ kiếm khí sớm như vậy, chẳng phải là nói với truy binh phía sau là trên xe có một người biết dùng kiếm sao?
- Ừ!
Thư sinh trẻ tuổi gật đầu:
- Nếu lần sau có kẻ thù mạnh hơn tới, vậy thì càng mạnh càng tốt…
- Vì sao?
Ngôn Khanh hỏi.
- Bởi vì…không phục.
Thiếu phụ cười nói.
Thư sinh trẻ tuổi hơi nhếch miệng, trong đầu không tự chủ nhớ tới thiếu niên quật cường không ngừng ngã xuống lại không ngừng đứng lên kia. Lúc đó, thiếu niên kia mới chỉ là một phế vật không hiểu tu hành, nhưng vẫn không dấu được khát vọng cầu thắng của hắn. Đúng vậy, không chỉ là dục vọng cầu sống, còn có cầu thắng. Sau đó, ở trước mặt nhiều người, hắn tung một quyền đánh bay y.
Quả thực, y cố ý che giấu thực lực.
Nhưng đoạn ký ức đó, y vẫn chưa bao giờ quên.
Về sau, thiếu niên kia và y đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Y lưu lại Diễn Vũ Viện tiếp tục tu hành, tuy Diễn Vũ Viện đã không còn là Diễn Vũ Viện lúc trước, nhưng không cản trở được con đường đi lên đỉnh cao của y. Mà thiếu niên kia mặc quân bào lên người, bước lên chiến trường. Mấy năm qua, y luôn hỏi thăm về thiếu niên kia. Bởi vì ngay từ đầu y đã coi thiếu niên kia là đối thủ chân chính, cũng như là…bằng hữu.
Hiện giờ thiếu niên kia đã có thể đấu với La Diệu rồi, cho dù là một La Diệu bị thương nặng.
Tiến bộ nhanh như vậy, khiến bất kỳ ai cũng phải giật mình.
- Lúc đầu ta đi ở phía trước, hắn chạy ở phía sau, cả hai duy trì một cự ly thật xa. Về sau lúc ta nhận ra tốc độ chạy của hắn đã bằng với tốc độ đi của ta, ta vẫn cảm thấy hắn không đuổi kịp ta. Lại về sau, lúc tốc độ của hắn nhanh hơn ta, ta bắt đầu có chút không yên, vì thế ta cũng bắt đầu chạy.
Thư sinh trẻ tuổi cười cười:
- Hiện tại, ta chạy chưa hẳn nhanh bằng hắn, nhưng nếu ta không chạy, thì sẽ bị hắn bỏ xa hơn nữa.
Ngôn Khanh hơi ngơ ngác, sau đó cảm khái nói:
- Cho nên vừa rồi ngươi mới cố ý lộ ra kiếm khí, chính là khiến cho truy binh coi trọng. Sau đó kẻ địch liền phái người mạnh hơn tới truy kích. Ngươi muốn có một trận chiến với người cường đại hơn…
- Chưa bao giờ sợ kẻ địch quá mạnh mẽ.
Thư sinh trẻ tuổi cười nói:
- Kẻ địch càng mạnh, càng khiến cho người ta tiến bộ trưởng thành. Sau đó lúc quay đầu nhìn lại, những kẻ địch từng cường đại kia, hóa ra chỉ là những điều mình từng sợ hãi mà thôi. Chiến thắng một lần sợ hãi, liền có lòng tin chiến thắng lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó sẽ thành thói quen…Ta nghe nói lúc hắn xuôi nam từng nói một câu như thế này, dùng máu tanh nuôi dưỡng sát khí của binh lính. Như vậy ta sẽ không ngừng khiêu chiến để nuôi dưỡng kiếm khí.
Ngôn Khanh chợt nhớ tới, người này, lúc mới thi vào Diễn Vũ Viện, liền dám phát động tấn công giáo viên, thậm chí không dùng tới kiếm, mà chỉ dùng tới chỉ. Dường như người thanh niên này chưa bao giờ thiếu ý chí chiến đấu trong người.
- Đúng là thời đại của người trẻ tuổi a.
Ngôn Khanh cảm thán một câu.
Thiếu phụ trong xe ngựa bỗng nhiên cười ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy…thời đại của người trẻ tuổi, ta cũng trẻ tuổi.
Ngôn Khanh hơi sửng sốt, trợn trắng mắt.
Nhưng dù trợn trắng mắt, cũng không trắng bằng con mắt của thiếu phụ, trắng một cách thuần túy.
Ông ta nhớ tới lúc Phương Giải ở Diễn Vũ Viện, có ngâm một bài thơ. Ông ta liền đọc lại:
- “Già này giở thói trẻ ngông cuồng, tóc đốm sương, ấy chuyện thường. Giương cung căng tựa vầng nguyệt mãn, vọng Tây bắc, bắn sao Lang”