Trần Hiếu Nho lật lời khai:
- Từ khoảng thời gian trước, Đại Công của công quốc Rose đã có mối quan hệ chặt chẽ với Hoàng Đế Đông Sở. Ước chừng bắt đầu từ lúc Đại Tùy vừa mới nội loạn. Thủ lĩnh thích khách kia đoán rằng Hoàng Đế Đông Sở muốn động binh với Đại Tùy, nhưng thực lực của Đông Sở có hạn, không dám khai chiến, cho nên mới nhờ tới sự giúp đỡ của công quốc Rose, rồi cho công quốc Rose một chút ưu đãi. Nhưng Đại Công của công quốc Rose vốn không có quá nhiều hứng thú với chuyện này. Dù sao công quốc Rose chỉ là một nước nhỏ, quân đội cũng có hạn, còn phải đối mặt với sự uy hiếp của nước láng giềng.
- Về sau chuyện này chợt thay đổi. Sau khi Đại Công của công quốc Rose bị ám sát, đế quốc Agoda hùng mạnh ở bên kia đại dương trực tiếp xuất binh tiếp quản công quốc Rose, bổ nhiệm một vị tướng quân tới quản lý. Vị tướng quân này nối lại liên hệ với Đông Sở, không bao lâu liền phái người tới Đông Sở.
Trần Hiếu Nho đưa lời khai cho Phương Giải:
- Người này chỉ biết như vậy, mà phần lớn trong đó là y tự đoán ra.
Phương Giải gật đầu, lật lời khai nhìn một lúc:
- Bảo y cố gắng nhớ lại những lần kết giao của Đông Sở và công quốc Rose trong hai năm qua. Y biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, nhớ được càng nhiều càng tốt.
- Đại tướng quân…
Trần Hiếu Nho do dự một lúc rồi nói:
- Chuyện này dường như không liên quan gì tới chúng ta. Thuộc hạ đoán, có phải là Hoàng Đế Đông Sở cũng không tin tưởng đám người Rose đó hay không. Vừa vặn Mộ Dung Sỉ phái sử giả tới Đông Sở cầu viện, Hoàng Đế Đông Sở vì muốn kiểm tra năng lực của người Rose, cho nên mới phái bọn họ tới Nam Yến?
- Rất tốt.
Phương Giải khen một câu:
- Điều ngươi nghĩ ra không phải là không có đạo lý…
Hắn quay đầu nhìn về phía Tán Kim Hầu:
- Hàng Thông Thiên Hạ là bạn làm ăn lớn nhất của thương nhân Đông Sở. Tất cả hàng hóa vận chuyển tới Đại Tùy, trên cơ bản đều là thương nhân Đông Sở bàn bạc với Hàng Thông Thiên Hạ. Hầu gia có biết gì về công quốc Rose và đế quốc Agoda gì đó không?
Tán Kim Hầu trầm ngâm một lát rồi nói:
- Về chuyện của người nước ngoài, Tửu Sắc Tài biết nhiều hơn ta một chút, nhưng y lại không ở đây…việc kinh doanh với người nước ngoài và người Đông Sở ta đều giao hết cho Tửu Sắc Tài xử lý. Nếu Đại tướng quân cần, ta lập tức phái người tới Trường An, bảo Tửu Sắc Tài quay về.
- Cũng không vội vàng cho lắm, chỉ muốn nắm thêm tin tức.
Phương Giải khoát tay nói.
- Ta biết cũng không nhiều…
Tán Kim Hầu nghĩ một lát rồi nói:
- Ở bên kia đại dương, quan hệ thân thiết nhất với Đông Sở hẳn là một đế quốc hùng mạnh tên là Aegean. Đế quốc này có không ít điều giống với Đại Tùy. Thành viên Hoàng thất của đế quốc này hơn nửa sẽ được phong làm vương công, sau đó được ban cho một vùng đất rộng lớn, gọi là vương quốc, công quốc. Đại Công Rose này là cháu của Hoàng Đế, hình như đất phong ở phía tây.
- Thương nhân Đông Sở tiếp xúc với người nước ngoài, phần lớn là người Rose. Nhưng về sau, ở phía đông xa xôi có một đế quốc tên là Agoda dần dần quật khởi, không ngừng tấn công đế quốc Aegean. Đế quốc Aegean liên tiếp thất bại, chỉ trụ được chưa tới một năm đã bị đế quốc Agoda tiêu diệt. Sau khi đế đô bị phá, Hoàng Đế của đế quốc Aegean treo cổ tự sát. Sau đó, tất cả vương quốc, công quốc phụ thuộc vào đế quốc Aegean đều biểu đạt sự trung thành với đế quốc Agoda.
- Công quốc Rose này, là nước cách xa đế quốc Agoda nhất. Dù đế quốc Agoda có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không đủ quân lực để tiêu diệt hết các vương quốc công quốc. Cho nên sau khi bọn họ đầu hàng, vẫn duy trì được địa vị như cũ. Đại Công của nước Rose bị ám sát, đế quốc Agoda xuất binh tấn công công quốc Rose, chắc chắn có liên quan tới thương nhân Đông Sở.
Phương Giải gật đầu, hắn cảm thấy chuyện của người nước ngoài khá là quen thuộc. Cẩn thận suy nghĩ, kiếp trước đọc lịch sử, nội dung đều na ná như vậy.
- Lại phái người tới Đông Cương.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta cảm thấy đế quốc Agoda có dã tâm không nhỏ. Hoặc là Đông Sở đang lợi dụng đế quốc Agoda, hoặc là đế quốc Agoda đang lợi dụng Đông Sở. Nếu như là cái sau, như vậy mục tiêu của đế quốc Agoda hiển nhiên không chỉ là Đông Sở…nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Đại Công của nước Rose kia hẳn là bị người của đế quốc Agoda ám sát. Sau đó quân đội của đế quốc Agoda liền tiếp quản công quốc Rose.
- Ta viết hai bức thư, một bức gửi cho Đại tướng quân Dương Thuận Hội, một bức gửi tới Mộc phủ.
Phương Giải day day hàng lông mày:
- Hiện tại thủy sư Đại Tùy đang bị vùi lấp trong loạn lạc, thủy sư Trường Giang hùng mạnh nhất bị chia ra làm bốn phần…một phần nằm trong Vương Nhất Cừ, một phần nằm trong tay La Đồ, một phần vẫn thuộc về triều đình, còn phần ít nhất thì nằm trong tay chúng ta.
Phương Giải có chút lo lắng nói:
- Vào thời điểm này, nếu Đông Cương lại có kẻ thù bên ngoài xâm nhập…vậy thì Đại Tùy mới thực sự rối loạn.
Đúng lúc này, có một Kiêu Kỵ Giáo bỗng nhiên vội vàng chạy tới. Vài Kiêu Kỵ Giáo phía sau đỡ một người đưa tin mệt mỏi tới gần ngất đi. Người đưa tin này cũng là người của Kiêu Kỵ Giáo.
- Đại tướng quân, có thư từ kinh thành gửi tới.
…
…
Phương Giải mở sáp ra, lấy một mật thư trong hộp sắt. Phương Giải vốn tưởng rằng đây là mật thư do Mộc Tam hoặc Tửu Sắc Tài viết, nhưng vừa nhìn thấy mặt chữ, hắn liền phát hiện không đúng. Chữ trên tờ giấy rất đẹp, liếc mắt có thể thấy đó là chữ của nữ. Hơn nữa trong chữ còn lộ ra một sự trang nghiêm. Cách dùng từ dùng câu cũng thể hiện thân phận tôn quý. Quỷ dị nhất chính là, bức thư này dùng bút lông chấm máu để viết.
Hắn khẽ nhíu mày, rồi đọc bức mật thư.
- Lần này Mộc Tam lập công lớn…
Phương Giải không tự chủ được nhíu lông mày, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc. Hắn thở dài một tiếng, đưa mật thư cho Tán Kim Hầu:
- Tiểu Hoàng Đế chết là vì tự sát, tất cả hậu đại của Dương thị đều bị nhốt trong Sướng Xuân Viên. Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh đang lãnh binh ở bờ bắc sông Trường Giang đã bị tước đi quan chức. Tướng quân áo giáp rời khỏi Trường An, xem ra là muốn đoạt lại binh quyền rồi. Thân phận của tướng quân áo giáp kia cũng đã điều tra xong…thực sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tán Kim Hầu nhận lấy bức thư đọc qua một lần, mới đọc vài câu đã biến sắc:
- Không ngờ…không ngờ lại là Thái Tổ Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy?
Ông ta kinh ngạc đứng lên, bàn tay cầm bức thư run rẩy. Nhìn sắc mặt khó coi của ông ta, hiển nhiên là bị nội dung trong bức thư hù không nhẹ. Tuy nhiên đó là phản ứng bình thường, dù là ai cũn không ngờ rằng tướng quân áo giáp kia lại có thể là Thái Tổ Hoàng Đế Dương Kiên.
- Đây chính là điều khiến La Diệu lo lắng sao?
Phương Giải thì thào một câu.
- Chỉ sợ đúng là vậy.
Ngô Nhất Đạo lại ngồi xuống, cảm xúc vẫn chưa được khôi phục:
- Vạn Tinh Thần hảo thủ đoạn…không ngờ ông ta lại dùng một nửa tu vị của mình để kéo dài tính mạng cho Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy. Tuy rằng trong thư Công chúa nói là Vạn Tinh Thần làm như vậy là để trả thù, nhưng đó không phải là một thủ đoạn nghịch thiên sao? Ta ở Trường An đã nhiều năm, lại chưa từng nghe thấy một chuyện khó tin như vậy…nhưng nếu Dương Kiên sống lại, vậy thì Phác Hổ kia là ai?
- Trong thư nói, Dương Kiên đã hấp thu một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần, cộng với nội kình mà ông ta thu nạp được trong thời gian dài, khó tránh có thể đánh bại La Diệu. Một cao thủ như La Diệu, có lẽ đã cảm giác được cái gì đó. Còn cả những lão quái vật trong thư viện Thông Cổ, nhất định cũng đã nghe ngóng được gì, cho nên mới tiết lộ bí mật cho La Diệu, mục đích là để cho La Diệu và Dương Kiên lưỡng bại câu thương. Những người Giang Nam kia thật giỏi tính toán, bọn họ muốn ngư ông đắc lợi.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Bức mật thư này là Mộc Tam liều chết mang từ trong Sướng Xuân Viên ra ngoài. Nếu không phải y quen thuộc với khu vườn đó, thì đã không lẻn vào được rồi. Hiện tại Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan đang bị nhốt trong Sướng Xuân Viên, dùng máu để viết bức thư này…
- Bảo Đại tướng quân mang binh lên phía bắc?
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Tuyệt đối không được.
Ông ta vội vàng nói:
- Hai vạn áo giáp quân kia, có lẽ cũng không phải là người sống. Nhất đinhl là lúc trước Dương Kiên và Vạn Tinh Thần đã dùng thủ đoạn gì đó, bảo tồn hai vạn binh lính tinh nhuệ nhất. Hiện tại tuy quân lực của chúng ta không yếu, nhưng nếu bắc thượng thì tám chín phần sẽ thua! Đại tướng quân nên suy nghĩ một cách kỹ càng.
- Ta biết!
Phương Giải nhận lấy bức huyết thư đọc lại lần nữa, câu cuối cùng trong bức thứ khá là chói mắt.
“ Đại Tùy hỗn loạn, ngoại trừ tướng quân ra ta không còn người nào để nhờ vả. Mong tướng quân vẫn còn nhớ tình Dương gia, nhớ tình giang sơn, nhớ tình dân chúng, cứu Đại Tùy khỏi cơn khốn đốn…”
- Dương Kiên là tổ tiên của nàng ta, vì sao nàng ta lại nói muốn cứu Đại Tùy, vì sao vậy?
Phương Giải biết, trong thư này còn có quá nhiều chuyện không rõ ràng. Mà vị Công chúa điện hạ bị nhốt trong Sướng Xuân Viên kia, đã phải chịu sự đau khổ bất lực như thế nào?
- Bất kể như thế nào, giờ không phải là lúc bắc thượng!
Ngô Nhất Đạo lắc đầu nói:
- Hiện tại Hắc Kỳ Quân của chúng ta còn chưa ổn định Tây Nam. Ba đạo là Ung Bắc Đạo, Nam Huy Đạo, Bắc Huy Đạo cũng chưa thuộc về chúng ta. Tuy có đại doanh núi Chu Tước và Ung Châu kèm cặp hai bên, nhưng muốn những người đó thỏa hiệp thì cực kỳ khó khăn. Hơn nữa còn phải nam chinh Mộ Dung Sỉ, làm sao còn tinh lực mà bắc thượng? Đại tướng quân, nếu nhất thời vô ý, Hắc Kỳ Quân mà chúng ta cực khổ gây dựng nên sẽ đổ xuống sông xuống bể!
Phương Giải liếc nhìn Ngô Nhất Đạo một cái, sau đó chắp tay nói:
- Hầu gia nói như vậy đều là vì suy nghĩ cho Hắc Kỳ Quân, cảm ơn!
Ngô Nhất Đạo nao nao, sau đó nói:
- Ta đã đặt tất cả lên Hắc Kỳ Quân và Đại tướng quân rồi. Về sau Đại tướng quân chớ để ý tới bức thư này.
Phương Giải gật đầu:
- Ta biết, ta sẽ không làm chuyện điên rồ.
Hắn nhìn khuôn mặt sốt ruột của Ngô Nhất Đạo, trong lòng có một sự thương cảm khó hiểu.