Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 711-1: Tự mình nói với hắn ((1))




Thành Trường An thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, dân chúng tự nhiên sẽ không biết chuyện đã xảy ra trong Sướng Xuân Viên. Về phần tôi tớ trong cung Thái Cực, đều đã được chuyển tới Sướng Xuân Viên. Con cháu trực hệ hay là chi thứ của Dương gia đều được mời tới Sướng Xuân Viên. Điều này gây nên chấn động rất lớn cho triều đình, nhưng bọn họ không ngờ rằng tiểu Hoàng Đế đã chết.

Đám triều thần đều không cho rằng tướng quân áo giáp sẽ giết tiểu Hoàng Đế. Lý do là nếu ông ta muốn làm vậy, thì đã không cần chờ tới lúc này. Cho nên mọi người đều phỏng đoán, chắc Hoàng Đế đã bị cấm túc, bao gồm cả con cháu của Dương gia.

Thời gian này Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân một mực đóng cửa không ra ngoài. Tuy ông ta phụng di mệnh của tiên đế làm phụ chính đại thần, nhưng từ khi tướng quân áo giáp quản lý triều đình, ông ta liền không lên triều nữa. Tuổi của ông ta đã không còn nhỏ rồi, có thể dâng tấng xin nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tướng quân áo giáp tựa hồ lười để ý tới một người như ông ta, cho nên rất nhanh lãng quên có một người như vậy.

Ngưu phủ chiếm diện tích không quá lớn, hơn nữa bài trí trong phủ cũng khá đơn giản. Bởi vì Ngưu Tuệ Luân luôn giữ đức tính thanh cao. Từ khi ông ta được thăng lên làm phụ chính đại thần, có không ít người âm thầm mang lễ vật tới cầu cạnh, nhưng đều bị ông ta khách khí cự tuyệt. Ông ta biết rằng, nhiều khi, không đứng về bên nào còn an toàn hơn lệ thuộc vào một bên. Vì vậy cho dù bất kỳ phương nào của triều đình lôi kéo ông ta, ông ta đều không động đậy.

Chính vì thái độ đó, mà ông ta khá nhàn nhã, không gặp phiền toái gì.

Đã vào mùa xuân, giống như mọi ngày, Ngưu Tuệ Luân ăn sáng xong liền tập một bài quyền pháp có tư thế kỳ lạ. Người trong phủ nhìn đã quen rồi, biết bộ quyền pháp đó có tên là Ngũ Cầm Hí. Lúc trước là do vị Tiểu Phương đại nhân có danh tiếng lẫy lừng thành Trường An dạy cho Đại Học Sĩ. Từ khi luyện bộ Ngũ Cầm Hí này, thân thể của Ngưu Đại Học Sĩ quả nhiên khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Văn nhân thanh cao, liền định trước có sự khinh thường với võ phu. Thật giống như võ phu lãnh binh, liền định trước không có cảm tình gì với văn nhân. Cho nên Ngưu Tuệ Luân vẫn nói đây không phải là quyền pháp, mà là y thuật.

Ăn xong cơm sáng, Ngưu Tuệ Luân bảo tôi tới chuyển cái ghế nằm tới đình nghỉ ngơi trong sân, pha một ấm tra, nằm trên ghế đọc sách, vứt bỏ hết phiền nhiễn, cũng khá là thanh nhàn. Giờ đang vào lúc ấm áp nhất của mùa xuân, uống trà đọc sách chính là một chuyện rất hưởng thụ của văn nhân.

Một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt chậm rãi đi tới, đặt trên bàn một đĩa bánh, một đĩa hoa quả. Nữ tử chừng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc theo kiểu thiếu nữ chưa lấy chồng, cho nên khiến người ta có chút kinh ngạc. Dựa theo tục lệ của Đại Tùy, nữ tử mười bốn mười lăm đã phải xuất giá rồi. Qua hai mươi tuổi mà vẫn ở nhà, mặc kệ có thân phận như thế nào, thì sẽ luôn bị người ta nói ra nói vào.

Nhưng nàng thì khác, người trong Ngưu phủ khi nhắc tới cô gái này, không ai có sự khinh thị, mà đều âm thầm khen một tiếng ‘Nữ hào kiệt’.

- Phụ thân, nghe nói bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn.

Cô gái đứng đằng sau Ngưu Tuệ Luân, bóp vai cho ông ta.

Ông ta nhắm mắt lại, dường như rất thích con gái xoa bóp.

- Quan tâm làm gì, chúng ta cứ đóng cửa sống của sống của bản thân là được. Con ấy à…không phải ta đã nói với con rồi đó sao, sinh tử đã trải qua một lần rồi, đừng dính líu vào mấy chuyện bên ngoài nữa. Con có thể còn sống trở về đã là ông trời ban ơn. Giờ chỉ còn hai cha con chúng ta sống nương tựa vào nhau, cho nên mặc kệ chuyện bên ngoài đi.

- Vâng.

Cô gái gật đầu:

- Chẳng qua là con cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, cho nên mới muốn nói cho phụ thân biết.

- Kỳ quái?

Ngưu Tuệ Luân quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút mê man:

- Con và Hoa Hoa giống nhau, chuyện gì cũng cảm thấy hiếu kỳ…

Cô gái hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia đau khổ. Nàng nhớ tới nữ tử thoạt nhìn quyến rũ, nhưng sâu tận bên trong là sự cô độc kia. Nữ tử mà luôn cố ý câu dẫn nam nhân, rồi coi nam nhân như đồ chơi kia. Lúc ở Diễn Vũ Viện, nàng vốn coi thường Ngưu Hoa Hoa, cảm thấy nữ nhân mà như vậy, thì thật làm mất hết mặt mũi của gia đình.

Nàng cũng thật không ngờ rằng, về sau nàng và Ngưu Hoa Hoa lại trở thành bạn tốt của nhau.

- Kỳ thực ta đã muốn hỏi con một chuyện. Phụ thân của con tốt xấu gì cũng là tướng quân của triều đình, sao lại lấy một cái tên tục khí như Mã Lệ Liên vậy nhỉ?

- Phụ thân là Đại Học Sĩ của triều đình, sao lại đặt cái tên Ngưu Hoa Hoa còn tục khí hơn?

Sau đó hai người cùng cười ha hả.

- Sắp tới ngày giỗ của Hoa Hoa rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.

Ngưu Tuệ Luân thở dài:

- Con đã vượt qua trăm cay nghìn đắng mới từ Tây Bắc trở về được. Lúc trước con tìm tới ta, ta không nhận ra con. Cả người con đều là vết thương, nhận không ra là đứa con gái của ta.

- Phụ thân đã chết trận lúc bình định Tây Bắc…lúc ấy con liền nghĩ, nếu con trở lại Trường An, nên theo chân ai?

Mã Lệ Liên có chút thất thần nói.

Không chỉ đau khổ vì cửa nát nhà tan, mà còn vì một chuyện khác. Lúc trước nàng từ Tây Bắc trốn về, từng do dự một thời gian rất dài. Nên trở lại thành Trường An, hay là tới Hoàng Dương Đạo đầu nhập vào thiếu niên tên là Phương Giải kia. Cuối cùng, nàng từ bỏ lựa chọn thứ hai. Tuy rằng thỉnh thoảng nhớ lại, nàng vẫn có chút hối tiếc.

- Ta rất vui vì con tìm tới ta. Trong nhà ta đã không còn người thân, con gái của ta đã mất, hiện tại con lại có một người cha, mà ta lại có một người con…rất tốt.

Ngưu Tuệ Luân cười nói:

- Đúng rồi, vừa rồi con nhắc tới chuyện kỳ quái gì vậy?

Mã Lệ Liên vừa định nói chuyện thì thấy quản sự vội vàng chạy tới, thấp giọng nói:

- Lão gia, bên ngoài có người cầu kiến…

- Chẳng phải là ta đã dặn không tiếp đón bất kỳ người nào cơ mà?

- Người này có chút bất thường, nói là người quen biết cũ của lão gia, từ Ung Châu ới…là một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú.

Nghe thấy câu này, tim của Mã Lệ Liên liền đập thình thịch. Cái tên Phương Giải vốn đã dấu kín trong tim nàng, giờ phút này lại nhảy ra, đập mạnh vào ngực nàng.





- Hóa ra là ngươi!

Ngưu Tuệ Luân nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, không nhịn được kêu lên. Mà Mã Lệ Liên đứng bên cạnh thì khó giấu nổi vẻ thất vọng. Người tới không phải là Phương Giải, nhưng là người mà hắn phái tới.

- Bái kiến Đại Học Sĩ.

Thiếu niên cúi người hành lễ, sau đó đứng dậy cười nói:

- Đã vài năm không gặp ngài, ngài vẫn phong độ như xưa.

- Mộc Tam, sao ngươi lại chạy tới Ung Châu vậy?

Ngưu Tuệ Luân nghĩ một lát mới nhớ ra tên của thiếu niên này. Ông ta còn nhớ, lúc Thiên Hữu Hoàng Đế còn tại vị, thiếu niên này là thái giám hầu hạ trong Ngự Thư Phòng. Nhưng từ lúc Tây Bắc gặp họa chiến tranh, Thiên Hữu Hoàng Đế ngự giá thân chinh, người này liền biến mất. Không thể tưởng được y lại chạy tới Tây Nam của Đại Tùy, dường như có mối quan hệ rất chặt chẽ với Phương Giải.

- Không dối gì Đại Học Sĩ…

Mộc Tam lấy một mật chỉ đưa cho Ngưu Tuệ Luân:

- Đây là mật chỉ mà trước khi tiên đế ngự giá thân chinh đã đưa cho nô tài, bảo nô tài liên lạc với một số người trong triều đình để ra sức vì nước. Nhưng về sau xảy ra biến cố, phần lớn những người được nhắc tới trên mật chỉ đã bị phản quân sát hại rồi. Nô tài vất vả lắm mới tìm được Tiểu Phương đại nhân, từ đó trở đi liền hầu hạ bên cạnh Tiểu Phương đại nhân.

Y đưa mật chỉ cho Ngưu Tuệ Luân, là vì muôn xóa tan hoài nghi của ông ta.