Mỗi ngày, thế giới đều có người chết.
Sự ra đi của Đàm Thanh Ca chỉ là một điều nhỏ bé không đáng kể. Đâu chỉ y, cho dù là người tuyệt đỉnh tu hành như Đại Luân Minh Vương, sau khi chết, thế giới cũng không chịu ảnh hưởng gì. Thế nên tới hiện tại, còn rất ít người đề cập tới cái tên mà lúc trước toàn bộ thảo nguyên, thậm chí toàn bộ thiên hạ phải ngước nhìn. Đàm Thanh Ca cũng giống vậy, có lẽ không lâu sau, tên của y cũng dần dần phai nhạt.
Mọi người lại gần, nhìn Đàm Thanh Ca nhắm mắt lại, im lặng không nói.
Đàm Thanh Ca là một người rất mâu thuẫn.
Giang hồ rất lớn, con đường giang hồ rất dài, nhưng con đường giang hồ của Đàm Thanh Ca lại ngắn ngủi như vậy, chỉ từ Trường An tới Ung Châu. Đại Luân Minh Vương đã đi trên con đường giang hồ một nghìn năm, mà y mới chỉ đi có mấy tháng.
Phác Hổ thẫn thờ, nhìn cỗ thi thể dần lạnh lẽo, không biết phải làm sao. Y từng nói với Đàm Thanh Ca rằng, y không có bạn bè, bởi vì thửa nhỏ y đã phải sống trong một hoàn cảnh rất tăm tối, chỉ có tướng quân áo giáp mới cho y sự ấm áp. Y thích cảm giác ở bên cạnh tướng quân áo giáp. Mà Đàm Thanh Ca, cái người ngay từ đầu đã muốn giết y này, y lại cảm thấy đó bằng hữu chân chính.
Y nhớ Đàm Thanh Ca từng nói qua định nghĩa về bạn bè.
Lời này là đầu bếp nói.
“Bạn bè chính là người mà lúc ngươi vui hắn cũng vui theo, lúc ngươi khóc hắn chưa chắc khóc cùng ngươi, nhưng sẽ ra tay đánh kẻ làm ngươi khóc. Lúc ngươi đắc ý, hắn sẽ cách ngươi rất xa, hắn sống cuộc sống của hắn, ngươi sống cuộc sống của ngươi. Lúc ngươi thất ý, hắn sẽ tới vỗ vai của ngươi, cười nói với ngươi rằng, có muốn xem ai đi tiểu xa hơn không?”
“Tới đây, xem ai đi tiểu xa hơn ai?”
“Được…nhưng không cho phép ngươi sử dụng nội kình”
…
…
Ở thắt lưng của Phác Hổ có treo thêm một thanh kiếm không vỏ, sáng như nước mùa thu.
Chuôi kiếm treo một miếng ngọc màu đỏ, trên miếng ngọc có khắc hình trăng khuyết.
Ở bờ sông nhỏ nằm phía bắc thành Ung Châu có nhiều hơn một ngôi mộ. Trước một đặt một bộ áo thư sinh mới tinh.
…
…
Phác Hổ ngồi ở bên cạnh cái hồ cạn. Không biết vì sao, cho dù chỉ còn chưa tới 1/5 mực nước nhưng hồ vẫn chưa bốc hơi hết, thậm chí có vài con cá nhỏ bơi lộn trong không gian chật hẹp. Những con cá này ở đâu chui ra, cũng không ai biết.
- Phương Giải, ngươi có rất nhiều bạn.
Phác Hổ nói.
Phương Giải ngồi một bên, gật đầu:
- Đúng vậy, ta có rất nhiều bạn.
Phác Hổ nhìn hắn, hỏi:
- Cảm giác đó thế nào?
- Rất tốt.
Phác Hổ ừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi sinh ra đã tuấn tú, Đàm Thanh Ca sinh ra cũng dễ nhìn, cho nên các ngươi chắc là không bị người khác cười nhạo, lớn lên cũng không bị ai cười nhạo. Còn ta, do sinh ra quá xấu, cho dù là mẹ của mình cũng không thích. Ta không dám ra khỏi nhà, chỉ chơi đùa ở đằng sau vườn. Nhà của ta rất lớn, cũng có một hồ nước…Phụ thân sợ người hầu nói xằng nói bậy sau lưng, cho nên không cho phép bất kỳ kẻ nào đi tới sau vườn. Vì vậy ta cảm thấy phụ thân đã cho ta một thế giới riêng.
Phương Giải cười cười:
- Còn ta thì không biết cha mẹ ta ở đâu.
Hắn dừng một lát rồi nói tiếp:
- Vốn đã tìm ra được chỗ ở của bọn họ, nhưng còn chưa kịp phái người tới tìm, thì người Hột và người Nam Yến xâm lược. Các thôn trấn ở phía nam Ung Châu cơ hồ đều đã bị hủy hoại, dân chúng chạy trốn, người thì bị Nam Yến bắt đi, người thì chết trong tay người Hột. Hiện tại muốn tìm hiểu bọn họ còn sống hay đã chết, thật là khó khăn.
- Nhưng vẫn tìm kiếm đúng không?
Phác Hổ nói.
Phương Giải gật đầu:
- Vẫn luôn tìm kiếm.
- Chớ tiến binh về phía bắc….ở Ung Châu này đi.
Phác Hổ bỗng nhiên nói.
Phương Giải trầm mặc một lúc, sau đó nói lời cảm ơn.
- Có một số việc…
Phác Hổ ngẩng đầu nhìn phương xa:
- Ta biết là sai. Có một số cái rõ ràng không nên tồn tại, nhưng ta lại không thể phản kháng cũng như phản đối. Ta ở nơi nào, thì nhất định phải ở đấy. Ta nói vậy, chắc ngươi sẽ không hiểu, cũng không hy vọng ngươi hiểu…ta một mực sợ hãi rời khỏi bên cạnh Đại tướng quân, bởi vì ta cảm thấy khắp nơi trên thế giới này đều là nguy hiểm. Lần này rời đi, ta mới phát hiện, hóa ra còn rất nhiều thứ tốt đẹp.
- Bên cạnh ngươi có thân nhân bằng hữu, thật là tốt.
Y nói:
- Sau khi trở về ta sẽ nói với Đại tướng quân, cho phép ngươi ở lại Ung Châu phòng thủ. Tuy nhiên dù sao ngươi cũng phải làm bộ làm dáng một chút. Một tên tiểu nhân như Mộ Dung Sỉ của Nam Yến, lưu lại cũng vô dụng.
- Ừ.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Ngươi không tàn khốc vô tình như lời đồn đãi.
Phác Hổ cười cười:
- Ta cũng tưởng bản thân là người như vậy…
…
…
Hạng Thanh Ngưu vội vội vàng vàng đi theo sau Tiêu Nhất Cửu.
- Lão mũi trâu, huynh còn chưa nói làm sao huynh biết đệ gặp nạn ở Ung Châu? Có phải do sư huynh đệ chúng ta tâm ý tương thông không? À quên, sao mình lại nói ra một câu nổi da gà như vậy…huynh coi như chưa nghe thấy. Đệ chỉ là tò mò mà thôi. Nếu huynh nói là do huynh bấm ngón tay mà tính ra thì đệ liền bứt hết râu của huynh!
- Một tháng trước Phương Giải phái người tìm ta, bảo ta tới Ung Châu một chuyến. Vốn ta không muốn tới, nhưng người mà hắn phái đi nói rằng đệ cũng đang ở đây, có khả năng gặp nguy hiểm. Cái tên tiểu tử kia nói dối như cuội, lừa được ta đến. Tính toán thời gian, đám người Phác Hổ mới rời khỏi thành Trường An không lâu, Phương Giải liền nhận được tin tức rồi phái người tới thảo nguyên, cũng không biết đã mệt chết bao nhiêu con ngựa. Tuy nhiên, các ngươi tính là may mắn, nếu ta tới chậm một hai ngày, có lẽ phải nhặt xác các ngươi rồi.
- Phì phì.
Hạng Thanh Ngưu nhổ nước miếng:
- Đạo gia ta phúc lớn mạng lớn, cho dù lão mũi trâu ngươi không kịp tới, thì cũng có thiên lôi đánh chết Trương Dịch Dương.
- Đệ thật chẳng có tiền đồ gì cả, trông cậy vào thiên lôi đánh chết đối thủ…
Tiêu Nhất Cửu dừng lại ở sườn núi, trừng mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu, hỏi:
- Ta đang đi ngắm cảnh núi, đệ đi theo đít ta làm gì?
- Tính sổ a.
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc nói:
- Lúc ở thành Trường An, huynh dùng kim châm phong bế khí huyệt của đệ, chuyện âm tàn như vậy mà huynh cũng làm được, cho nên huynh nhất định phải bồi thường thiệt hại!
- Đệ muốn cái gì?
Tiêu Nhất Cửu nói:
- Ta đã giao cả Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc cho đệ rồi, con mẹ đệ còn muốn cái gì từ ta? Lúc trước không nên phong bế khí huyệt của đệ, mà là nên hoạn rồi mới giết.
- Thật quá độc ác!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Giết thì cứ giết, còn con mẹ nó hoạn mình…
- Ừ, sau khi hoạn đệ xong thì tìm vài cô nương cởi truồng múa may trước mặt đệ.
- Con mẹ ngươi Tiêu Nhất Cửu.
- Mẹ của ta đang ở nghĩa trang của gia tộc, nếu không đệ đào lên?
- Tiêu Nhất Cửu, ngươi là Đạo Tôn mà chẳng có chút phong độ gì cả.
- Thúi lắm, giờ Đạo Tôn là đệ!
- À, quên mất!
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Chỉ là đệ không rõ, vì sao đệ đã ngộ ra Đạo Tâm rồi mà tu vị không tiến bộ quá lớn? Đệ vốn cho rằng đệ có thể chen chân vào hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh như các huynh, nhưng giờ vẫn dậm chân ở Thông Minh Cảnh. Tuy có thể phát huy ra thực lực của Cận Thiên Cảnh, nhưng vẫn còn quá yếu.
- Đi tìm cơ duyên.
Tiêu Nhất Cửu trả lời.
- Đi tìm kỹ viện…
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc, sau đó giống như lấy hết dũng khí, gật đầu nói:
- Tốt, tuy đệ cảm thấy lời này của huynh không có đạo lý, nhưng huynh đã nói như vậy, đệ liền tin huynh một lần!
Tiêu Nhất Cửu ừ một tiếng, tiếp tục đi lên nói:
- Không phải là ta không muốn chỉ điểm cho đệ, mà là chuyện tu hành là chuyện của bản thân. Người với người đều khác nhau, sở thích cũng khác nhau. Nếu ta chỉ điểm linh tinh cho đệ, đệ từ bỏ sở thích của mình để phát triển sở thích của ta, vậy thì sẽ mất đi phương hướng.
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, trong lòng tự nhủ, con gái đều đáng sợ như nhau. Nhiều năm qua, một mực trốn tránh con gái. Tuy nhiên, mình thích con gái mông lớn chút…
Trong lòng y nghĩ mấy điều không biết xấu hổ.
Tiêu Nhất Cửu đâu biết Hạng Thanh Ngưu hoàn toàn hiểu sai ý mình, y trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đi thôi, ta có cơ duyên của ta, đệ có cơ duyên của đệ. Đệ hỏi ta, ta nghĩ đó là đúng, nhưng có thể đối với đệ là sai. Đệ đi trên con đường của ta, thì sẽ không tìm được con đường cho bản thân, mất nhiều hơn được.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta không thể cùng đi tới một kỹ viện, phải tách ra!
…
…
Thành Trường An
Đông Noãn Các, điện Thái Cực.
Tướng quân áo giáp chậm rãi đi vào căn phòng đã trống rỗng, nhìn cái giường gạch đã dính bụi, ông ta khẽ nhíu mày:
- Thái giám cung nữ đang trực đâu?
Tiểu thái giám ở bên ngoài hoảng sợ chạy vào, quỳ xuống nói:
- Bẩm Đại tướng quân, có nô tài.
- Mỗi người phạt hai mươi gậy coi như răn đe…cho dù Hoàng Đế không ở đây, thì đây vẫn là nơi Hoàng Đế ngủ. Không ngờ các ngươi lại để nó dính đầy bụi, vậy giữ các ngươi lại còn có tác dụng gì?
Một đội áo giáp binh đi lên, xách mấy nô tài như xách con gà con. Hai mươi gậy của áo giáp binh này, phỏng chừng đám nô tài kia không chết cũng trọng thương.
- Đã mất đi sự kính sợ rồi sao?
Tướng quân áo giáp ngồi xuống ở nền đất khô ráo, lẩm bẩm:
- Nếu ta không trở lại, đám tôi tới kia vẫn duy trì sự kính sợ tối thiểu với Hoàng Đế. Cho dù Hoàng Đế không ở Đông Noãn Các, thì cũng không dám không quét dọn. Chính vì ta ở đây, bọn họ kính sợ ta chứ không phải là Hoàng Đế nữa…ta trở về là sai lầm sao?
Vẻ mặt của ông ta có chút khổ sở.
- Nếu ta trở về là sai, thì ta có nên trở về không?
Ông ta hỏi bản thân.
Qua hồi lâu, ông ta lắc đầu.
- Kính sợ…
Ông ta đứng dậy đi tới cửa, nhìn áo giáp binh đứng chỉnh tề ở bên ngoài, nhìn các triều thần quỳ chỉnh tề ở bên ngoài quảng trường điện Thái Cực, ý tưởng trong lòng ông ta càng ngày càng rõ ràng. Ý tưởng đó chưa từng xuất hiện lúc trước. Nó chỉ nảy sinh khi ông ta hút cạn máu của Di Thân Vương Dương Dận.
Làm sao để khiến mọi người khôi phục lại sự kính sợ với Hoàng Đế Đại Tùy?
Mình phải rời đi sao?
Ông ta yên lặng tự hỏi bản thân.
Sau đó ông ta phát hiện, đáp án là không. Cho dù ông ta rời đi, những người này vẫn sẽ không kính sợ Hoàng Đế. Đám triều thần sợ là sợ ông ta, chứ không phải tiểu Hoàng Đế. Sau khi ông ta rời đi, chỉ sợ sự đè nén của đám triều thần sẽ bùng nổ. Tới lúc đó bọn họ không còn kính sợ Hoàng Đế nũa, Hoàng quyền cũng gặp nguy cơ cao.
Ông ta một lòng muốn chấn hưng và kéo dài Đại Tùy.
Ông ta nói với Di Thân Vương Dương Dận rằng, ông ta không có tư tâm.
Ông ta vốn không có tư tâm. Người như ông ta, sao có thể có tư tâm được?
- Đúng vậy a…mặc kệ ta làm gì, thì ta đều không vì tư tâm. Ta muốn đế quốc này kéo dài vạn năm, ta muốn lá cờ của Đại Tùy vẫn tung bay. Chẳng lẽ đó là tư tâm sao? Không phải!
Ánh mắt của tướng quân áo giáp dần khôi phục sự ác nghiệt, không còn mê man như lúc trước.
- Ai cũng đều có tư tâm, mà ta thì không!
Trong lòng ông ta như có thanh âm hò hét:”Mặc kệ ta làm gì, đều không phải vì tư tâm”
- Mời tất cả người của Hoàng tộc Dương thị trong thành Trường An tới Sướng Xuân Viên. Cũng đi nói với bệ hạ một tiếng rằng, ta có chuyện quan trọng muốn thảo luận với hắn. Tất cả người của Dương gia đều phải tới, bất kể nam hay nữ.
- Tuân lệnh!
Tướng quân áo giáp lên tiếng, sau đó xoay người như cỗ máy đi ra ngoài cung.
Tướng quân áo giáp đứng trước điện Thái Cực, nhìn những người phía dưới, sự hào hùng mà ông ta đã mất đi nhiều năm dần dần trở về. Điều này làm cho ông ta cực kỳ hưng phấn.